*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thôn Kiên Trà, trung tâm bán vé.
Cố Thập Chu đứng cạnh cửa sổ, nhận lấy hai tờ vé xe buýt, nói cám ơn với nhân viên, xoay người đưa cho Ứng Thịnh đứng bên cạnh.
Nàng định trước khi đi nấu cho sư phụ một bữa cơm, nhưng hôm nay tình cờ gặp Ứng Thịnh, nhớ tới bùa chú trên người cô còn chưa giải, để tránh trên đường gặp nạn không hay, nên quyết định cùng cô quay về Đế thành.
Xe buýt đủ người, chậm rãi đi, Ứng Thịnh có chút mệt, dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Không bao lâu, Ứng Thịnh bị vỗ nhẹ lên vai một cái, cô đang không vui, nhăn mày, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn Cố Thập Chu bên cạnh, đáy mắt mang theo ý hỏi.
"Đây là thuốc tiêu viêm bác sĩ đưa, uống sau khi ăn nửa tiếng, hiện tại cũng đến giờ rồi, mau uống thuốc rồi ngủ tiếp." Cố Thập Chu cười nói.
Ứng Thịnh đưa tay nhận, cầm hộp nhôm mở ra lấy một viên để vào lòng bàn tay, rồi cho vào miệng, ngửa đầu uống hai ngụm nước.
Xe buýt chợt dừng lại, bình nước bị dồn lên, Ứng Thịnh đang uống nước không kịp phản ứng, nước liền xộc vào mũi, Ứng Thịnh bị sặc ho khan không ngừng, mặt cũng đỏ lên.
Cố Thập Chu vội lấy khăn giấy đưa tới, đưa tay vỗ lưng Ứng Thịnh hai cái, giúp cô nhuận khí.
Nước theo sườn mặt chảy xuống, gợi lên đường cong nét mặt mê người của Ứng Thịnh.
Mọi việc không suôn sẻ, Ứng Thịnh đang buồn ngủ, bị sặc nước cũng không ngủ nổi được, cô không nhắm mắt ngủ, sườn mặt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ.
Cô nhớ đến gần đây liên tục phát sinh nhiều chuyện, như là đèn trần trong phòng ngủ đột nhiên rớt, xém chút rơi lên đầu cô, lúc dừng đèn đỏ thì bị đâm vào đuôi xe, xe văng ra ngoài đường, xém chút bị xe tải chạy ngang cán trúng, thang máy bị hư, cô bị nhốt bên trong gần 3 tiếng, xém chút mất mạng, còn có hôm nay, thắng xe của cô lại bị hư.
Nếu nói một hai lần là vô tình, thì nhiều lần như vậy, thì không thể là ngoài ý muốn được, dường như có người định hại cô.
Mà người kia là ai, Ứng Thịnh nhớ đến một người, ánh mắt liền lạnh.
Lúc này xe buýt đi vào đường hầm, ánh sáng mờ mịt, Ứng Thịnh thấy Cố Thập Chu qua kính xe.
Nàng cột tóc đuôi ngựa, mi dài ngoan ngoãn, đáy mắt trong suốt, bình tĩnh an nhiên, khiến người nhìn liền cảm giác thoải mái thân thiện.
Chân mày Ứng Thịnh khẽ động, trong lòng chợt hiện lên một suy nghĩ.
Đó là nàng sao?
Cố Thập Chu vốn là người của Ứng Diễm, thân phận lại thích hợp có động cơ ra tay.
Ứng Diễm vốn là người được đề cử thừa kế tập đoàn Ứng thị, nhưng từ khi cô xuất hiện, Ứng Diễm bị chèn ép không lộ đầu được, cướp đi bốn dự án trong tay Ứng Diễm, trong đó cái lớn nhất là quyền phát triển phần mềm thanh toán nước ngoài.
Đây là dự án mà Ứng lão gia tâm đắc nhất, nếu ai có được, thì người đó có thể trở thành người thừa kế tập đoàn.
Nàng cùng Ứng Diễm nội ứng ngoại hợp đối phó mình, nói xuôi thì được, nhưng mà chứng cứ đâu?
Ứng Thịnh đưa tay lên, lòng bàn tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Trong nhà có camera, ra cửa có vệ sĩ theo, nếu có người động tay chân, không thể nào không để lại dấu vết, cô muốn chính là dấu vết, tìm hiểu nguồn gốc, bắt kẻ chủ mưu đằng sau.
**
Sân biệt thư Ứng gia.
Ứng Thịnh quay về phòng ngủ của mình, đưa tay đóng cửa lại, bước vào phòng ngủ bên cạnh là cửa thư phòng.
Trong thời gian này di động của cô bị hư, dĩ nhiên chứa không ít dữ liệu, đúng là cần thời gian để xử lý, ngón tay nhỏ nhắn lưu loát mở laptop lên, ngay sau đó trong phòng chỉ vang lên tiếng click chuột, Ứng Thịnh bắt đầu vào trạng thái làm việc.
Trong phòng khách biệt thự, Cố Thập Chu lấy la bàn sư phụ đưa cho mình ra, mặt nghiêm túc kiểm tra trong phòng, sợ là có sai lầm, kiểm tra vô cùng tỉ mỉ, đến cả dưới thảm, lót tường, nàng đều kiểm tra.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã tới tối.
"Cố tiểu thư, cơm đã chuẩn bị xong rồi." có nữ giúp việc đến nói với Cố Thập Chu.
Cố Thập Chu tìm nửa ngày, cũng không tìm được bùa sát đó ở chỗ nào, tâm tình phức tạp, trong lòng cũng không muốn ăn cơm.
Nàng nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nhớ đến Ứng Thịnh từ lúc về đã lên lầu không có ra ngoài, cô cũng không ăn sao?
Cố Thập Chu lên lầu hai, đứng trước cửa phòng Ứng Thịnh gõ vài cái.
Bên trong không có động tĩnh, Cố Thập Chu gõ cửa tay dừng ở không trung.
Ứng Thịnh không đáp lại, là bận lắm sao? nàng có nên gõ tiếp hay không đây?
Trong lúc Cố Thập Chu do dự, người bên kia mở cửa ra, Ứng Thịnh mặc áo hoodie trên người vẫn còn chưa thay ra, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Thập Chu, tựa như đang hỏi nàng có chuyện gì.
"Cơm nấu xong rồi, có muốn xuống lầu ăn chung không?" Cố Thập Chu mỉm cười.
"Không cần, cô ăn đi." Ứng Thịnh đáp xong thì đóng cửa, vào thư phòng.
Cố Thập Chu nhìn cửa phòng đóng, cũng không giận, trong lòng chỉ nghĩ, Ứng Thịnh ăn uống sao lại không đúng giờ như vậy, lẽ nào dạ dày không tốt sao?
Cố Thập Chu xuống lầu vào nhà ăn, kêu nữ giúp việc mang một chút lên cho Ứng Thịnh, có đồ ăn rồi, nếu cô có bận thì lúc đói cũng có gì mà ăn.
Nữ giúp việc lại không làm theo, mà nói với Cố Thập Chu.
"Đại tiểu thư làm việc, không thích có người quấy rầy."
Cố Thập Chu hiểu rõ, không nói gì nữa, tự mình cầm đũa lên ăn, nàng thực sự cói chút đói bụng, từ trưa đến giờ cũng chưa ăn gì rồi.
Phòng ngủ trên lầu.
Ứng Thịnh kết thúc cuộc họp, xoay cổ một cái, click chuột mở camera trong nhà ra.
Trên màn hình xuất hiện nhiều góc trong nhà, trong đó có phòng ăn, Ứng Thịnh ma xui quỷ khiến click vào camera ở phòng ăn, có chút hăng hái nhìn chằm chằm người trong hình đang ăn uống.
Cố Thập Chu đang ăn cơm, mái tóc đen vén trên tai, trên trán còn có tóc mái rũ xuống, ánh mắt bình yên nhu thuận.
Không có kiểu ăn kỹ nuốt chậm của quý tộc, nàng ăn tùy ý, vì tùy ý nên khiến người ta nhìn qua cảm giác cũng muốn ăn, Ứng Thịnh nhìn Cố Thập Chu gắp một miếng tôm bóc vỏ chiên trứng mà bụng reo lên.
Đứng dậy khỏi ghế dựa, Ứng Thịnh thay cái áo ngủ mới, xuống lầu tới phòng ăn.
Ngón tay Cố Thập Chu mịn màng cầm lấy ly nước, hơi ngẩng đầu lên, uống hai ngụm nước trái cây tươi, thấy đối diện bàn ăn có người ngồi xuống, nàng dừng động tác một chút, khóe môi cong lên, coi như chào hỏi Ứng Thịnh.
Nữ giúp việc lấy thêm chén đũa cho Ứng Thịnh, bưng thêm vài món ăn mới lên.
Trước khi Ứng Thịnh đến, Cố Thập Chu đã ăn no rồi, nhưng lúc này Ứng Thịnh ngồi đối diện mình, nàng có chút không nỡ đi, buông ly xuống, làm như không có chuyện gì lại cầm đũa lên.
Cố Thập Chu thích ăn cơm Trung Hoa, nhưng Ứng Thịnh lại thích ăn cơm Tây.
Trên bàn lại có thêm một dĩa mỳ Ý hải sản, một phần súp bí đỏ, một phần salad trộn bơ, cuối cùng là một phần sinh tố yến mạch lạnh giảm cân.
Cố Thập Chu ăn rất chậm, một miếng tàu hũ chiên ăn chừng 5 phút, nhưng chỉ mới cắn được một phần, nàng vừa ăn vừa lén nhìn Ứng Thịnh đang dùng nĩa cuốn mỳ Ý.
Ứng tiểu thư trước sau gì cũng đều nhã nhặn, xem cô ăn đối với Cố Thập Chu mà nói là một sự hưởng thụ.
Còn Ứng Thịnh lại không thích bị người khác đánh giá lúc đang ăn như vậy, cô chậm rãi nuốt thức ăn vào miệng, hơi nhướn mày, nhìn Cố Thập Chu đối diện, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng nói một câu.
"Lượng cơm Cố tiểu thư ăn, đúng thật kinh người."
Note: hình ảnh mấy món ănMỲ Ý HẢI SẢNĐẬU HŨ CHIÊNSÚP BÍ ĐỎ ĐẶCKEM YẾN MẠNH LẠNH