SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG

Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao

Edit + Beta: Dung phi

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🍨🥪🦑

Chương 45: Cùng giường, cùng ngủ

Vì phòng ngừa những tù binh xảy ra bạo động, quản lý doanh trại quyết định bỏ đói bọn họ ba ngày trước, vậy nên căn bản bọn họ không được cho thức ăn gì cả.

Thật ra điều này cũng không cần thiết, vì sau chiến dịch, vốn những binh lính này cũng đã đói đến mức cả sức đi cũng không còn. Hoàn cảnh trong trại tù không khác trại tập trung là bao, Molders tiếp nhận sự thật này vô cùng bình tĩnh. Vốn trong phòng được chia chỉ có ba người ở, nhưng vì đột ngột nhận thêm nhiều tù binh như vậy, không gian có hạn, sáu người phải cùng ở. Lúc bọn họ được sắp xếp xong xuôi thì trời đã về khuya, Molders và Thẩm Vân Cương cùng ngủ trên một cái giường vừa nhỏ vừa hẹp.

Thẩm Vân Cương cảm thấy có chút xấu hổ. Tuy bây giờ cô có thân hình đàn ông, nhưng đây vẫn là lần đầu cô nằm chung giường với một người khác giới, “cùng giường cùng ngủ” thế này. Cô muốn quay người một chút, nhưng căn bản họ chẳng có không gian nào cả.

Molders cởi áo pardessus trên người ra, đắp lên cả hai, lại xoa xoa mặt cô, nói: “Ngủ đi.”

“Ừ.”

Nhưng cô không muốn ngủ, Molders thì không ngủ được. Hai người cứ trợn mắt nằm như vậy, nhìn đăm đăm lên trần nhà trại tù.

Không biết đã qua bao lâu. Vân Cương xoay đầu nhìn Molders bên cạnh. Hắn chân dài tay dài, căn bản là không được thoải mái trong không gian chật hẹp hiện tại, chỉ có thể để nửa. Tay hắn nắm thành đấm, để trên đôi mắt. Thẩm Vân Cương không nhìn được vẻ mặt hắn, chỉ thấy hầu kết hắn lăn lộn, hệt như phải kìm chế cái gì đó rất khủng khiếp.

Ngày hôm sau, sáu giờ sáng, bọn họ bị gọi dậy, ra xếp hàng điểm danh. Mà thật ra cũng không phải điểm danh gì, chỉ là kiểm kê số lượng mà thôi. Nếu số lượng không đúng họ sẽ điểm một lần nữa. Tất nhiên tên làm công tác kiểm kê cho bọn họ cũng không có văn hóa gì, đầu ngón tay lật cuốn sổ xoành xoạch, lật sót không ngừng, khiến cho một lần điểm danh thôi lại kéo dài hơn mấy tiếng, trong khi người trong doanh trại này cũng chẳng bao nhiêu.

Sau khi kiểm tra xong, mấy người có quân hàm thấp như Thẩm Vân Cương phải đi làm việc thể lực, còn những người có quân hàm cao hơn như Molders thì tạm không cần. Đó chính là mệnh lệnh đích thân Thủ tướng Stalin đưa ra, không biết người này có mục đích gì.

Thẩm Vân Cương bị đẩy vào rừng đốn củi. Tuy vóc cô nhỏ, nhưng mấy thứ này cũng không làm khó được cô, chỉ là không ngờ Molders không rên tiếng nào đi theo cô, nhận lấy cây búa trong tay Vân Cương, làm thay cho cô, chỉ để cô đứng bên cạnh làm công việc sửa soạn.

“Anh không cần phải xen vào việc của tôi. Tôi làm được!” Thẩm Vân Cương biết hắn vừa đói vừa không được nghỉ ngơi đành hoàng, hơn nữa mấy hôm trước khi đầu hàng còn lao tâm lao lực quá độ. Cô sợ hắn sẽ lại phát bệnh.

Nhưng căn bản Molders không thèm để ý, cây rìu trong tay chặt từng đòn thật mạnh. Mỗi lần hắn chặt vào thân cây, thì cách quần áo, có thể thấy hai khối cơ gồng lên trên người hắn vì sự cố sức. Những thân gỗ này sẽ được dùng để xây dựng doanh trại, Thẩm Vân Cương kéo đống gỗ đến nơi quy định. Chuyện này không làm khó được cô, một mình cô có thể ôm được cả cây đại thụ mà mấy người ôm mới hết.

Đợi đến khi cô quay lại rồi, Molders đã chặt được thêm một ít nữa. Cô ngồi xổm xuống xếp lại đống gỗ này, bỗng nghe thấy Molders mở miệng hỏi: “Vẫn luôn muốn hỏi em, bây giờ em đang làm gì vậy?”

“Hả? Làm gì là làm gì?”

“Vì sao lại mất tích khỏi bệnh viện? Vì sao lại dùng mặt của Landmess xuất hiện trên chiến trường? Vì sao phải theo tôi vào đây?”

Thẩm Vân Cương nhặt một cái lá lên giả làm râu đưa lên mặt, cười nói: “Trung Hoa chúng tôi có một kỹ thuật sắp thất truyền tên là dịch dung đấy!” Nghĩ đến Landmess, cô lại thoáng thấy thương cảm: “Lúc người thiếu úy dưới quyền này của anh được đưa đến bệnh viện, cậu ta đã không còn cứu được nữa, nên tôi mới thay cho cậu ấy.”

Molders cũng không để ý chuyện này, hắn lại giơ rìu lên hỏi lần nữa: “Vì sao lại theo tôi vào đây? Em có khả năng đổi mặt, vì sao không tự chạy trốn?”

Thẩm Vân Cương không có cách nào giải thích, bắt đầu gãi ót mỉm cười nhìn theo bóng hắn, bảo: “Tôi đến để giám sát không cho anh chết đấy!”

Động tác của Molders khựng lại một chút. Hắn quay người nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, hầu kết lăn lộn hai cái, cuối cùng không hề nói gì cả mà quay đầu, tiếp tục ra sức làm việc.

Thẩm Vân Cương nhún vai, tiếp tục khuân vác gỗ. Cô cũng chẳng quan tâm hắn có tin hay không, dù sao cô cũng đã hết cách.

Tối hôm đó, Molders làm việc cả ngày được chia cho một chén súp cải trắng, bên tron còn có một con cá nhỏ, hẳn là đãi ngộ đặc biệt cho người có quân hàm cao. Tuy nhiên, vì cá không được làm sạch, bát canh nhạt nhẽo này tanh nồng đáng sợ.

Molders nhìn nhìn, cũng không có ý muốn uống, bên cạnh hắn là một thiếu giáo dưới quyền, hình như đã bị bắt vào năm ngoái tại Moscow, anh ta khuyên: “Uống đi, có cái này là đã không tệ lắm rồi, vậy vẫn tốt hơn đói chết!”

Thẩm Vân Cương ở bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

Molders đặt bát súp xuống trước mặt Thẩm Vân Cương, bảo: “Cho em đấy, tôi ngửi thấy mùi cá là muốn nôn rồi.”

Thẩm Vân Cương nhíu mày. Hắn đã giúp cô làm việc cả ngày, chưa ăn uống gì cả. Chưa hết, ngửi thấy mùi cá là muốn nôn? Cô trở thành nữ hầu cho hắn lâu như vậy, làm nhiều món cá như thế, sao cô chưa từng nghe hắn bảo gì hết vậy?

Cô mau chóng hiểu được suy nghĩ của hắn, cảm thấy lòng hơi rối loạn. Vân Cương khẽ đằng hắng, không đụng vào bát súp kia, chỉ nói thẳng: “Tôi mới không cần đấy!” Nói xong còn khoanh tay nhảy lên giường, quay mặt đi.

Molders nhìn thoáng qua Thẩm Vân Cương đầy “lẫm liệt”, không nói gì cả, chỉ uống một hơi cạn sạch bát súp rồi lên theo cùng.

Bóng đèn nhấp nháy ngoài cửa bị gió lạnh thổi cho lắc lư, tạo cảm giác lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thẩm Vân Cương cảm giác được người nằm bên cạnh mình, cô cố gắng nhích sang một bên, chừa cho hắn không gian rộng thêm một chút.

Một lát say, đợi đến lúc tất cả động tĩnh đã chìm xuống, cô mới vươn đầu ra nhìn nhìn. Cũng vì thế, chăn cũng bị cô làm cho ngắn lại, Molders chỉnh cái áo pardessus của mình.

Vân Cương có hơi xấu hổ, chia cho hắn một nửa chăn.

Nhưng Molders từ chối nhận, lại phủ cái áo của mình lên trên hai người.

Đèn bị tắt đi rất nhanh, căn phòng vừa tối vừa lạnh như một mộ phần chết chóc. Thẩm Vân Cương cảm thấy một bên tay của mình bị nắm lấy, tay hắn vẫn khô ráo ấm áp như cũ. Cô ngẩn người ra, muốn rụt tay về, nhưng Molders đã nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Sau đó Thẩm Vân Cương cảm thấy miệng mình bị nhét vào cái gì đó. Cô nhấp miệng vài ba cái, cô vốn không nếm được mùi vị, nhưng có thể nhận ra nó là một mẫu chocolate.

Tuy có lẽ Molders sẽ không tin, nhưng cô vẫn nói: “Tôi thật sự không đói bụng, anh tự giữ lại mà ăn đi!”

“Đừng nói nữa, ngủ đi.” Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp như tiếng violon của Molders.

“Ngủ ngon, Vân Cương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play