Chương 468:
“Hôm nay, bây giờ sao?” Anh ta thấy dì của mình đang gài bảy mình, Dì nhỏ sinh đứa thứ hai, mà vân không quên đùa giốn anh ta.
Lừa anh ta đến bệnh viện, nhưng trong nháy mắt, anh ta lại cùng một người phụ nữ ăn trưa với nhau.
Ăn trưa sao? Còn lâu mới tin Đây rõ ràng là một buổi hẹn hò.
Mấy năm nữa anh ta mới ngoài ba mươi tuổi, không hiểu sao gia đình lại sốt ruột, giục cưới như thế.
Ban đầu, anh ta cảm thấy lấy vợ hay không cũng không sao cả, lấy ai cũng được chỉ cần không kìm hãm cuộc sống của anh ta là được.
Nhưng gân đây.
Anh ta dường như không sẵn sàng làm điều.
Có vẻ như, là bởi vì Dương Họa Y.
Sự kiên trì ban đầu của Dương Họa Y và sự vì tình yêu mà thỏa hiệp, mọi khía cạnh của cô đều là người mà anh ta khao khát nhất.
Trong mát anh ta, người phụ nữ này hoàn hảo.
gân như không có khuyết điểm.
Vì vậy, anh ta cũng muốn lây lòng, cố gảng ở gần người phụ nữ giống mình này, để cảm nhận cám giác yêu là như thể nào.
–Tải app truyện-hola nơi nhóm lên chính nhé!
Thấy anh ta im lặng, tựa hồ có chút xấu hổ, Dương Họa Y vội vàng nói: “Anh có phiên không? Nếu không tiện, chúng ta hẹn lân sau”
“Thuận tiện, đi thôi, lên xe của tôi. Tôi sẽ tìm một nhà hàng lớn, cô sẽ thanh toán tiên”
Hà Dĩ Phong trong nháy mắt nở nụ cười, một bên tät máy điện thoại di động.
Không ai quản được anh ta đi đâu nữa.
Nếu mẹ anh ta tính số, thì anh ta cũng sẽ phải ăn bữa ăn của Dương Họa Y đã rồi nói sau Cô nói răng cô nợ một bữa ăn, nhưng sau bao lâu, Hà Dĩ Phong thực sự chưa bao giờ ăn một bữa nào với cô cả.
Ngoại trừ bữa tiệc chia tay độc thân khi đó.
Nghiêm túc mà nói, khi nhớ lại, Hà Dĩ Phong thực sự nghĩ rãng đó là bữa ăn đáng nhớ nhất mà anh ta đã ăn trong năm nay.
Mê muội, anh ta thực sự là mê muội rồi Hà Dĩ Phong đi xung quanh và tìm thấy một cửa hàng không có tên trong một con hẻm nào.
đó.
Quán trang trí theo phong cách cổ điển, diện tích mặt bảng nhỏ, khá đông người ăn, mỏi bàn tám người, người không quen biết cũng đều ngồi cùng một bàn, nhiều người xếp hàng bên ngoài Ngay khi ông chủ nhìn thấy Hà Dĩ Phong đến, ông ta đã mời anh ta lên lầu và tìm thấy một phòng riêng sạch sẽ và sáng sủa.
Phòng riêng năm trên tâng hai, và có mở cửa số ra có thể nhìn được nhiều người đang đi lại dưới đường.
Cho dù chưa nểm thử mùi vị của các món ăn, Dương Họa Y cũng đã cảm nhận được một luông sinh khí mạnh mẽ.
Cô nhìn những người đang xếp hàng ở tăng dưới: “Cửa hàng này rất đặc biệt. Tôi cứ tưởng những người như anh chỉ thích ăn những cửa hàng sang trọng nào đó.”
Hà Dĩ Phong thấy cô rất thích quán này, trong mắt cũng có chút tự hảo: “Tôi là ông chủ thứ hai, nếu em thích hương vị này, tí nữa tôi sẽ đưa em đi làm quen với ông chủ, lúc nào đến đây ăn cũng được mien phí”