Lăng Sơ không cách nào nhìn xuyên qua biểu hiện bất khuất của Lục Phong, thấu hiểu được nội tâm bên trong của cậu ta. Nhưng không thể không thừa nhận, thằng nhóc quật cường này đã thành công hấp dẫn sự chú ý của cô.

Lăng Sơ cúi đầu nở nụ cười.

Nguyên chủ ngày thường ít khi lộ ra biểu tình, linh hồn bên trong bất đồng, dưới nụ cười này càng thêm rõ ràng.

Khuôn mặt tú lệ tao nhã gợn sóng nhu ba, ánh mắt vẫn luôn không có tinh thần buông xuống, lại thiếu đi chút lãnh đạm, nhiều hơn một chút khí chất nói không rõ, nhưng lại không khiến cho người ta chán ghét, cả người lộ ra mấy phần lười biếng.

Ánh mắt của người xung quanh đều tập trung ở chỗ này, bỗng nhiên sửng sốt một chút, ở trong lòng mạnh mẽ gật đầu.

“Chân quân tử phát/ là tao tao đoạn hồn”, mỹ nhân lạnh lùng khi cười là lúc câu người nhất, cổ nhân quả thật không lừa người.

Vì thế mọi người nhìn mỹ nhân đứng thẳng người, giơ tay lên "ôn nhu" sờ sờ đầu chó của Lục đại thiếu gia, sau đó ——

Bang một cái đánh vào vào gáy cậu ta: "Anh đang uy hiếp tôi? Để cho anh tìm thì nhanh chóng tìm đi, nhảm nhí nhiều chuyện.”

Mọi người: "..."

Quả…..quả nhiên là câu hồn, công trạng này nên để cho Hắc Bạch Vô Thường!

Cũng may hiện tại Lăng Sơ không có đủ sức lực có thể đánh vỡ đá lớn, Lục Phong may mắn tránh được thảm kịch khuôn mặt bị đập xuống sàn nhà, cậu ta ôm ót, không để ý tay bị khóa sau lưng, tư thế vặn vẹo quay đầu lại trừng mắt nhìn hung thủ.

Lăng Sơ chậc chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn: "Nhìn cái gì?"

Lục Phong: "..."

Một câu "Nhìn cô sao lại" bị kẹt ở trong cổ họng, lại bị suy nghĩ “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt" của mình chặn trở về.

Đôi mắt bởi vì đau đớn đến từ gáy ập đến, tràn đầy hai dòng nước mắt sinh lý, theo khoang mũi mà xuống, trước khi chảy ra, Lục Phong hít mạnh hai cánh mũi.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, vì vậy âm thanh đặc biệt rõ ràng, đám đông xung quanh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đồng thời trong lòng “ngọa tào" một tiếng.

Tổn thọ a, Lăng Sơ thế nhưng đem Lục đại thiếu gia đánh đến khóc? Này thật đúng là ...

Cực kích thích, ha ha ha!

Tuy rằng vui sướng khi người gặp họa là không giấu được, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng cũng sẽ hiện ra từ trong mắt, nhưng ngại uy danh của Lục thiếu gia, mọi người đều che dấu rất tốt.

Chỉ có người đàn ông áo xám cầm đầu, giữ vững thân phận cẩu cẩu của mình, kêu gào bảo Lăng Sơ buông tay, còn có mấy người thương lượng muốn cùng nhau xông lên, đè lại Lăng Sơ.

"Được rồi." Lục Phong quát lớn một tiếng, "Đều tản ra.”

“Lục ca!” Giọng nói của người áo xám kéo dài, hô đến không tình nguyện, giống như là một lòng vì lão đại tìm chỗ, lại ngại mệnh lệnh của lão đại, không thể không ẩn nhẫn lui xuống làm một cái chân chó trung thành.

Nếu không phải hô nháo nửa ngày, dưới chân lại không có nửa điểm động tác, Lăng Sơ có thể sẽ tin.

Cô nhìn bạn trai cũ của mình, ở trong lòng gật gật đầu:

Không phải giống như kẻ ngốc, mà vị huynh đệ này chính là một đại ngốc.

Lục Phong hít sâu một hơi, buồn bực nói: "Buông tay ra, tôi bảo người tìm cho cô một phòng trống."

Lăng Sơ không làm khó cậu ta, trực tiếp buông tay, vài phút sau theo quản gia của biệt thự đi lên lầu.

Nhìn theo bóng dáng cô biến mất ở phòng lầu hai, hồ bằng cẩu hữu của Lục Phong lập tức vây quanh, mồm năm miệng mười mà *bá bá bá, Lục Phong xoa xoa cánh tay, không kiên nhẫn mà đẩy đám người ra: "Giải tán, không chơi nữa." Nói xong tức giận xông lên lầu trở về phòng.

*Bá bá bá: Kiểu như nói nhiều, nói nhảm.

Người dưới lầu hai mặt nhìn nhau, không dám đụng vào xúi quẩy của đại thiếu gia, mấy người tổ chức buổi tiệc này nói vài câu kết thúc, sau đó tiễn người rời đi.

Trên lầu.

Lăng Sơ đánh giá xong cơ sở vật chất mới lạ trong phòng tắm, dựa theo trí nhớ mở vòi nước rửa mặt, chống tay bên bồn rửa mặt, nhìn gương mặt trắng nõn có vài phần tương tự mình, lên tiếng hỏi: "007?"

【Đinh, hoan nghênh sử dụng hệ thống nữ phụ Hắc Liên Hoa, khẩu hiệu của chúng ta là: Chiến thắng nữ chủ là giả, chinh phục nam chủ là giả, nhưng bảo trụ mạng nhỏ là thật! Hôm nay ngài đã hy sinh rất nhiều tiết tháo, ngày mai chúng ta còn có một chuyện tuy rằng người chê chó ghét, nhưng miễn cưỡng có thể sống sót trong thế giới mới!

Tôi là trợ lý nhỏ của quản lý sinh mệnh của ngài 007, xin chào ký chủ, xin hỏi ngài cần giúp đỡ sao? 】

"......" Lăng Sơ chân thành mà nói ra nghi vấn: "Ngươi cảm thấy mình đây là đang nói tiếng người sao?"

"Ai..." 007 tang thương phun ra một vòng sáng, thở dài: "Cô cho rằng tôi muốn sao? ‘Tổng cục Quản lý Thời gian và Không gian Liên hợp Ý thức Thế giới chính’ vừa ban hành chỉ thị chấn chỉnh, nghiêm cấm hệ thống dùng quảng cáo giả để lừa gạt ký chủ, phải minh bạch hóa quá trình ràng buộc, tự nguyện hóa, người vi phạm một khi bị phát hiện, lập tức trở về nhà máy tiêu hủy.”

Dưới sự thịnh hàng của hệ thống "phản công" và “ngược tra”, đây quả thực là đang ép chết đám hệ thống!

007 cũng sắp khóc, đáng tiếc buồn vui của nó con người cũng không cảm thấy được, Lăng Sơ chỉ cảm thấy nó ồn ào, xoay người tựa vào bồn nước hỏi: "Có thể làm phiền giải thích một chút, tự, nguyện, hóa là có ý gì sao?”

007: "..." Là tôi bất cẩn!

Toàn bộ ánh sáng của 007 đều bị dọa cho tối sầm một lần, lắp bắp nói: "Ký chủ cô nghe tôi nói, tôi có thể giải thích."

"Có thể." Lăng Sơ mở sữa tắm sang một bên ngửi ngửi, gật gật đầu: "Tốc độ làm việc của mấy người thế nào? Trước khi bị phát hiện còn kịp giải thích xong sao?"

"Ký chủ! Không, mẹ! A Nương!"

007 oa oa gào thét đến tê tâm liệt phế, dọa Lăng Sơ giật nảy mình, cô xoa xoa trán, ôn nhu trấn an: "Chuyện mẹ con giữa tôi và cậu kiếp này vô duyên, chỉ mong kiếp sau không cần tiếp tục nghiệt duyên này nữa."

007: "..." Tốt, thật tàn nhẫn, không hổ là người phụ nữ nó đã chọn.

Lăng Sơ không có nắm lấy chuyện này không buông, ngược lại hỏi mấy vấn đề, "Vận mệnh yết hầu" bị ký chủ nắm trong tay, vì vậy 007 phục vụ vô cùng chu đáo, dưới bầu không khí "hữu hảo" như vậy, Lăng Sơ rốt cuộc cũng có thể làm rõ tình huống hiện tại.

Đây là một thế giới hiện đại mà theo như cốt truyện nói, cách triều đại của cô hơn 1000 năm.

Nam nữ chủ khi còn trẻ bị cuốn vào một vụ ẩu đả trong trường học, nam chủ bị hãm hại thế tội vào tù, vốn dĩ nữ chủ là người bị hại bị người nhà nạn nhân dây dưa, sau đó mắc bệnh tâm lý bất đắc dĩ phải bỏ học.

Câu chuyện bắt đầu từ nhiều năm sau, nữ chủ trở thành biên kịch, nam chính ra tù trở thành diễn viên quần chúng dưới tầng áp chót.

Mà thân phận của Lăng Sơ, là chị gái của nam chủ. Thời điểm hiện tại, là tám năm trước khi câu chuyện bắt đầu, nhiệm vụ của cô là hoàn thành phân cảnh nữ phụ Hắc Liên Hoa, chỉ cần hoàn thành toàn bộ, là có thể tránh được kết cục phải chết ở ba năm sau, cũng nhận được phần thưởng ít ỏi mà hệ thống đưa ra, từ nay về sau có thể tự do ở thế giới này sống quãng đời còn lại.

007 nói đến đây, lại bổ sung: "Ký chủ cô yên tâm, tổ ‘nữ phụ Hắc Liên Hoa’ của chúng ta được hưởng thụ trợ cấp đặc biệt của hệ thống do cấp trên đưa ra, mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, nhất định sẽ đạt được phúc lợi rút thăm trúng thưởng từ 'Phúc bất phúc đại chuyển bàn', chỉ cần cô rút được, cô có thể có được nó!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, một người một hệ thống cũng vừa vặn tán gẫu xong, Lăng Sơ đi ra khỏi nhà vệ sinh để mở cửa. (TYT app)

Ngoài cửa là quản gia, đi lên thông báo cho cô rằng bữa tiệc đã kết thúc, thuận tiện giúp mang túi xách trong phòng nghỉ tới.

Lăng Sơ cảm ơn cầm lấy, thay quần áo xong, cầm đồ đi ra cửa.

Bữa tiệc này được tổ chức tại biệt thự bán sơn ở ngoại ô nhà Lục Phong, vừa mới cải tạo xong không bao lâu, tỷ lệ lấp đầy biệt thự xung quanh cũng không cao, vị trí hẻo lánh, cơ sở vật chất không đầy đủ, hiện tại đã là nửa đêm, căn bản không bắt được xe.

Dưới sự nhắc nhở của 007, Lăng Sơ dùng điện thoại di động gọi xe taxi hãng Đô Đô.

Xe không thể lên núi, Lăng Sơ đeo túi xách, dọc theo đèn đường xuống núi, thuận tiện tiếp tục tiêu hóa ký ức của nguyên chủ, vừa mới đứng vững không bao lâu, từ xa đi tới một chiếc xe, cô nheo mắt lại, muốn thấy rõ biển số xe, lúc này hệ thống nhắc nhở lại xuất hiện.

【Đinh, đối tượng nhiệm vụ xuất hiện, nhiệm vụ kịch bản sẽ mở ra trong vòng hai mươi phút, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. 】

Ánh mắt Lăng Sơ đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng lại trên chiếc xe đã chạy xa, sắp không nhìn thấy bóng dáng, trầm mặc một lát mới hỏi: "Đối tượng nhiệm vụ ở trên xe? Tôi đuổi theo để hoàn thành nhiệm vụ?"

007 nói bằng giọng điệu khoa trương đầy khuyến khích, khen ngợi: "Wow, ký chủ thật thông minh."

Lăng Sơ: "..."

Wow, tôi thấy đầu óc của cậu ít nhiều cũng dính phải một chút gì đó nha!

Cái hố này chỉnh khiến cho cô vui vẻ, Lăng Sơ ôm cánh tay tiếp tục chờ, xe taxi rất nhanh đã đến.

Sau khi ngồi lên xe, Lăng Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được sự thần kỳ của khoa học kỹ thuật hiện đại.

"Đúng rồi." 007 bỗng nhiên lên tiếng: "Mỗi ký chủ đều có một gói quà tân thủ, phần thưởng miễn phí "Phúc bất phúc" quay vòng rút thăm trúng thưởng một lần, ký chủ có muốn rút luôn bây giờ không?"

Lăng Sơ lại nhìn ra bên ngoài, nơi này quả nhiên rất vắng vẻ, đã mười phút, chung quanh vẫn là một mảnh hoang vắng như cũ, không có gì đẹp mắt, quay đầu nói với 007: "Rút đi."

Vừa dứt lời, một cái đĩa hoa rực rỡ đột nhiên xuất hiện trước mắt, phía trên chia làm mười ô ngang nhau, có hai màu đỏ, đen.

Trong đầu là âm thanh của 007: "Được rồi, ký chủ, cô ở trong lòng thầm niệm 'Xoay' là được, yên tâm, ngoại trừ cô ra không ai có thể nhìn thấy."

Này quả thật là thần kỳ.

Lăng Sơ nhíu mày, ở trong lòng mặc niệm một tiếng ‘xoay’, đĩa xoay trước mắt nhanh chóng bay lên, cuối cùng dừng lại ở một cái ô màu đen.

Trong nháy mắt kia Lăng Sơ có một loại dự cảm không rõ, ngay sau đó âm thanh nhắc nhở của hệ thống 007 đã chứng minh điểm này.

【Xin chúc mừng ký chủ đã rút trúng "phần thưởng khuếch đại dục vọng", thời gian 30 phút, đếm ngược một phút kích hoạt. 】

Lăng Sơ hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Đây là phần thưởng?" Mặc dù cô vẫn chưa biết nhiều, nhưng nghe như thế nào cũng cảm thấy không phải là thứ tốt.

Vòng ánh sáng của 007 lóe lên, ầm ĩ giải thích: "Cái kia, 'phúc bất phúc' chính là có tốt có xấu, lần này vận khí của ký chủ không tốt lắm nha."

"Nhưng không cần lo lắng." Nó lập tức bổ sung nói: "Thứ này không có tác dụng lớn, chính là phóng đại dục vọng nặng nhất của con người, dùng biểu tình, phương thức miệng biểu hiện ra ngoài. Ví dụ như nếu cô là một con quỷ keo kiệt, có thể sẽ không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào tiền bạc, nếu là một con quỷ tham ăn, có thể nhịn không được chảy nước miếng với thức ăn, nếu là một người háo sắc phê..."

Xe dừng lại, Lăng Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh là một mảnh hoang vắng, hiển nhiên còn chưa tới điểm đến.

Cô không nhúc nhích, tài xế ở hàng ghế trước xuống xe mở cửa ghế sau, trên mặt dầu mỡ lộ ra nụ cười đầy bỉ ổi, thấy Lăng Sơ không chạy, trên mặt cũng không có biểu tình sợ hãi, cho rằng cô bị dọa sợ, cười vươn tay về phía cô: "Em gái bị dọa choáng váng? Đừng sợ a, cởi quần áo ra, thúc thúc đau..."

"A!"

Bàn tay vừa vươn ra cơ hồ bị bẻ gãy, tài xế trợn tròn mắt nhìn cô gái trước mặt đang cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị, dùng bàn tay nhàn rỗi vỗ vỗ mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Cẩu đồ vật bị dọa choáng váng? Đừng sợ, cởi quần áo ra, lão nương sẽ hảo hảo mà đau con.”

Sau căn nhà gạch cũ nát cách đó không xa, chiếc xe vừa chạy qua trước mặt Lăng Sơ bởi vì bị hỏng, buộc phải dừng ở đó. Người lái xe nghe thấy âm thanh như chiếc xe gần đó liền đi tới muốn xin giúp đỡ, nghe được câu này, dừng lại vài giây, lặng lẽ quấn chặt áo khoác của mình.

App TYT & Cá Voi team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play