Buổi biểu diễn đến rất nhanh, Thẩm Vân Cương chỉ trang điểm nhạt, mặc mộ bộ đồ múa trắng bồng bềnh. Trước tiết mục của cô còn khá nhiều tiết mục khác, cô đi một vòng tẻ nhạt sau sân khấu, đánh giá cách bài trí của cả hội trường.

“Vân Cương!” Một giọng nói vui vẻ truyền đến, chưa được hai giây thì đã bị ôm chầm.

“Na Na, cậu siết tớ chết rồi…”

Vương Na Na buông cô ra, cười hì hì bảo: “Không phải là do nhớ cậu quá đấy à?”

“Cậu vấn nhiệt tình như lửa ha, sắp nghẹt chết rồi nè.” Thẩm Vân Cương nói đầy bất đắc dĩ.

Vương Na Na là bạn đại học của Vân Cương, cũng chung phòng ký túc, tình cảm hai bên rất tốt, trước nay vẫn thế.

Cô nàng quan sát cô một lát rồi bảo: “Cậu nhợt nhạt quá, không được. Công ty có mời thợ trang điểm, để tớ gọi đến giúp cậu.”

“Tớ chỉ đến góp vui thôi, không cần long trọng làm gì.”

“Cần chứ, tất nhiên là cần, người tớ rủ phải đẹp nhất!” Vương Na Na vừa nói vừa đẩy cô vào phòng hóa trang.

“Được rồi” Dù sao Vương Na Na cũng là lệnh bài một hai của công ty, cô ấy đã lên tiếng, cô cũng không muốn bạn mất mặt.

Thợ trang điểm làm rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã tặng cô một khuôn mặt diễm lệ quyến rũ, nhưng Thẩm Vân Cương ngắm mà tự thấy làm khó mình.

Thợ trang điểm hỏi: “Sao vậy? Cô không thích à?”

Vân Cương lắc đầu trả lời: “Không phải, rất đẹp, nhưng không hợp với tiết mục của tôi.”

“Vậy cô muốn kiểu gì, để tôi đổi cho?”

Cô nhìn trái nhìn phải, cảm thấy tẩy hết đi thì mất lịch sự quá, bèn nói: “Vậy được rồi, cảm ơn cô.”

Sau đó cô tự đi vào nhà vệ sinh, lau hết phấn mắt, chùi sạch môi son, màu son cà chua này không hợp với cô lắm. Vân Cương móc cây son đỏ trong túi ra quệt lên tay, sau lại chấm một chút lên mắt, tán một lát thì màu ra thành nhạt, như đã khóc nhiều, đoạn lại quệt lên môi, cố ý quệt ra ngoài để cho giống khóc trôi lớp trang điểm.

Vừa lúc cô đang dùng tay chỉnh son thì thấy một bóng người đàn ông cao lớn, vai rộng chân dài bước đến qua lớp kính.

Hắn nhìn gương sửa lại ống tay áo màu xanh đen, đoạn dùng mấy ngón thon dài chỉnh cái nơ trên cổ áo.

Cặp mắt kia khá ngạo mạn, phát hiện Vân Cương nhìn mình trân trân bèn nhíu mày hỏi: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Thẩm Vân Cương giật mình, bỗng nổi ý xấu, cô nhếch môi cười rồi nhích lại gần hắn: “Phải.”

Thấy hắn có vẻ trầm tư, cô cười khúc khích: “Em là người yêu kiếp trước của anh, anh không nhận ra em sao?”

Mặt Molders lạnh xuống ngay, hắn lui ra sau, cách cô một bước xa: “Cô là người thứ một trăm tám mươi nói với tôi như vậy rồi.”

Cô nhíu mày: “A? Thật? Xem ra anh được hoan nghênh quá nhỉ?”

“Do các người nhiệt tình quá thôi.” Molders lạnh lùng ném lại mấy chữ rồi quay đầu đi mất.

Đúng là vẫn xấu tính như thế, Thẩm Vân Cương lè lưỡi với bóng lưng hắn, “hừ” một tiếng, vì giọng không nhỏ nên tất nhiên hắn đã nghe được, nhưng Molders cũng chỉ khựng lại một lát rồi tiếp tục sải bước.

Vân Cương nhìn đồng hồ, sắp đến cô rồi, thế nên cô vội vã dọn đồ ra ngoài.

Vì đây cũng chỉ là diễn tập thôi nên người dưới sân khấu không nhiều, trừ nhân viên còn có vài lãnh đạo cấp cao. Vân Cương không biết vì sao Molders lại ở đây, nhưng tiếng nhạc vang lên là cô vào trạng thái ngay.

Đêm rét không bằng quân trang lạnh giá

Máu tươi nhuộm đỏ đôi mắt đen của em

Đạn gươm gào thét thành gió dữ

Số mệnh đã định ta gặp nhau

Giữa đống đổ nát đó

Chôn vùi vô vàn khổ đau trong im lặng.

Cây khô bên đường

Minh chứng cho khói lửa chiến tranh

Niềm tin đã đóng chặt ác mộng.

Đường bị lấp hiện về.

Ánh sáng xé toạc đêm đen

Ai có thể nắm giữ lòng người.

Mặt trời đỏ bừng sáng nơi hừng đông.

Lịch sử mai táng tín ngưỡng đã đổ

Linh hồn anh về nơi viễn xứ

Người người sẽ quên đi.

Em dùng bước chân này vẽ mộng

Đưa mắt nhìn bóng anh rời.

Nếu như chuyển kiếp là thật

Nguyện anh rửa sạch tội kiếp, một đời bình an.

Bài hát mang theo đau thương và phiền muộn mù mịt, lại có ý không lưu luyến, Thẩm Vân Cương nhẹ nhàng lướt theo tiếng nhạc, lúc mạnh mẽ sục sôi, lúc chậm rãi dịu dàng.

Molder đứng bên dười nhìn theo bóng cô, dần dà hắn thấy nó lồng vào bóng người trong mộng, dường như cô cũng đang nhìn hắn, nhưng hình như cũng không phải thế.

Rốt cuộc cô gái này là ai? Vì sao cảm giác quen thuộc lại mạnh mẽ đến thế? Cô đang nhìn ai? Sao đôi mắt kia lại bi thương như vậy?

Thẩm Vân Cương múa xong thì ra sau màn, Vương Na Na lại cho cô một cái ôm siết: “Vân Cương, lâu rồi không gặp, tài múa của cậu ngày càng đỉnh, tuyệt quá ha? Sao lại khóc rồi?”

Vân Cương khịt mũi: “Tự cảm động thôi.”

“Cậu đó…”

Cô vừa thay quần áo vừa nói chuyện với bạn mình, vừa bước ra khỏi phòng thay đổ thì thấy Molders xuất hiện. Bỗng Vương Na Na không nói gì nữa, Vân Cương ngờ vực, lại khịt mũi: “Sao thế Na Na?”

Cô nàng nhỏ giọng: “Ngài Molders đó, cái người nước ngoài kia, là khách hàng lớn của công ty lần này, nhưng người ta nói khó tính lắm, nghe bảo thích văn hóa Trung Quốc, thấy thích mấy tiết mục lần này nên đi theo, không biết chạy đến sau sân khấu làm gì…”

Cô nàng chưa nói hết thì Molders đã đi thẳng đến, Vương Na Na định chào thì nhận ra hắn không đến tìm mình.

Hắn ngừng trước mặt Thẩm Vân Cương, nhìn cô đăm đăm, Vương Na Na vội vã nắm tay cô cười khách sáo: “Ngài Molders, đây là Thẩm Vân Cương – là nghệ sĩ múa chúng tôi mời đến.”

Hắn lạnh lùng liếc cô ấy, là một giám đốc bộ phận tiêu thụ, Vương Na Na hiểu ý ngay, cười bảo: “Hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi haha.” Trước khi đi còn không quên nhéo tay bạn rồi nháy mắt một cái.

Vân Cương nhớ lại bộ dáng ngạo mạn ban nãy của hắn trong nhà vệ sinh, không biết hắn muốn gì, mà thực ra cũng chẳng muốn biết. Thế là cô phủ thêm áo choàng đen, quàng khăn len đỏ, đi vòng qua hắn ra cửa.

Tuyết rơi bên ngoài nhiều như lông ngỗng, trời cũng đã tối, nhiệt độ giảm xuống tận mấy độ. Cô giấu hai tay trong túi áo, đi chập chạp như một bà cụ đến nhà ga.

Haizz, trước đó tâm trạng không tốt nên lỡ tiêu nhiều tiền quá, phí hết chút tiền còn lại rồi, bây giờ cô còn chưa có lương, chỉ có thể tiết kiệm thôi. Dù gì bắt xe cũng tận trăm đồng.

Cô còn tưởng tượng liệu có chuyện như trong tiểu thuyết không: Chờ một con Rolls Royce, Bentley hay Marserati gì đó dừng trước mặt mình, hạ kính xe xuống, trỏng có người đàn ông lạnh lùng xót cô nên muốn đưa cô về nhà, sau đó cô kiêu ngạo từ chối, bị người ta ép đẩy vào xe.

Vân Cương say mê cái ảo tưởng này, thậm chí còn bước chậm lại, nhưng mấy phút nữa là đến ga rồi, nửa bóng ma cũng không có. Thành ra cô đi đùng đùng vào trong ga.

Cuối cùng cũng về đến nhà, cô bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ cao lên, tay chân lạnh cóng cũng tìm lại được độ ấm vốn có. Bỗng Vân Cương nhớ lại hồi mình làm “cái xác biết đi”, mất hết cảm giác trong cuộc sống. Haizz, cảm giác còn sống thật là tốt.

Cô đang nhón chân bưng trà sữa nóng hổi ra xem tivi thì bỗng điện thoại reo. Vân Cương cầm lên nhìn thử, là Vương Na Na.

“Alo, sao thế Na Na?”

“Vân Cương, thành thật khai báo mau, cậu cấu kết với anh chàng nước ngoài đó hồi nào hả?”

“Cấu cái gì kết cơ? Tớ không hiểu gì hết!” Thẩm Vân Cương hút trà rột rột.

“Vậy sau khi tớ đi hai người đã nói gì?”

“Không có gì cả.”

“Vậy sao anh ta hỏi mình địa chỉ của cậu?”

“Sao?” Vân Cương ngạc nhiên: “Cậu cho anh ta rồi à?”

Vương Na Na cười hô hố: “Ối chà, lãnh đạo bảo thế, thôi nói sau ha!”

“Alo! Con nhỏ chết tiệt này!”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Vân Cương tiện tay ném thẳng di động đi, mang dép vào ra cửa sổ nhìn thử. Dưới lầu xuất hiện một chiếc Maybach, có vẻ đã đỗ từ lâu lắm rồi, tuyết rơi đọng thành mảng lớn bên trên.

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng khu nhà này không phải không có người khá giả, nên cô cũng không biết có phải là anh không.

Molders ngồi trong xe, tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn lên bóng dáng mảnh khảnh trên lầu ba. Bỗng hắn nhớ lại người mình tông phải ở khu du lịch, hình như cũng chính là cô ấy.

Nhưng cảm giác quen thuộc mạnh mẽ kia nói hắn không chỉ có thế.

Hắn xuống xe, đốt một điếu thuốc, dựa vào xe mà nhìn cô.

Thẩm Vân Cương mở cửa sổ, ra ban công nhìn cho rõ, đúng là hắn thật. Gió lạnh thổi tóc cô loạn xạ, Vân Cương đón ánh mắt hắn, bỗng bật cười:

“Này, Anh đang đợi em đấy à?”

Thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, bỗng Molders có xúc động muốn hôn người con gái đó. Hắn vẫy tay tỏ ý bảo cô xuống.

Thẩm Vân Cương nháy mắt, không mặc áo khoác đã chạy xuống, đợi đến lúc cô ra trước mặt hắn rồi, bỗng giật mình tự hỏi có phải đã quá vội rồi không?

Cô đằng hắng, chà chà lớp tuyết dưới chân: “Có chuyện gì à?”

Molders phun một vòng khói, gió rét thổi tan đi, hắn bật cười thanh thúy: “Còn không phải tại em quyến rũ tôi liên tục đấy sao?”

Vân Cương cứng mặt, giận giữ: “Ai quyến rũ anh! Đi chết đi!”

“Vậy sao lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Molders cởi áo khoác trên người ra phủ cho cô, đoạn lại nhìn vào mắt cô.

“Ai nhìn anh!”

“Mạnh miệng.” Molders móc một thỏi son ra khỏi túi áo: “Tặng em!”

Thẩm Vân Cương cười nhạt: “Vậy nên bây giờ anh đang tán tỉnh em đấy à?”

“Chắc thế.”

Thẩm Vân Cương giật lấy thỏi son trong tay hắn: “Tưởng một cây son là có thể…” Vốn cô muốn chế giễu hắn, nhưng lúc nhìn thấy nhãn hiệu bên trên thì khựng lại. Đó là một cây son Tangee mới phong cách cổ, bắt chước lại thời đệ nhị thế chiến, vỏ ngoài bằng đồng đen, ruột đỏ điển hình.

“Tình cờ thấy nó bên đường, tôi nghĩ là rất hợp với em.” Molders dập khói: “Em thử đi.”

Vân Cương run run mở nắp thỏi son, vặn ruột son lên cao. Molders nhìn cô lúc này, bỗng có mấy hình ảnh khác xẹt qua, vụt sáng đầu óc hắn.

Thẩm Vân Cương nhìn biểu cảm dần dần thay đổi của người đàn ông trước mặt, đôi mắt hắn bỗng sâu thẳm, cô ngẩng lên ngạc nhiên, thực ra là muốn cười, vậy mà vẫn không kìm được nước mắt, cô cố hé môi gượng cười với hắn: “Sao nào? Có đẹp không?”

Molders sững sờ một lát lâu, anh đưa tay lên, dùng bụng ngón tay cái vuốt ve đôi môi kiều diễm của người trước mặt, lại cúi xuống tựa vào trán cô, thở dài.

“Tất nhiên Vân Cương của anh là đẹp nhất.”

“Xin lỗi em, mãi mới nhớ được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play