Chương 441:
Cơ thể lơ lửng giữa không trung đánh mất đi trọng tâm và bắt đầu rơi xuống lầu theo lực hút của trái đất.
Khoảnh khắc bị Hạ Lan Châu kéo xuống, Dương Họa Y không hề thấy sợ hãi.
Trước mặt cô là cảnh vật cứ vút qua thật nhanh, cô chẳng thấy rõ được gì cả và thời gian ngắn ngủi ấy không đủ để Dương Họa Y cảm nhận được sự sợ hãi.
Điều khiến cô sợ hãi hét lên đó.là Nhan Từ Khuynh bỏ mặc hết tất cả mọi thứ nhảy xuống và nắm chặt lấy mắt cá chân cô.
Cổ tay cô bị Hạ Lan Châu nắm thật chặt còn chân thì lại được Nhan Từ Khuynh dùng cả hai tay níu lại.
Cả người nằm giữa khoảng không rộng rãi vô tận, để giữ lấy cô, nửa người l-âm Quân đã nhoài ra ngoài.
Kẻ nắm lấy cổ tay muốn lôi cô cùng xuống địa ngục không chịu buông ra, người cố gắng đưa cô lên thiên đường đã mất hết sức nhưng vấn không muốn buông tay.
Cả người Nhan Từ Khuynh không có điểm tựa, sức khỏe anh cũng không cho.phép điều đó, vả lại ngoài việc giữ lấy Dương Họa Y thì anh còn phải gánh thêm cả sức nặng của Hạ Lan Châu.
Cuối cùng Dương Họa Y phải sợ hãi hét lên: “Nhan Từ Khuynh!”
Cô muốn tiếp tục sống nhưng cô lại không muốn Nhan Từ Khuynh chết cùng với mình.
Dương Họa Y có rất nhiều lời muốn nói nhưng vì nó quá nhiều nên đã hóa thành một đống rối bời trong đầu cô, cuối cùng lại chẳng nói được một câu nào nên lời.
Máu đã dồn lên đầu cố, Dương Họa Y chỉ biết hoảng sợ hét chói tai…
Mặt Nhan Từ Khuynh đỏ bừng, trán anh nổi đầy gân xanh, sức chịu đựng đã chạm đến giới hạn nhưng anh vẫn sống chết không chịu buông tay ra dù chỉ là một chút.
“Tin anh, anh sẽ cứu được em! Hãy tin anh!”
Dương Họa Y bật khóc thành tiếng.
Hạ Huy Thành thấy thế vội vàng chạy tới giúp đỡ kéo lấy cánh tay Nhan Từ Khuynh để đưa Dương Nhật Linh cùng Hạ Lan Châu lên.
Đúng lúc đó thì đội cứu hộ cũng chạy tới, người đông sức mạnh nên hai người ngã xuống và lắc lư giữa không trúng dần được kéo lên.
Khi Dương Họa Y được đưa lên trên thì tay Dương Họa Y và Hạ Lan Châu vẫn nắm chặt lấy nhau.
Dương Họa Y được mi người kéo từng chút từng chút lên trên và hai chân cô đã mềm nhũn.
Cô ôm chặt lấy cổ Nhan Từ Khuynh khóc như một đứa trẻ.
Nhan Từ Khuynh mặc cho cô ôm, bàn tay to vuốt lưng cô và nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, tất cả đã qua rồi, ổn rồi”
Tay Hạ Lan Châu cũng được đội cứu hộ giữ thật chặt và kéo lên nhưng Hạ Lan Châu lại không cam tâm, cô ta sống vất vả như thế thì không nói gì, tại sao đến lúc chết cũng không thể thành công được?
Dương Họa Y làm bất kì điều gì cũng có người cứu, cô chết thôi cũng khó khăn như vậy ư?
Khi hai chân lại đặt trên mặt đất bãng phẳng, ngọn núi gấp trăm ngàn lân Cô thì không hề hấn gì Nhưng Nhan Từ Khuynh bảo vệ cô nên lưng anh đập vào thanh thép chỉa ra từ bê tông, không biết vết thương thế nào nhưng máu đã tuôn ra xối xả và làm ướt đẫm lưng anh.
Dương Họa Y không thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi đã nhuộm đầy máu cùng với gương mặt trở nên tái dần đi.
Dương Họa Y hoảng sợ không biết phải để đâu cho hết, thần kinh bị kéo căng khiến cô quên cả khóc, nước mắt cứ chảy ra không ngừng.
Cánh tay anh dần mất sức, mí mắt cũng bắt đầu sụp xuống, nặng tru…