Nhìn Kỳ Vãn Phong đưa đại phu ra cửa, Tào Hướng Nam nhìn bóng dáng rời đi, trong lòng một trận khó chịu, sợ là từ sau khi y xảy ra chuyện, Kỳ Vãn Phong ở trong cái nhà này sống càng thêm gian nan.
So với chuyện tiếp thu nam nhân mang thai, Tào Hướng Nam càng lo lắng cho thân thể Kỳ Vãn Phong, trong nhà này hơn mười miệng ăn, vấn đề tiêu dùng đều dừng lại trên người Kỳ Vãn Phong, đặc biệt từ sau khi y sinh bệnh Kỳ Vãn Phong lại vừa muốn chiếu cố y lại vừa phải làm việc nhà, hiện tại một người phân làm hai cũng không đủ dùng.
Nếu hôm nay không phải đại phu nói ra chuyện này, sợ chính bản thân Kỳ Vãn Phong cũng sẽ không nói ra, có vấn đề đều tự mình ôm trong lòng, y vì nam nhân kia mà đau lòng.
"Cái gì? Lại hoài!" Trần Châu thanh âm không nhịn được mà cất cao giọng, trong thanh âm một chút vui sướng khi biết tin con dâu mang thai cũng không có, với gã mà nói việc này không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Nay tứ nhi ở trên giường dở chết dở sống (ý gã là sống không làm ra tiền, lại còn tốn tiền thuốc, còn không bằng chết đi), còn sống chính là hại người a, còn muốn gã lên trấn trên thỉnh đại phu? Việc này nghĩ cũng đừng nghĩ! Lúc trước tứ nhi đi làm mỗi tháng còn đưa được ba quan tiền về cho gã, hiện tại tiền không có, người còn nằm trên giường, còn muốn gã cho tiền đi thỉnh đại phu mua thuốc?
Còn chân có thể tốt lên được hay không còn chưa nói, vạn nhất không thể tốt lên đâu! Với lại què chân rồi thì có thể làm gì, không phải trở thành một trói buộc? Đây là một con quỷ lớn đòi nợ a, trong bụng lại có thêm một tiểu nhân, hiện tại nói Kỳ Vãn Phong không thể làm việc nặng, là muốn bọn họ nuôi dưỡng cả một gia đình! Tiền gã đều lưu trữ cho ngũ nhi đọc sách, về sau lên kinh dự thi, các loại phí dụng này đó mấy người vô dụng đó có lo nổi không? (Mun: ý ông này là giờ ông bỏ tiền ra chữa chân cho Tào Hướng Nam rồi sau này Tào Hướng Nam có nuôi đc cho ngũ nhi của ông ấy không)
Đại ca sao Trần Lệ tâm tư chuyển chuyển, đặc biệt khi nghe nói tứ thúc sao lại mang thai, trong mắt gã hiện lên một tia nôn nóng, vừa thấy thần sắc a mỗ liền dần dần buông lỏng, tin tưởng không cần gã ra tay, a mỗ gã cũng sẽ không lưu lại một nhà này ăn uống miễn phí, lại còn phải bỏ tiền đi thỉnh đại phu.
"Đi trấn trên thỉnh đại phu tốt nhất? Trong nhà nơi nào có tiền đi thỉnh đại phu a. Như thế nào lại có mang a, còn không thể làm việc, việc trong nhà ai làm? Chẳng nhẽ còn muốn chúng ta hầu hạ a..." Nhị ca sao Vương Yến mở miệng lải nhải, trong nhà làm gì có tiền gì đó, hài tử trong nhà cũng chưa ăn cơm gì đó, nơi nào có tiền đi thỉnh đại phu xem bệnh.
Tóm lại một câu chính là không có tiền, muốn thỉnh đại phu xem bệnh, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tào Hướng Nam nghe mấy người này ngươi câu ta câu, gân xanh trên trán không nhịn được mà giật giật, xoay đầu liền thấy a mỗ gần mình nhất, y đối với người nam nhân sinh ra mình cảm thấy vô cùng chú ý!
A mỗ Trần Châu là một người nam nhân trung niên cao gầy, mặt dài, môi mỏng, gò má cao, vừa nhìn liền biết là mặt khắc nghiệt tướng. (Mun: thường những người có mặt như này có tính chanh chua đanh đá, khắc chồng hoặc con). Trong ấn tượng của nguyên chủ, a mỗ Trần Châu này ở trong nhà chỉ đối sử tốt với nhi tử duy nhất là Tào Cao Tiến, còn đối với những người khác thì đều keo kiệt bủn xỉn, nhưng riêng đối với Tào Hướng Nam rất hà khắc, và cùng là người rất khắc nghiệt.
Người đang nói chuyện kia là nhị ca sao Vương Yến, thanh âm the thé kia đâm vào trong tai y, Tào Hướng Nam tức giận hận không thể nhảy dựng lên cho vài cái bạt tai, chẳng nhẽ Kỳ Vãn Phong nhà y mỗi này đều mệt chết đi sống lại vẫn phải đi hầu hạ các ngươi?
Hai nam nhân trong phòng đứng dậm chân nghe bọn họ nói, Tào Hướng Nam nằm ở trên giường lồng ngực phập phồng lên xuống, sợ là nếu nguyên thân chưa chết, hiện tại tỉnh lại cũng nghẹn khí mà chết đi.(tức chết trong truyền thuyết đó😁😁)
Tiểu hài tử có chút bất an mà nắm lấy tay y, nhu nhu hô nhỏ một câu "A cha", Tào Hướng Nam cầm tay tiểu hài tử, đúng vậy, y còn Kỳ Vãn Phong cùng hài tử cần phải chiếu cố.
"Đại phu, cảm ơn ngươi, phiền toái ngươi đi một chuyến." Kỳ Vãn Phong đưa đại phu ra đến cửa liền lấy tiền đã chuẩn bị tốt nhét vào tay đại phu. Tôn đại phu biết rình huống trong nhà này, đẩy lại mấy lâng, cuối cùng không thắng nổi đành phải nhận lấy, dặn dò hai câu, liền vác hòm thuốc đi trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT