SƯỜN XÁM VÀ QUÂN TRANG

Tác giả: Mai Thái Khấu Nhục Bao

Edit + Beta: Dung phi

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🍗🧇🥙

Chương 31: Gặp lại cố nhân.

Sau khi đến nơi này được một thời gian, cuối cùng Thẩm Vân Cương cũng thích nghi được với những trường hợp này, chỉ là khi đối mặt với việc sinh mạng còn trẻ đời rời khỏi thế gian, cô vẫn không chịu nổi thương xót.

Chiến trường hệt như một cái máy xay thịt lớn vậy. Nhanh chóng, tàn nhẫn, thu gặt từng sinh mệnh này rồi sinh mệnh khác.

Vốn Thẩm Vân Cương chỉ vì nhiệm vụ nên mới vào đây, nhưng bây giờ khi tận mắt nhìn thấy tất cả thứ này, cô cũng muốn dùng hết một phần sức mọn để chữa khỏi cho càng nhiều thương binh hơn, cùng với sự trợ giúp của hệ thống. Ít ra thì cô cũng có thể khiến họ đỡ đi một phần đau đớn.

Cô cầm nước sát trùng và băng gạc đi kiểm tra, đổi thuốc cho thương binh. Người lính bị đạn bắn xẹt qua tim nay đã tỉnh lại. Trong lúc cô cúi đầu bôi thuốc cho anh ta, đột nhiên anh ta đưa tay lên xoa gương mặt cô.

Thẩm Vân Cương hoảng sợ, tay run lên, nước sát trùng văng ra một ít. Cô nhíu mày có phần giận dữ: “Anh làm gì vậy?”

Mặt anh ta bị băng vải băng quá nửa, nhưng từ đôi mắt xanh lam xinh đẹp còn để lộ và khóe miệng cong lên kia, Thẩm Vân Cương vẫn nhận ra rằng anh ta đang nhìn mình cười.

Thẩm Vân Cương cẩn thật bôi thuốc, bực bội hỏi: “Cười gì mà cười? Không đau à?”

“Cô hầu nhỏ của tôi. Vì để hầu hạ tôi mà cô phải ngàn dặm xa xôi đến đây đấy à?” Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên. Thẩm Vân Cương sửng sốt, động tác bôi thuốc dưới tay không kìm được mà dùng nhiều lực hơn.

“A đau đau đau. Cô muốn ám sát chủ trước của mình đấy à?”

Thẩm Vân Cương vội vã buông tay, cẩn thận đánh giá anh, hỏi: “Anh là List?”

“Đúng vậy. Không ngờ cô còn chẳng nhận ra tôi. Hừ, vậy mà trước khi đi tôi còn lo không biết phải xếp cho cô thế nào.”

“… Anh băng thành thế này, sợ đến mẹ anh cũng nhận không ra.”

“Đừng đánh trống lãng! Tôi liếc mắt một cái là nhận ra cô rồi!” List mỉm cười kéo kéo hai má cô: “Không thay đổi tí nào, may quá!”

Thẩm Vân Cương cũng mỉm cười: “Anh còn sống, may thật!”

Hai người nhìn nhau cười. List cười làm động đến miệng vết thương. Anh te nhe răng trợn mắt rên một tiếng.

“Tôi băng bó cho anh, đừng có lộn xộn, biết không?”

“Ừ.” List không cử động nữa: “Sao cô lại chạy đến bệnh viện chiến trường vậy?”

“Tôi gia nhập hội Chữ Thập Đỏ.” Thẩm Vân Cương khoe cái phù hiệu trên áo ra cho anh xem.

“Không phải cô đang ở trại tập trung sao? Mold đuổi cô ra ngoài rồi?”

“Là phóng thích, phóng, thích. Hiểu không? Cái gì mà đuổi tôi ra ngoài chứ.” Thẩm Vân Cương lập tức hừ một tiếng khinh bỉ: “Nghe nói anh ấy cũng định ra chiến trường, không biết là đi đàng Đông hay đàng Tây nữa.”

“Sao?” List cảm thấy có chút khó chấp nhận: “Sao cậu ấy có thể ra chiến trường được?”

“Sao tôi biết?”

“Là cô đã nói gì với cậu ấy sao?”

“Tôi nào có năng lực lớn vậy.” Thẩm Vân Cương thắt băng vải lại: “Có ông cấp trên nào đó đến kiểm tra Auschwitz đột xuất, anh ấy bị kỷ luật.”

“Điều đó không thể! Người vừa cứng nhắc vừa nhàm chán như cậu ấy có thể phạm lỗi gì chứ?”

“Tôi cũng chẳng biết. Anh ấy phải đi nên mới để tôi ra cùng với những người được phóng thích. Tôi không có chỗ để đi nên mới theo hội đến nơi này.”

“Mold mà cũng có lúc tốt tính vậy à?” List nhìn cô đầy trêu chọc, nụ cười vô cùng sâu xa.

Thẩm Vân Cương bị biểu cảm này của anh khiến cho hơi xấu hổ, bèn lắp bắp nói: “Không… không phải trước khi đi anh đã nhờ anh ấy chăm sóc tôi sao?”

List “à” lên một tiếng, như còn muốn nói gì nữa, nhưng Vân Cương đã vội vã cầm đồ lên, bảo: “Tôi vẫn còn bệnh nhân khác, đi đây.”

List mỉm cười gật đầu: “Lúc nào rảnh rỗi nhớ đến thăm tôi nhiều hơn, cô hầu nhỏ của tôi!”

Thẩm Vân Cương quay đầu, hung hăng trừng anh một cái: “Anh quên luôn tên tôi rồi à?”

List bật cười, lại nói rất nghiêm túc: “Cương, có thể gặp lại cô, may quá!”

Không ngờ người được phẫu thuật hôm đó là List. Thẩm Vân Cương không thể nào tưởng tượng được. Dù sao hôm đó cả mặt anh cũng toàn máu, chưa kể trong tình huống khẩn cấp như vậy, căn bản cô chẳng hơi sức đâu quan tâm khuôn mặt người bệnh.

Cô thở phào một hơi. May quá may quá, may mà phẫu thuật rất thành công, List vẫn vô sự.

Đối với List, cô vẫn cảm thấy biết ơn. Dù sao anh cũng thật sự giúp cho cô rất nhiều, mà anh cũng là một binh sĩ có tình người như vậy. Nếu không phải sinh ra tại niên đại này, nhất định anh có thể trở thành một người đàn ông sống cuộc ống sung túc, hơn nữa còn vô cùng vĩ đại. Chưa kể sự giác ngộ của List tốt hơn tên chỉ huy kia nhiều, mong là với nhân cách này, anh có thể sống sót trên chiến trường khốc liệt.

Sau khi Thẩm Vân Cương kiểm tra xong cho người bệnh cuối cùng, chuẩn bị ra ngoài hít chút không khí, nhưng cô vừa đi qua sảnh lớn thì bị nắm áo kéo lại.

Cô quay đầu lại nhìn người bệnh chỉ được băng bó đơn giản này, hai mắt tối sầm lại. Vân Xương ngồi xổm xuống, cầm lấy tay anh ta, thân thiết hỏi han: “Anh bị sao thế? Anh có không khỏe chỗ nào không?”

“Y tá, cô có thể nói chuyện với tôi không?”

“Tất nhiên! Anh tên gì?” Thẩm Vân Cương mỉm cười trả lời.

“Vanya. Cô thì sao?”

“Anh có thể gọi tôi Cương.”

Vanya cố gắng nhếch miệng: “Cương, đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với một cô gái.”

“Đợi chiến tranh kết thúc, anh có thể quay về gặp người anh yêu rồi.”

Vanya lắc đầu, nhưng hiện tại chính động tác này cũng là quá sức với anh ta. Vanya bảo: “Cô gái trong lòng tôi lập gia đình rồi, vì tôi đã từ chối cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều.”

“Vì sao anh lại từ chối?”

“Vì tôi phải ra chiến trường. Tôi không muốn để cô ấy đợi mình. Nhỡ tôi chết ở đây, cô ấy sẽ đau khổ nhường nào?”

“Sẽ không đâu, anh sẽ được về.”

“Thật sao? Lúc kết hôn, cô ấy cũng đẹp lắm. Tôi đã ước người đứng cạnh cô ấy là mình, nhưng tôi không thể.” Hai mắt Vanya vụt sáng lên: “Tôi phải dốc hết sức mình để bảo vệ quốc gia mình, khiến kẻ thù không thể bước vào lãnh thổ mình. Tôi muốn cho cô ấy một cuộc sống bình an, nơi cô ấy được mỉm cười thật hạnh phúc!”

“Vanya, anh thật sự rất tuyệt vời.” Thẩm Vân Cương đã sắp không cười nổi nữa. Cô cố nén suy nghĩ muốn rơi lệ.

Ánh mắt Vanya bắt đầu đi vào hư không, anh ta nhìn Thẩm Vân Cương mà nói: “Nina, sao em lại khóc?” Anh ta cố sức đưa tay lên lau nước mắt của cô: “Đừng khóc, Nina của anh! Em cười lên là đẹp nhất!”

Thẩm Vân Cương liều mạng gật đầu: “Em không khóc, em không khóc…”

Vanya cười nói: “Nina…”

Thẩm Vân Cương liều mạng nở một nụ cười đầy khó nhọc, bảo: “Em ở đây, Vanya!”

“Anh yêu em… Nina.”

“Tách.” Nước mắt Vân Cương nhỏ xuống mặt sàn. Cô đưa tay giúp khép đôi mắt còn mở của Vanya lại, rồi chạy vụt ra ngoài.

Cô ngồi xổm ở gốc cây trước bệnh viện, khóc nức nở. Đợi cô chậm rãi hồi phục rồi, bỗng một chiếc khăn tay sạch sẽ được đưa ra trước mặt cô. Vân Cương quay đầu nhìn.

“List? Sao anh lại xuống giường rồi?”

List nói đầy bất đắc dĩ: “Nhìn qua cửa sổ thấy cô hầu nhỏ của tôi ngồi đây khóc tội nghiệp quá, thật sự tôi không đành lòng. Ông chủ đây thương người nên xuống giường đưa cho cô miếng khăn này, nên là… cô lau đi.”

Suýt nữa Vân Cương đã bị anh chọc cười. Cô nhận lấy khăn tay, lau nước mắt rồi bảo: “Anh mau về đi thôi, miệng vết thương của anh nghiêm trọng lắm, suýt nữa là không cứu được rồi.”

List nói với vẻ không quan tâm: “Không có gì, tôi cũng thừa sống thiếu chết mấy lần trên chiến trường rồi. Có mất bận đại pháo bắn vào chỗ cách tôi có mấy mét, tôi bị sóng xung hất văng ra va vào tường, vậy mà cuối cùng vẫn còn sống.”

Thẩm Vân Cương cúi đầu nhìn cái khăn trong tay anh: “Vì sao phải chiến tranh? Chiến tranh chỉ mang đến cho người ta đau khổ.”

List không nói gì cả. Vân Cương ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt người này đang nhìn lên những con chim nhỏ trên cành cây. Chúng đùa giỡn lẫn nhau, rồi vỗ cánh bay đi mất.

Anh mỉm cười bão: “Bản chất con người vốn vẫn là thú dữ, tràn đầy tham lam, dục vọng, hận thù. Vì chiếm đoạt? Vì phát triển? Chẳng ai biết.”

“List…”

“Nhưng chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.” Nói xong, List ôm ngực, ngồi xuống hòn đá bên cạnh.

Thẩm Vân Cương cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể chuyển hướng đề tài: “Bệnh của anh đã ổn chưa?”

“Ý cô là cái này à?” List chỉ vào ngực mình: “Hẳn cô phải rõ hơn tôi chứ?”

“Anh hiểu ý của tôi là gì.” Thẩm Vân Cương lẳng lặng nhìn anh bảo.

“A, ý cô là cái này!” List dùng ngón trỏ chỉ vào đầu mình, cười bảo: “Ổn rồi, đã sớm ổn rồi.”

Thẩm Vân Cương nhíu mày nói: “Gạt người à?”

List đột nhiên vươn tay lên vuốt nếp nhăn trên trán cô: “Đừng nhăn mặt, xấu lắm.”

“… A.”

“Tôi không lừa cô. Sau khi ra chiến trường tự dưng tôi cảm thấy không còn gì để buồn nữa. Ngày nào cũng đối mặt với sống chết, cô hơi ngẩn ra một chút có thể sẽ bị một viên đạn không biết từ nơi nào bắn ra đánh trúng, sau đó mãi không tỉnh dậy nữa. Toàn bộ hiến hữu của tôi đều như vậy.” Nói xong, anh đột nhiên nắm chặt tay Thẩm Vân Cương: “Nhưng vì sao tôi vẫn còn sống?”

Thẩm Vân Cương nhìn ánh mắt anh ta, cảm thấy có hơi không đúng, vội vã nắm tay anh bảo: “List, anh không thể nghĩ như vậy được. Anh còn sống là chuyện may mắn nhất, chứng minh Chúa chiếu cố anh!”

List trừng mắt nhìn, đột nhiên nhắm mắt, cười bảo: “Lại dọa cô rồi à? Chúa chiếu cố? Ha ha!”

Thẩm Vân Cương thấy anh như thế này, hiểu ngay bệnh anh không chỉ không giảm, trái lại còn nghiêm trọng hơn. Tuy anh cố gắng kìm mình, nở nụ cười như ánh mặt trời, nhưng sự chán nản dưới đáy mắt càng tồi tệ hơn.

“Cương, cô biết không? Thượng Đế đã không ủng hộ ý chí người Germany nữa rồi. Trận chiến này, chúng tôi…”

Thẩm Vân Cương nghe vậy bèn vội vã đưa tay bịt miệng anh lại, nhìn trái nhìn phải, may mà không có ai ở gần đó: “Anh muốn bị bắt bỏ tù à?”

Nói chiến tranh sẽ thất bại là chuyện tuyệt đối không được làm. Nếu không, ai đó nghe được, họ sẽ gặp phiền phức lớn.

Đang lúc họ đạt được những chiến công lừng lẫy sau khi hạ được Kherson, Yalta và Sevastopol, Manstein mới trở thành Thống chế, vậy mà List lại nói mấy lời này. Thẩm Vân Cương không biết rốt cuộc là anh thông minh, hay quá tỉnh táo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play