Chương 388:
“Từ trước tới nay em chưa từng không hy vọng bọn họ kết hôn, em chỉ hi vọng bất kể bọn họ có muốn kết hôn hay không cũng phải suy nghĩ cặn kẽ, chứ đừng bởi vì nguyên nhân gì khác mà thỏa hiệp, dễ dàng đánh đổi cuộc hôn nhân mà bản thân trân quý nhất,” Dương Họa Y cầm chặt tay Nhan Từ Khuynh, mười ngón tay đan chặt với nhau.
Nhan Từ Khuynh trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, đây là chuyện giữa bọn họ, cho dù như thế nào cũng nên do chính bọn họ làm chủ. Điều chúng ta có thể làm cũng chỉ có chờ đợi mà thôi.”
Không chỉ Nhan Từ Khuynh và Dương Họa Y, tất cả khách mời cũng vậy, bọn họ không có quyền lợi, cũng không có cách nào đi khống chế cuộc hôn lễ này.
Người chân chính có thể quyết định cuộc hôn lễ này chỉ có cô dâu chú rể.
Chỉ cần cô dâu chú rể có đủ kiên định, bất kể xảy ra khó khăn gì cũng không thể ngăn chặn việc cử hành hôn lễ.
Mà nếu như trøng lòng một người cô dâu hay chú rể dao động, bất kể người còn lại có cố gắng giữ lại thế nào, hôn lễ này cũng không thể hoàn thành.
Nhan Từ Khuynh và Dương Nhậttinh được sắp xếp ở vị trí gần sân khấu, người thân bạn bè ngồi ở hàng thứ nhất, bọn họ ngồi ở hàng thứ hai.
Hạ Lan Châu đến trại trẻ mồ côi, nhưng cô ta không tìm được Hạ Huy Thành, chỉ có thể một mình trở về.
Hai phụ huynh nhà họ-Hạ muốn dừng hôn lễ, bọn họ không muốn để cho con gái của mình một mình đối mặt với trường hợp như vậy.
Nhưng Hạ Lan Châu không muốn, cô tự đi lên sân khấu: “Tôi không muốn dừng hôn lễ, tôi muốn đứng ở đây chờ anh ấy trở lại”
Cô dâu ăn mặc xinh đẹp động lòng người, nhưng trong mắt cô ta lại đang cố nén những giọt nước mắt.
Dương Họa Y kéo tay Nhan Từ Khuynh qua, nhìn đồng hồ của anh: “Còn mười phút nữa.”
Hạ Huy Thành thật sẽ trở lại sao?
Nhan Từ Khuynh trầm giọng: “Còn mười phút nữa thôi: Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người điều khiển chương trìnhrcố gắng làm sục sôi mười phút cuối cùng này.
Sự cố gắng của người điều khiển chương trình đã có được thành quả, anh ta thành công.
kéo dài tới mười hai giờ..
Nhưng Hạ Lan Châu vần mãi chờ đợi trong vô vọng.
Hạ Huy Thành không hề xuất hiện.
Cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt của Hạ Lan Châu cũng không thể khống chế được nữa, chậm rãi chảy dài xuống.
Ông Hạ không chịu nổi khi nhìn thấy con gái lớn tủi thân như vậy, vì thế bèn vỗ bàn một cái rồi đứng lên, chuẩn bị giải tán khách khứa.
Thế nhưng, Hạ Lan Chấu lại đoạt lấy micro trong tay người điều khiển chương trình: “Mọi người cho tôi thêm một chút thời gian nữa nhé, cùng tôi chờ đợi một lát.”
“Mọi người cùng chờ với tôi một chút nữa có được không? Nói không chừng anh ấy đang trên đường bị kẹt xe, hoặc có lẽ tạm thời anh ấy bận rộn chuyện gì đó..” Hạ Lan.Châu cố gắng mượn cớ. Cuối cùng, cô ta dùng hết sức lực toàn thân, giống như đánh cược một lần nữa: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại mà”
Nếu như anh ấy không trở lại, cô ta sẽ thua toàn bộ.
Trận cờ này, đến cuối cùng vẫn là Hạ Lan Châu phải thua.
Mọi người vẫn đợi cùng cô ta đến hai giờ chiều, thế nhưng Hạ Huy Thành vẫn không hề có tung tích như cũ.
Trong khoảng thời gian này, hai người lớn của nhà họ Hạ đều không ngừng gọi điện thoại cho anh ấy. Điện thoại di động vẫn luôn được gọi thông nhưng không hề có người nhận.