*tít _tít_ tít*

Bỗng nhiên một tiếng *tít* dài, miệng Quân Kì trào hết dịch dinh dưỡng. Jennie nhìn thấy vậy vội vàng bấm nút đỏ đầu giường.

- Bác sĩ. BÁC SĨ.

Vân Quân vừa đi tới cửa thấy Jennie vội vã chạy, cũng chạy theo, quăng cả túi đồ ăn xuống đất.

- Quân Kì, mai đi xem, mau lẹ. LẸ.

Jennie bỗng nhiên cáu gắt, bình thường ai cũng quý mến, bác sĩ cũng hoảng sợ chạy.

- Người nhà bệnh nhân ở bên ngoài.

4 ý tá, 2 bác sĩ chính chạy vào trong, cấp cứu. Vân Quân ở bên ngoài ngồi cạnh Jennie, nước mắt nức nở ôm lấy Vân Quân, cúi đầu vào vai Vân Quân.

- Em ấy sẽ không sao đâu.

- Lúc nãy...hức...em ấy...

- Cô khóc như vậy tôi rất xót...ừm...Quân Kì cũng rất xót, đừng khóc nữa.

Vân Quân vuốt nhẹ lưng vỗ về Jennie, cuối cùng thϊế͙p͙ đi trêи vai Vân Quân. Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra.

- Suỵt, nhỏ tiếng thôi, cô ấy đang ngủ.

Bác sĩ hiểu ý, ngồi bên cạnh nói nhỏ vào tai Vân Quân. Sau khi nghe xong, Vân Quân nhẹ nhàng ẵm Jennie thả xuống ghế sofa, lấy một cái mền nhỏ đắp cho Jennie rồi đi mua thức ăn, đóng đồ ăn lúc nãy đã quăng rồi.

Vân Quân trở lại, Jennie đã rục rịch tỉnh dậy, chưa gì Jennie đã chạy tới xem Quân Kì.

- Em ấy đang chuyển sang giai đoạn hồi phục các mạch máu mới được đưa vào trong cơ thể, lúc nãy chỉ là phản ứng kϊƈɦ động của mô bào thần kinh thôi, không đáng lo.

Vân Quân vuốt tóc Jennie rồi nhìn một cách chiều mến, kéo Jennie qua bàn ăn.

- Quân Kì đã không sao rồi, bây giờ việc của cô là phải chăm sóc bản thân mình.

- Cám ơn cô chăm sóc tôi.

- Có gì đâu, một phần cũng do tôi thôi mà.

Jennie vừa nhìn Quân Kì vừa ăn, ánh mắt không chút lay chuyển, còn Vân Quân cứ ngồi ngắm mãi, không biết Jennie có một sức hút lạ kì gì nữa nhưng...rất thích ngắm.

- Cô đừng có nhìn tôi nữa.

- Sao lại không được.

- Tôi rất mất tự nhiên.

- Nhưng do cô quá xinh đẹp.

- ...*ánh mắt gϊếŧ người*

- À xin lỗi, tôi xin lỗi, không nhìn nữa.

Đang ngồi nói chuyện thì Thiên Trúc cùng Lâm Lâm bước vào.

- Dạo này thấy cô Quân với chị Jennie cứ dính nhau như sam ấy nhở?

- Cũng chăm sóc cho Quân Kì thôi_Vân Quân.

- Kiếp chung chồng hay là...tình địch thành tình yêu? *ay da*.

Thiên Trúc nhận được một cơn đau điếng ngay hông, Lâm Lâm không nhắc nhở lại mang tiếng không dạy chồng.

- Hai người nói tiếp đi, tôi dạy lại em ấy đã.

Cái nắm lỗ tai của Lâm Lâm thể hiện được câu nói "đi ra đây". Vân Quân ngồi bụm miệng cười.

- Quân Kì có giống vậy không?

- Cô phải hỏi tôi có giống Lâm Lâm không.

- Thì ra là đại thụ, có chuyện gì, yêu ai cũng là thụ.

- Cô...

- Thôi được rồi, ăn đi.

(Jennie là đại thụ ĐẠI THỤ đó nha).

- Jennie nè...

- Chuyện gì?

- Cô ở trong đây lâu vậy rồi, hay ra ngoài cho khoai khoả một chút.

- Quân Kì...

- Em ấy đã chuyển hướng tốt rồi, chỉ một ngày thôi, tâm trạng thoải mái hơn, sắc thái tốt hơn, em ấy tỉnh dậy sẽ vui hơn.

- Nhưng mà đi đâu?

- Thì...chỉ cần cô đồng ý thôi, việc đó để tôi lo.

- Được, khi nào?

- Bây giờ đi, Thiên Trúc sẽ thay chúng ta.

- Ừm...được.

Do Jennie ở đây 24/24 nên quần áo cũng để ở đây cả, thay đồ xong, Thiên Trúc với Lâm Lâm ở lại, Vân Quân kéo Jennie đi.

- Anh nghi 2 người này quá.

- Đúng thiệt em cũng nghi, cái quái gì cũng có thể xảy ra, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, có khi nào...Quân Kì tỉnh dậy cái mất vợ luôn không?

- Ay da, mình phải làm gì bây giờ, anh không muốn bạn anh mất vợ đâu.

- Em không muốn bạn em từ thụ thành công đâu.

- Quyết tâm giữ khoảng cách hai người đi.

- Mà thôi, anh rảnh quá, Jennie biết rõ Vân Quân có vị trí trong tim Quân Kì thế nào, ai lại đi dâng thỏ vào tận hang sói.

- À mà thôi, ở yên đi, người ta nói làm có ngày nghiệp quật.

- Ừm, hai vợ chồng mình ở yên đi.

Vân Quân bắt taxi dẫn Jennie tới một rạp phim, mua vé một bộ phim tìn cảm rồi cả hai cũng xem, lát sau Jennie tựa lên vai Vân Quân thϊế͙p͙ đi. Quên mất con người này trong phòng chỉ có sách kinh doanh, chính trị, có bao giờ đi xem phim, Quân Kì cũng chưa một lần dẫn Jennie đi xem phim thì phải.

- Cô uống trà sữa bao giờ chưa?

- Chưa.

- Vậy thì đi, hôm nay xả stress một bữa.

Vân Quân kéo Jennie ra một con đường rất là dài và lớn, trời cũng đã tầm chiều nên chẳng có nắng nữa. Cứ thế cả hai đi dạo hết con đường rồi tới một toà nhà cũ có rất nhiều quán cafe, trà sữa trêи một toà nhà.

Vân Quân dẫn Jennie ra một ban công tại quá cafe cao nhất, Jennie nhìn khung cảnh rộng lớn, giữa một thủ đô lại có con đường đi bộ lớn, khung cảnh ít nhộn nhịp, còn nhìn từ trêи cao rất xả stress.

- Đây là đâu vậy? Sau này tôi sẽ dẫn hai nhóc đến đây chơi.

- Đây là phố đi bộ Nguyễn Huệ.

- Ở đây rất yên tĩnh, cảnh đẹp, thức uống ngon.

- Cô thích là được rồi.

- Đây là hạt gì vậy, đen đen ăn rất ngon.

- Đây là sữa tươi trân châu đường đen, hạt này là trân châu.

- Rất ngon.

- Cô thích là được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play