Cùng mấy ngày sau đó, Nhan Từ Khuynh có việc phải đi công tác một tuần nên suy ra là không có ai chăm sóc cho Dương Họa Y cả.
Đến ngày thứ ba, đôi mắt ấy mới khó nhọc mở ra.
Thấy xung quanh im lặng như tờ, Dương Họa Y khẳng định anh không có ở nhà.
Bởi nếu anh ở nhà thì ở đâu đó trong căn biệt thự này sẽ vang lên chút tiếng động.
Đôi chân nhỏ đi từng bước xuống nhà.
Sau khi dọn dẹp qua căn nhà, Dương Họa Y vào bếp nấu cho mình một chút cháo nhưng lại để đấy không ăn.
Cô mệt mỏi ngồi dưới nền đất lạnh, lưng tựa vào ghế, đầu gục xuống hai đầu gối đang co lại.
Dương Họa Y thầm tính, hôm nay trong lúc cô dọn dẹp thì không thấy phòng làm việc của anh lộn xộn như mọi ngày có nghĩa đã lâu anh không đụng đến.
Mà điều này cũng có nghĩa anh đã đi công tác đâu đó lâu ngày.
Vậy đây là cơ hội tốt để cô trốn thoát.
Nhưng cô lục lại kí ức và nhận ra, rất nhiều lần cô trốn lúc anh không có nhà vẫn bị bắt quay lại.
Khả năng cao cô bị anh theo dõi từng chút một.
Đúng là thế.
Đôi mắt lạnh lùng đang dán vào dáng người nhỏ bé đang ngồi một góc qua màn hình máy tính.
Ba ngày nay cuối cùng cô cũng tỉnh lại.
Đôi lông mày hết nhíu lại rồi lại giãn ra theo từng hành động của cô.
Vừa mới tỉnh lại sao lại cắm đầu vào làm việc nhà thế? Mà cũng biết nghĩ cho bản thân đấy chứ! Nấu cả nồi cháo thế kia cơ mà! Mà sao nấu rồi lại không ăn vậy? Không đói à? Sao lại ngồi đất thế kia? Trời lạnh lắm đấy!
Nhan Từ Khuynh như muốn hét qua cái màn hình máy tính cho cô nghe thấy những câu hỏi của mình.
Anh ngồi không yên khi thấy cô cứ ngồi im lặng như vậy đến tối.
Dương Họa Y tỉnh dậy.
Cô ngủ quên từ lúc nào không hay.
Cô quyết định rồi, kể cả bị theo dõi cô cũng trốn tiếp, coi như một lần nữa thử vận may.
Nghĩ là làm.
Đôi chân nhỏ đứng dậy rồi chạy vụt nhanh ra ngoài.
Vừa khéo lúc này Nhan Từ Khuynh rời mắt khỏi chiếc máy tính để đi họp.
Và đến lúc anh quay lại theo dõi tiếp thì bóng dáng nhỏ ấy đã biến mất khỏi màn hình cũng như khỏi căn biệt thự.
Các vệ sĩ canh cô cũng giúp cô trốn thoát nhanh hơn.
Họ không muốn nhìn thấy người vô tội bị hành hạ nữa.
Giờ cô đang ở một nơi khá xa căn biệt thự khủng khiếp đó còn anh đang điên cuồng cho người lùng sục khắp thành phố để bắt cô về.
Đã 2 giờ sáng.
Trên con phố vắng tanh vẫn còn một con người đang đi từng bước mệt mỏi trên nền tuyết lạnh.
Ừ thì đã trốn được rồi đấy! Phải vui mừng lên chứ! Nhưng vui sao nổi? Tiền không có, đồ đạc cũng không, thậm chí còn đi chân đất thế kia...!Ai có thể chứa nổi một đứa "ăn mày" chứ?
Từ Dương tiểu thư quyền quý, cao sang đến Nhan thiếu phu nhân yếu đuối, bất hạnh giờ thành một người vô gia cư, thảm hại.
Đã vậy thì nên đi gặp bố mẹ thôi...!
Dương Họa Y đứng trước một cây cầu lớn.
Dưới cầu là một con sông lớn với dòng nước lạnh buốt chảy siết.
Gió thổi từng cơn mạnh và lạnh thấu người.
Cơn mưa tuyết ngày càng dày hơn.
Vậy mà cô gái nhỏ chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ cũ kĩ dài đến mắt cá chân mỏng manh đang trèo lên thành cầu kia lại không thấy lạnh chút nào.
Những hạt tuyết lớn bám xung quanh người cô thấm vào lớp áo càng lúc lạnh hơn.
Đôi mắt vô hồn nhìn xuống dòng sông chảy xiết dưới chân.
Sau 6 năm đằng đẵng, cuối cùng đôi môi nhợt nhạt kia cũng nở một nụ cười.
Một nụ cười đầy chua xót, đau đớn cũng như đầy mãn nguyện, hạnh phúc.
"Ba mẹ...!Con đi nhé...!Con đến tìm hai người đây..."
Vào lúc Dương Họa Y định nhảy xuống thì một tiếng quát lớn làm cô khựng lại.
- Dừng lại ngay cho tôi!
Từ lúc nào Nhan Từ Khuynh đã về và tìm thấy cô.
Ánh mắt thoáng chút sợ hãi nhưng nhanh chóng lấy lại sự kiên cường và sau đó ánh mắt đó ngày càng gần với mặt nước lạnh giá kia.
Nhan Từ Khuynh vội vã nhảy theo.
Anh lặn xuống cố nhìn quanh tìm xem cô ở đâu.
Còn Dương Họa Y vẫn giữ nguyên nụ cười ấy và cảm nhận dòng nước lạnh buốt đang bao lấy cả cơ thể.
Ánh sáng trong mắt cô tắt dần.
Hình ảnh bố mẹ cô càng lúc càng hiện rõ trong đầu...!
Không biết bao lâu sau Dương Họa Y tỉnh lại.
Đây là đâu? Không phải mình gặp được bố mẹ rồi ư? Sao căn phòng này có chút quen?
- Tỉnh rồi?
Vừa thấy cô tỉnh lại, Nhan Từ Khuynh đặt mạnh cốc nước xuống bàn bên cạnh.
- Cô to gan lắm! Dám bỏ trốn để đi tự tử sao? Sao tôi ngồi đây cô không tự tử luôn trước mắt tôi này? Giờ tỉnh rồi thì cút đi làm việc nhà đi!
Càng lúc ngữ khí của anh càng nặng kèm theo ánh mắt như muốn giết người kia.
Dương Họa Y cũng nhanh chóng xuống giường và làm theo yêu cầu của anh.
Cô lại khóc.
Vừa làm vừa khóc, vừa ngồi nghỉ vừa khóc.
Cô thực sự tuyệt vọng rồi.
Sống không được mà chết cũng không xong.
Nếu anh đã nói vậy....