Chương 126:

 

“Nhan Từ Khuynh, là ai? Là ai làm! Là ai hại tôi!” Dương Họa Y vội vàng lắc tay anh.

 

Nhưng anh lại dùng một tay ném cô xuống đất, anh nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một thứ rác rưởi thấp kém: “Dương Họa Y, cô thật rẻ mạt.”

 

Anh cho rằng, ít ra cô sẽ nói thật với anh.

 

Nhưng cô lại đùn đẩy cho người khác, nói người khác hãm hại cô.

 

Hãm hại?

 

Ha, đây quả thật là truyện cười lớn nhất trên đời.

 

Trong video, cô tự mình gọi taxi, tự mình tới khách sạn.

 

Hạ Huy Thành cũng không cần hỏi bất kỳ ai đã tìm được số phòng của cô. Đây mà là hãm hại ư? Đây rõ ràng là một cuộc hẹn hò mà cả hai bên đều tình nguyện.

 

Rõ ràng cô có uống rượu, thần chí hơi mơ hồ nhưng chắc chắn không thể say đến nỗi ngay cả người đàn ông đang ôm mình là ai cô cũng không biết.

 

Trong căn phòng đó, hai người họ hôn nhau, ôm nhau, cởi quần áo… Mọi chuyện đều tự nhiên đến vậy mà Dương Họa Y vẫn có mặt mũi nói có người hãm hại cô?

 

“Là ai? Nhan Từ Khuynh, rốt cuộc là ai nói với anh? Rốt cuộc là ai?” Dương Họa Y cầm tay anh, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Người đó bỏ thuốc tôi, là người đó giăng bẫy tôi.”

 

Một cái tát tát lên mặt cô.

 

“Bốp” một tiếng, vang dội chói tai.

 

“Dương Họa Y, cô thật không biết xấu hổ.” Vẻ mặt anh dữ tợn, rất muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt này.

 

Nhưng anh ngại bẩn, ngay cả đụng vào cô một chút thôi anh đã cảm thấy ghê tởm rồi.

 

Anh lấy USB ra, ném xuống trước mặt có.

 

Dương Họa Y run rẩy nhặt USB lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

Quả nhiên là có người cố ý giăng bẫy…

 

Cô không biết trong USB này có chứa gì, nhưng cô biết, đó chắc chắn là chứng cứ ‘thiết thực”, khiến cô hết đường chối cãi.

 

“Anh chẳng tin tưởng tôi chút nào sao?” Cô nhìn anh với đôi mắt đẫm nước mắt, mang theo một tia hy vọng cuối cùng.

 

Mà anh lại hời hợt phá hủy tia hy vọng cuối cùng ấy của cô: “Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?”

 

Trái tim cô, đã hoàn toàn nguội lạnh.

 

Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể để lâu, nếu không, nhà họ Hạ và nhà họ Dường sẽ đều bị ảnh hưởng. Cô chỉ có thể mệt mỏi giải thích với anh: “Lan Châu uống say nên tôi tới quán bar đón cô ấy. Có ba người đàn ông đã bỏ thuốc tôi…”

 

Cô cắn chặt môi dưới, bỏ xuống tự tôn nói với anh: “Hạ Huy Thành không chạm Vào tôi.”

 

“Không chạm vào cô? Là tôi mù hay là cô mù rồi?” Nhan Từ Khuynh cười mỉa, quăng mấy tấm hình vào mặt cô.

 

Trong hình, cô và Hạ Huy Thành không một mảnh vải ôm chặt nhau. Hạ Huy Thành hôn khắp cơ thể cô, cô say mê nhắm đôi mắt lại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play