Thầy giáo dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nơi pháo đài biên cương có hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, lại vừa lúc gặp phải thiên tai và hạn hán, người dân cũng vì bất đắc dĩ mới phải rời khỏi quê hương, di cư vào Trung Nguyên. Người lớn còn khó có thể tồn tại được, huống chi là một nhóm trẻ em lớn nhất cũng chỉ mới mười bốn tuổi.”
Chỉ bằng trí tưởng tượng cũng có thể đoán được việc đó là khó khăn như thế nào, một nữ sinh với vẻ ngoài thông minh giận dữ nói: "Lăng Hán chính là một cặn bã, vì quyền thế mà ông ta vứt bỏ thành cổ không chút quan tâm. Bên này vợ con thì lưu lạc bên ngoài, bên kia liền cưới thiếp sinh con sống hạnh phúc. Sau đó, còn vừa khóc vừa nói cái gì mà vứt bỏ một gia đình nhỏ để lập đại nghiệp, phi!”
"Cũng không thể nói như vậy được." Một nam sinh đeo kính đứng lên phản bác: "Tĩnh Văn Đế luôn có trách nhiệm với những binh lính của mình, lúc ấy nếu ông rút binh về Thương Tĩnh, thì chẳng phải những cố gắng nhiều năm trước đó đều vô ích sao? Hơn nữa sau đó bởi vì áy náy, ông ấy cũng một mực bồi thường cho Trấn Quốc công chúa và danh dự của 'Trấn quốc' rồi. Con người của ông ấy, dù có lật lại lịch sử nhiều lần cũng không tìm được người thứ hai đâu.”
"Trách nhiệm của ông ta là gì?" Một nữ sinh khác mạnh mẽ tiếp lời, phẫn nộ đập bàn nói: "Binh lính Thương Tĩnh là người ở lâu nhất với ông ta nên ông ta phụ trách dẫn bọn họ ra ngoài, còn gia đình của mình thì bỏ lại khiến tất cả đều chết hết hay sao?”
"Còn nữa, cậu tỉnh lại một chút đi, danh hiệu Trấn Quốc công chúa là do Tĩnh Văn Đế bù đắp sao? Đó là do người ta mười hai tuổi đã nhập ngũ, từ một tiểu binh bắt đầu dùng đao kiếm thật mà đi lên, Tĩnh Văn Đế thống nhất nam bắc, có một nửa công lao đều là do Trấn Quốc công chúa, đó không phải gọi là vinh dự, là xứng đáng!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT