Chương 464:
Vừa mới bị Nhan Từ Khuynh dồn ép, bây giờ còn bị người làm mảng, đôi mät Nhan Thùy Ngọc đỏ lên, cực kỳ tủi thân: “Tôi đến để đưa ví cho chú tịch Lâm”
Cậu bé thấy cô ta sắp khóc, vội vàng thoát khỏi tay người chăm sóc, näm lấy ống quần của cô ta và hỏi: “Sao dì lại khóc vậy?”
Nhan Thùy Ngọc không thừa, vẻ mặt vô tội, nói: “Khi người ta cảm thấy buồn thì luôn khóc”
Đứa bé hiểu được chút chút, nhìn xung quanh: “Cha đâu rồi?”
“Cha bị vợ gọi về nhà rồi” Nhan Thùy Ngọc chỉ vào bóng lưng của Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y vừa mới rời đi: “Kia kìa”
Đôi mắt của cậu bé bồng dưng đỏ hoe: “Tại sao cha lại không đưa con về cùng vậy? Tại sao vợ của cha lại không phải là mẹ của con chứ? Tại sao con không có nhà?”
Nhan Thùy Ngọc ngôi xổm xuống, ôm lấy đứa nhỏ: “Con còn có dì mà, dì là người thân nhất với con, cho dù mẹ con đã chết, cha con không cân con nữa, con vân luôn là người thân nhất của dì”
“Cô Lâm, cô đang nói gì đấy?”
Người chăm sóc không thể nghe được nữa, cái gì mà mẹ đã chết và cha không cần nữa chứ? Mặc dù cậu chủ không thích đứa trẻ này, nhưng bà chủ vân rất yêu thích cậu bé.
Nếu nhà họ Nhan thực sự không quan tâm, làm sao đứa trẻ này có thế được điều trị trong một bệnh viện tốt như vậy chứ? Nhan Thùy Ngọc lại rơi nước mắt “Thực xin lôi, là vì cảm xúc của tôi dâng lên, cho nên nói nhầm”
Đứa trẻ không hiểu sự vặn vẹo trong lời nói của người lớn, chỉ thấy là dì tốt với mình lại bị măng.
Cậu bé ôm lấy chân của Nhan Thùy Ngọc, khóc lớn”Tại sao dì lại không phải mẹ của con chứ? Tại sao mẹ con không cần con, và cha con cũng không cần con vậy?”
Nhan Thùy Ngọc bị lời nói của cậu bé làm cho cảm động, trong mät hiện lên một tia sáng: “Niệm Sơ, từ nay về sau, dì sẽ là mẹ của con nhé, được không?”
Thăng nhỏ rụt rè: “Có thể sao?”
“Đúng vậy, nếu con đồng ý, từ nay về sau thì gọi dì là mẹ. Chỉ cần con gọi dì là mẹ, dì sẽ không bao giờ bỏ rơi con như ba mẹ con đâu” Lời nói của Nhan Thùy Ngọc có chút mê hoặc lòng người Đứa trẻ gật đầu lia lịa, liên tục gọi mẹ.
Người chăm sóc cau mày.
Cô Nhan này trông gây gò và yếu ớt, với vẻ ngoài hiền lành dẻ mến, sao nói năng lại khó ưa như vậy chứ? Nhan Thùy ngọc cầm tay cậu bé, nhìn y tá, nói: “Đã khám xong lần thứ nhất chưa?”
Y tá trả lời: “Xong rồi, chậm nhất thì ngày mai sẽ có kết quả khám bệnh”
Nhan Thùy Ngọc sờ sờ đầu đứa nhỏ, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Bây giờ số phận của cô ta đều đặt trên người Nhan Niệm Sơ.
Mặc dù Nhan Từ Khuynh cư xử như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Dương Họa Y vần tỉnh ý cảm thấy Nhan Từ Khuynh có điều gì đó muốn che giấu mình.
Như là chạy đến bệnh viện.
Có thế làm gì chứ? Có lẽ nào vết thương của Nhan Từ Khuynh đã thực sự xấu đi, và anh không muốn nói cho mình vì sợ mình sẽ lo lăng sao? Dương Họa Y không yên tâm chút nào.
Cô muốn tìm thời gian để hỏi Nhan Từ Khuynh, nhưng Nhan Từ Khuynh dường như ngày nào cũng bận rộn, sáng nào cũng đến công ty đúng giờ.
Muốn đi cùng Nhan Từ Khuynh thì anh nói dạo này rất bận, bảo cô tìm Dương Minh Nguyệt mà chơi.
Cô hỏi trợ lý Lưu, nhưng trợ lý Lưu lại do dự và trả lời một cách mơ hồ. Cô càng cảm thấy lo läng Sau thời gian tìm kiếm, cô đến bệnh viện.