SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG

Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao

Edit + Beta: Dung phi

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🥧🧀🥙

Chương 49: Linh hồn dơ bẩn

Vân Cương chạy về như điên, đẩy mạnh tên thiếu úy kia ra, kéo Molders đã bị vùi trong đất dậy. Cô nắm lấy quần áo của hắn, nức nở khóc: “Anh… Vì sao… Sao anh còn đáng ghét hơn trước vậy… Hức, em không cần anh cứu, sao anh cứ quấn lấy em mãi thế… Hức…”

Tên thiếu úy Liên Xô không kịp trở tay, bị cô đẩy ra xém ngã, cả giận định móc súng ra nổ thẳng vào cô. Ngay lúc này, một giọng nữ đanh thép vọng lại: “Thiếu úy Varonov, anh muốn làm gì?”

Tên Varonov kia quay đầu lại, chào một cái rồi nói: “Thượng úy Nina Ivanovna, bọn họ lười không làm việc, tôi đang giáo huấn.”

“Dù là thế thì anh cũng không thể nổ súng bắn họ!” Nina Ivanovna đi qua nhìn người nằm trên đất, cứ cảm thấy quen mặt, bèn ngồi xổm xuống nhìn cho kĩ. Vân Cương hoàn toàn không liên hệ được người phụ nữ mạnh mẽ này với cô gái yếu ớt trước đó, cô gọi tên người trong vô thức: “Nina…”

Người trước mặt ngạc nhiên: “Anh biết tôi?”

“Tôi là Vân Cương…” Lúc này cô mới nhớ vẻ ngoài mình đã thay đổi: “Bạn của Vân Cương, cô ấy có nhắc đến cô rồi, chúng tôi từng làm bác sĩ chung ở bệnh viện.”

Nina Ivanovna gật đầu, miễn cưỡng nhận ra người đàn ông đang nằm chính là trung tá đã cứu mình khi đó.

Cô ấy nói với tên thiếu úy: “Giao lại cho tôi được rồi, tôi sẽ giải quyết tốt.”

“Dạ!” Tên lính kia vẫn chưa cam lòng, nhưng đành phải làm theo.

“Đàn ông con trai sướt mướt thế còn ra thể thống gì nữa!” Nina Ivanovna nói: “Lau hết nước mắt đi, đỡ anh ta đến phòng y tế.”

“Dạ!” Vân Cương vội vã chùi mắt, muốn đỡ Molders lên nhưng người hắn toàn vết thương, cô không biết phải vịn chỗ nào.

Molders chống tay dưới đất, đứng lên đầy khó nhọc, Vân Cương đỡ vội hắn dậy, đi theo Nina Ivanovna đến phòng y tế.

“Không phải cậu là bác sĩ à? Từ giờ ở lại đây làm việc đi, không cần qua mỏ than nữa.”

Vân Cương cảm kích cô ấy vô cùng: “Cảm ơn cô nhiều lắm!”

Nina Ivanovna lạnh mặt: “Không cần cảm ơn tôi, chẳng qua tôi còn thiếu hắn một mạng mà thôi.”

Thật ra Vân Cương muốn hỏi cô ấy rất nhiều điều, không phải Nina bảo muốn vào đội du kích à? Sao bây giờ lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì à? Nhưng cô không hỏi được, vì căn bản bây giờ cô nàng đâu có quen cô.

Không còn cách nào khác, Vân Cương đành phải im lặng.

Bác sĩ rửa vết thương cho Molders, cô cũng được xếp đi dọn dẹp sạch sẽ, sau lại thay một cái blouse. Cô phát hiện bác sĩ ở đây đều là người Đức, bệnh nhân cũng như vậy cả.

Cô bèn hỏi một bác sĩ ngồi cạnh đó: “Liên Xô tốt như vậy thật à… Khám bệnh cho chúng ta?”

Người kia đẩy kiếng nói: “Người Liên Xô sợ bệnh truyền nhiễm, có ai bệnh sẽ bị cách ly, hết bệnh rồi tính.”

“Ra là vậy.” Vân Cương gật đầu, đưa tay ra bảo: “Cháu là Landmess, sau này xin bác giúp đỡ.”

Vị bác sĩ trung niên bắt tay cô rồi trả lời: “Bác là Rod.”

Lúc có người đẩy ra, Molders đã được băng bó kĩ càng, thậm chí còn được đổi cho một bộ quần áo ngủ trắng bằng vải lanh, trông khá giống vải hiện đại, nhìn gần hơn thì có vẻ như quần áo tù nhân hồi còn ở trại tập trung.

Mặt hắn vẫn còn vết đỏ do bị tên thiếu úy kia đạp, khóe môi cũng bị đất đá làm xước, cô vội chạy đến hỏi: “Anh thấy sao rồi?”

“Không sao, em yên tâm đi.”

Vì Vân Cương không phải đi lao động nữa, Molders cũng không phải giúp cô làm việc, hắn có thể an tâm nghỉ ngơi.

Vân Cương thể hiện mình là người rất thạo việc, chẳng mấy chốc đã được tự quản lý một phía, Nina Ivanovna lại điều thêm cho cô hai y tá nữa, cô cũng được riêng một phòng, dù có đơn sơ nhưng vậy đã tử tế lắm. Dù gì đi nữa, cô vẫn là một người phụ nữ.

Đông đi xuân đến, vạn vật sinh sôi, Vân Cương duỗi eo để thư giãn, nhìn ra dải đất đã xanh biếc dồi dào không xa đó, cảm thấy thoải mái vô cùng.

Cuối cùng mùa đông giá rét cũng kết thúc.

Hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ ba tháng một lần của tất cả tù binh, nói vậy chứ thật ra cũng chỉ để họ xếp hàng đi một vòng, bóp bóp mấy miếng mỡ của họ. Vân Cương thấy nhức nhối vô cùng, sao cứ bắt cô nhìn đàn ông lõa thể vậy? Lỡ khiến cô bị bóng ma tâm lý thì sao? Mặc dù trước đó cô cũng đã cứu chữa cho rất nhiều thương binh rồi, nhưng đó là cứu mạng, bác sĩ thì đâu phân biệt giới tính?

Nhưng mà hiện tại… Vân Cương hé mắt nhìn tình cảnh của mình, hít một hơi thật sâu, bày ra vẻ hiền lành.

May là mấy y tá của cô cũng lo được, thành ra cô giao hết việc cho họ, còn mình chỉ ngồi ghi tên thôi.

Từng tù nhân đi vào trong, làm theo yêu cầu của các bác sĩ. Molders xuất hiện ở chỗ Vân Cương. Sau khi được hai y tá kiểm tra xong, hắn mặc quần áo tử tế rồi mới đến nơi cô ngồi.

“Họ tên?”

“Sidmund Von Molders.”

Vân Cương nghe được giọng nói quen thuộc, động tác tay khựng lại một lát, ngẩng lên thì phát hiện ra đúng là Molders thật. Từ sau khi khỏe lại, hắn về làm việc, hai người không gặp được mấy lần. Phần là vì Vân Cương đã có chỗ ở riêng, mà cô cũng hiểu hắn chẳng có vấn đề gì khi không còn cô nữa. Còn lại, cô không muốn gặp người này.

Molders cứ nhìn cô bằng đôi mắt xanh đó, lòng Vân Cương loạn cả lên, quệt một đường thật dài trên giấy tờ.

“Em viết sai rồi, để tôi.” Hắn rút cây bút ra khỏi tay cô, nắm lấy mu bàn tay cô như lơ đãng, dừng lại hai giây rồi mới rút tay về, cúi người bắt đầu viết tên bản thân.

Vân Cương chẳng dám nhìn hắn, dường như mu bàn tay cô vừa bị nung cháy.

Lúc Molders đứng thẳng dậy, cô nghe hắn thì thầm bên tai mình: “Vậy thôi, tạm biệt, tôi rất khỏe.”

Đợi hắn đi rồi, Vân Cương mới nhìn ra cửa sổ, thở dài theo bóng lưng hắn.

Trời đã bắt đầu nóng, vấn đề lớn nhất của trại là rệp. Căn bản là không có cách nào diệt hết, vì thật sự là quá nhiều. Dưới sự phản đối gay gắt của các tù binh, doanh trại cũng tiến hành phun thuốc vài lần, nhưng chỉ yên ổn được vài ngày thì chúng lại kéo đến tiếp.

Bị cắn thôi thì cũng không có gì đáng nói, nhưng vấn đề là, phần lớn các tù nhân đều bị nổi mẫn.

Molders bất hạnh trúng đòn.

Hắn đã tắm nhiều lần, biết chủ động đổi sức lấy nước, nhưng căn bản là không giải quyết được. Vì thế, hắn lại bị đưa vào viện.

Hôm nay phòng cấp cứu chỉ có một mình Vân Cương, bác sĩ còn lại đã đi kiểm tra bệnh cho tù nhân cùng với hai y tá khác. Thiếu sức khỏe sẽ được nghỉ việc, thành ra có không ít tù binh giả vờ bị bệnh.

Vân Cương vén quần áo hắn lên nhìn thử, những nơi bị rệp cắn nổi đầy mẫn đỏ, cô bèn bôi thuốc lên, lại đưa cho hắn một viên thuốc rồi dặn: “Cố gắng đừng gãi, nếu không sẽ lây đấy.”

Molders đáp nhẹ, đoạn cầm lấy tay cô: “Vân Cương, sao không chịu gặp tôi?”

Cô rút tay tay ra, lúng túng: “Tôi… Không phải đâu, tôi không qua đó được, công việc nhiều, bận lắm.” Cô vội giải thích một chập: “Anh mau buông ra đi, người khác thấy không ổn đâu.”

Molders nâng mu bàn tay cô lên môi, hôn xuống một cái, đáy mắt sâu đượm đầy tình yêu: “Nói tôi nghe, em đang sợ cái gì?”

“Sợ gì đâu? Tôi không hiểu anh đang nói gì hết.” Vân Cương giật tay về như bị điện chạm.

“Lúc đó em khóc hỏi vì sao tôi quấn lấy em, rốt cuộc em đang nghĩ gì?” Molders lại đưa tay lên vuốt gò má cô: “Em còn trách tôi, phải không?”

Nghe hắn nói thế, Vân Cương hé mắt trả lời: “Phải, anh nghĩ tôi có thể quên tất cả những thứ anh đã làm tại Auschwitz sao? Anh đã giết người, giết những đứa trẻ kia trước mặt tôi, tôi sẽ không bao giờ quên đâu, mãi mãi.”

“Là vì chúng đáng chết…”

“Linh hồn dơ bẩn thì im đi!” Vân Cương cắt lời hắn, cứ thấy người này u mê mãi không tỉnh, phút chốc thấy thất vọng vô cùng: “Bây giờ anh phải chịu khổ, đó là báo ứng, nếu các người không gây ra chiến tranh, bây giờ sẽ đau khổ thế này sao? Sao anh cứ cố chấp mãi vậy?”

“Chúng tôi chiến đấu vì sự công bằng và thanh sạch cho thế giới!” Molders siết tay: “Vân Cương, tôi chưa bao giờ làm em tổn thương thật sự, không phải sao?”

“A… Thanh sạch thế giới? Lúc nào các người cũng xem mình cao quý, vậy cao quý thì được gì?” Vân Cương cười lạnh: “Còn nữa, tổn thương thật sự? Không đánh tôi là không làm tổn thương à? Những thứ anh làm còn gấp mấy lần đánh đập thể xác!”

“Vân Cương…”

“Sau này đừng gặp nhau nữa!” Vân Cương đứng bật dậy thu dọn mọi thứ, đoạn đưa thuốc cho anh rồi ra khỏi cửa.

Molders rũ mắt nhìn chai thuốc trong tay, siết thật chặt, biểu cảm khó nói.

Tôi muốn dành tất cả dịu dàng cho em, không ngờ em lại hận tôi như thế.

Vân Cương ôm bản tên ngồi xuống lớp cỏ, dựa vào một gốc đại thụ.

Nắng rất đẹp, cây cối cũng xanh um, nhưng làn sương mù trong lòng cô chẳng tan đi nổi.

“Hệ thống, rốt cuộc cậu đang muốn trừng phạt ai vậy?”

Không có tiếng trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play