Ở trong căn hộ này, mọi cảm giác hạnh phúc, vui vẻ, sung sướng trước kia đều ùa về với Dương Họa Y.
Các chú của cô không bao giờ để cô động tay động chân bất cứ thứ gì, thậm chí còn không để cho cô bị thương một tí nào dù là vết xước nhỏ.
Họ cẩn thận chăm sóc, bao bọc cô rất kĩ càng nên ở Dương gia cô không phải chịu tổn thương bát cứ điều gì về cả thể chất lẫn tinh thần.
Ăn cơm dọn dẹp xong, ba người kéo cô lên phòng khách pha cho cô ít nước gừng ấm rồi lấy cho cô ít hoa quả mà cô thích ăn.
- Hoa quả này chú mua từ hôm qua, sáng nay lại bị hai ông kia đuổi nên chú chưa kịp mua đồ mới, cháu ăn tạm nhé!
- Do em chứ do ai còn trách?
- Thôi mà anh...!
- Không sao! Bây giờ ăn vẫn ngon mà chú! Mua thêm về cháu không ăn hết lại bỏ phí mất!
- Thôi được rồi! Theo ý cháu tất! Nhưng mà...!cháu có thể kể cho bọn chú nghe 6 năm qua cháu đã ở đâu và làm gì được không?
Dương Họa Y nghe thấy vậy có chút lưỡng lự rồi cũng gật đầu:
- Dạ được ạ...!
Cô vừa ăn hoa quả vừa kể lại những ngày tháng ở Nhan gia bị hành hạ ra sao, bản thân đã trốn thoát như thế nào, rồi cả chuyện vì mình mà cả Mặc gia phải hi sinh, và rồi hiện giờ tình hình ra sao...!
Ba người kia càng nghe càng tức giận không thôi.
Đối xử không ra gì với cháu gái họ, rồi lại khiến nó lâm bệnh nặng không tưởng, đã thế lại còn dám ân ái với người khác khi con bé nằm viện...!Quả thật đã đắc tội cực lớn đối với Dương gia rồi!
- ...!Thật may khi giờ cháu có thể đến đây rồi! À mà cháu bảo này...!Mấy chú...!đừng báo thù gì nhé!...!
- Cháu nói sao cơ? Không báo thù sao được? Những gì tên khốn đó đã làm với cháu...!
- Cháu sợ...!nếu các chú mà báo thù bây giờ...!cháu lại bị phát hiện...!rồi sau đó gây chuyện với cháu nữa thì sao?...!Với lại cháu sợ các chú cũng bị liên lụy như Tiểu Ngọc...!
- Các chú không sao.
Các chú sẽ tuyển vệ sĩ bảo vệ cháu 24/24...!
- Không được đâu...!Giờ cháu muốn yên ổn một chút được không? Cháu không muốn xảy ra chuyện gì bây giờ hết...!
Ba người kia nhìn nhau một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý với cô:
- Thôi vậy! Nếu cháu không muốn thì bọn chú sẽ không làm gì hết!
- Cảm ơn các chú!
- Giờ ăn uống xong rồi cháu có muốn làm gì giải trí chút không?
- Ra ngoài bây giờ dễ bị phát hiện...!Ở nhà thì không có gì chơi...!Mấy chú còn giữ phòng tranh của cháu không?
- Còn chứ! Đồ đạc bọn chú giữ cẩn thận lắm! Y như đồ mới luôn!
- Cháu cảm ơn! Giờ mấy chú cứ đi làm đi! Cháu ở nhà một mình được!
- Không được! Vẫn là cần một người trông cháu chú mới đỡ lo! Để chú gọi mấy đứa đàn em đến trông chừng cháu...!
- Vậy cũng được ạ...!
Trong khi Dương Họa Y đang sống trong sự vui vẻ, an toàn thì ở một nơi nào đó, có một người đang rất giận dữ và đập phá đồ đạc.
- Các người trông cô ấy kiểu gì mà cô ấy đi đâu cũng không biết là sao?
Nhan Từ Khuynh giận dữ nhìn đám vệ sĩ mà anh cử theo sát cô hàng ngày.
- Dạ thưa...!Chúng tôi cũng không biết...!thiếu phu nhân đi lúc nào nữa ạ...!
Mấy người vệ sĩ này trước cũng rất hay giúp cô bỏ trốn nhưng lần này thực sự họ còn chưa nhìn thấy cô ra khỏi phòng bệnh chứ đừng nói là giúp cô nữa.
- Rốt cuộc cô ấy có thể đi đâu mà từ sáng hôm qua đến bây giờ vẫn không tìm thấy là sao? Tìm một người trong cái thành phố bé tí này các người cũng không làm được à?
Sáng hôm qua, vì áy náy chuyện cãi nhau với cô nên vừa thấy trợ lí của mình đưa đồ cho cô về, anh liền vội vã đến bệnh viện thăm cô.
Nhưng vừa đến nơi, một căn phòng trống hiện ra trước mắt anh.
Viện trưởng thông báo với anh là cô đã xuất viện.
Để cho chắc, anh cho người đi tìm cô khắp thành phố.
Anh còn nghĩ cô sẽ về biệt thự nên cũng quay về chờ nhưng cả một ngày trời, bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện ở cửa nhà.
Anh gần như phát điên lên vì đây là lần đầu tiên anh tìm cô lâu như vậy.
Liễu Nhi cũng biết chuyện này.
Ban đầu cô ta rất mừng khi thấy bản thân không phải làm gì mà cô đã tự rời đi rồi.
Nhưng nhanh chóng cô ta lại lo sợ khi thấy anh nổi giận vì cô mất tích và không tìm thấy cô.
Anh nổi trận lôi đình với tất cả mọi người, kể cả cô ta.
Nên bây giờ cô ta đang rất lo lắng về chuyện anh đi tìm cô.
Không tìm thấy thì không sao.
Nếu tìm thấy chẳng phải con đường đến với vị trí Nhan thiếu phu nhân của cô ta càng xa hơn sao?
"Tiểu thư có gì cần dặn ạ?"
- Mau cho người tìm ả Dương Họa Y cho ta! Nếu tìm thấy ả, ngay lập tức giết ả cho ta!
"Dạ rõ!"
Giết cô trước khi anh tìm thấy là cách nhanh nhất duy nhất mà cô ta có thể làm lúc này.
Liễu Nhi nở một nụ cười đầy nham hiểm rồi xuống bếp pha cho anh một ly nước như không có chuyện gì xảy ra.
"Choang"
Trong căn phòng vang lên tiếng đổ vỡ rất lớn khiến Liễu Nhi run sợ nhưng cô ta vẫn lấy hết can đảm mở cửa bước vào.
- A Khuynh...!Em có mang cho anh ly nước...!Cả ngày hôm nay anh không ăn uống gì rồi...!Anh...!anh uống chút nước cho đỡ mệt...!
Nhan Từ Khuynh di chuyển ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người lên người Liễu Nhi khiến cô ta càng sợ hãi hơn.
Nhưng ánh mắt đó cũng dần ấm áp hơn.
- Em vào đây làm gì? Trong này cũng có nước mà...!
Nhưng thực ra bình nước đã bị anh hất vỡ từ sáng.
- À anh quên...!Bình nước...!
- Thôi em có đem ít đồ ăn với nước cho anh này! Anh nghỉ ngơi ăn uống chút đi!
- Được rồi!
Nhan Từ Khuynh vô tư ăn chỗ đồ ăn đó mà không để ý Liễu Nhi ngồi bên cạnh đang nở một nụ cười ẩn ý....