Mặt trời dần dần ngả về phía tây, thu thập tốt một chút trong viện, tu sửa lại nóc nhà, tầng tầng mạng nhện trong nhà đều được quét xuống sạch sẽ, tấm ván gỗ trên giường được rửa sạch, phòng bếp cũng được thu xếp lại gọn gàng để tạm thời có thể có nơi nấu cơm.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, cái địa phương này chính là nhà mới của bọn họ.
"Cầm, đừng đẩy tới đẩy lui." Tôn Bạch Liên từ trong túi lấy ra hai nén bạc vụn nhét vào trong tay Kỳ Vãn Phong, thấy cậu còn muốn đẩy lại, hắn trợn mắt, duỗi tay bắt lấy tay Kỳ Vãn Phong, nghiêm túc nói:"Cho ngươi ngươi liền cầm, phu lang ngươi còn cần tìm đại phu bốc thuốc, không đủ lại nói với ta."
Kỳ Vãn Phong cầm bạc trong tay, trong lòng lại nghĩ làm sao để trả lại bạc cho Tôn Bạch Liên, muốn đem bạc đẩy trở về nôn nóng nói:"Bạch Liên, ngươi có thể tới giúp ta ta đã rất cảm kích, nếu hôm nay không có ngươi, ta còn không biết phải làm sao bây giờ, ta như thế nào còn có thể cầm tiền của ngươi."
Hôm nay có những người này tới giúp cậu, đều là nhờ vào quan hệ của Tôn Bạch Liên, bằng không cậu hiện tại một mình mang theo nhi tử cùng trượng phu tàn tật đối mặt với căn nhà rách nát này, còn không biết làm sao bây giờ.
"Ai...." Tôn Bạch Liên vẻ mặt 'ngươi còn như vậy nữa ta liền sinh khí', hai người không một tiếng động mà giằng co. Rốt cuộc Tôn Bạch Liên cũng thỏa hiệp trước, hắn cười nói:"Đừng cùng ta khách khí, ta còn muốn đem hai đứa nhỏ kia trở về, ta cùng bọn họ đi trước, ngươi ở đây có chuyện gì thì nói với chúng ta một chuyến, có biết không?"
Hai tiểu hài tử trong nhà nhờ a ma cách vách giữ giùm, thật mau đến giờ cơm chiều, hắn cũng muốn mau trở về làm đồ ăn rồi đón hài tử trở về.
"Ân, cảm ơn ngươi, Bạch Liên." Cậu có tài đức gì mà gặp được một người như Bạch Liên, trong mắt Kỳ Vãn Phong lập lòe ánh sáng cảm động.
Mặt trời sắp khuất núi, nóc nhà đã tu bổ tốt, nhà cũng sửa soạn xong, mấy người giúp đỡ cùng nhau ra về.
"Vãn Phong, chúng ta đi đây." Tôn Bạch Liên đối Kỳ Vãn Phong vẫy vẫy tay.
Kỳ Vãn Phong đứng ở cạnh cửa, cũng phất tay đáp lại, nhìn thấy người đi xa, cậu mới xoay người lại, đóng lại cánh cửa của tiểu viện cũ nát.
Trong viện một mình An An đang chơi đùa, Kỳ Vãn Phong nhìn thoáng qua, biết hài tử chơi ở trong sân sẽ không chạy ra bên ngoài, an tâm thoải mái hướng trong nhà mà vào. Nhìn thấy phu lang nằm ở trên giường, cậu đem bạc vụn trong tay đưa cho phu lang nói:"Đây là Bạch Liên cho chúng ta."
"Bạch Liên cho ngươi ngươi liền cầm đi, chúng ta về sau sẽ trả lại hắn. Hôm nay bọn họ vội vàng tới giúp chúng ta, chờ chúng ta thu thập tốt nơi này, liền làm một bữa cơm thỉnh bọn họ lại đây dùng bữa." Tào Hướng Nam nhìn bạc trong tay Kỳ Vãn Phong, không nghĩ tới Bạch Liên tới hỗ trợ lại còn cho bọn y mượn tiền, cả nhà bọn họ thiếu Bạch Liên một nhân tình lớn, ân tình này sợ là cả đời cũng không rõ ràng được. (Kiểu như câu nói "1 nắm khi đói bằng một gói khi no"_ấy)
"Về sau tiền trong nhà đều là do ngươi quản, đây là khế đất ta lấy được từ chỗ a mỗ, ngươi cũng cất đi." Tào Hướng Nam từ trong lồng ngực móc ra khế đất, giao cho Kỳ Vãn Phong còn không quên dặn dò:"Cái khế đất này ngươi cầm, về sau ba mẫu đất kia đều là của chúng ta, đại viện bên kia nếu muốn chúng ta hỗ trợ ngươi cũng không cần đi."
Nguyên bản y còn muốn đem bán đi một mẫu đất thượng đẳng để có chút tiền chi tiêu trong nhà, nhưng hiện tại có bạc Tôn Bạch Liên cho mượn, y liền đánh bay chủ ý này:"Nơi này còn có một phần thư giấy trắng mực đen chúng ta phân gia, về sau chúng ta cùng đại viện bên kia phân gia phân đến rành mạch, về sau ai lo đường lấy, không liên quan đến nhau, bức thư này ngươi cũng cầm lấy." Chỉ vì hai lượng người ta cho y tiền mua thuốc, Tào gia bên kia hận không thể cùng y đoạn tuyệt quan hệ, Tào Hướng Nam nghĩ thầm, về sau bọn họ có muốn hối hận, có tờ giấy này trong tay, y cũng không cần lo lắng không giải quyết được người đại viện bên kia.
"Ân." Kỳ Vãn Phong duỗi tay lấy mấy giấy tờ trong tay phu lang, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, trước kia mấy thứ này cậu chưa bao giờ chạm qua, hiện tại phu lang đều giao vào trong tay cậu.
Hôm nay bận bịu cả một ngày, dù có rất nhiều việc bận bịu nhưng y cũng không giúp được bất cứ chuyện gì, trong lòng Tào Hướng Nam áy náy không thôi. Kỳ Vãn Phong lớn lên rất đẹp, ngũ quan lập thể, y càng nhìn càng vừa mắt, chỉ là giữa mày người này luôn có loại sầu khổ không hòa tan được, y biết hết thảy điều này đều là do y không có bản lĩnh, khiến người này phải gánh vác quá nhiều.
Trong trí nhớ của Tào Hướng Nam, Kỳ Vãn Phong ở trong đại viện Tào gia không có ngày nào được trải qua trong bình yên, từ sáng đến tối khôn luôn vội vã, từ việc nhỏ nhặt nhất cho đến việc đồng áng đều đổ hết lên vai cậu. A mỗ lại là một người khắc nghiệt, đối với Kỳ Vãn Phong không tốt, mà nguyên chủ đối với Kỳ Vãn Phong cũng không yêu thích, lại là một người ngu hiếu, nhìn thấy a mỗ mắng Kỳ Vãn Phong "hắn" đều không bao giờ nói đỡ một câu.
Hiện tại y có một loại cảm giác, thật tốt khi nguyên thân đã chết để y có cơ hội đi vào thế giới này, Tào Hướng Nam cảm thấy y tới thế giới này chính là vì Kỳ Vãn Phong, y âm thầm thề từ nay về sau sẽ không bao giờ để cậu phải chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa, y sẽ đau cậu, sẽ yêu cậu.
"Vãn Phong, dựa lại đây." Tào Hướng Nam đột nhiên nói.
"Ân." Kỳ Vãn Phong ngơ ngác, nhưng bởi vì là phu thê, dù trong lòng có nghi hoặc, cậu vẫn là dựa vào gần.
"Dựa lại đây một chút, thấp một chút." Khi Kỳ Vãn Phong tới gần, Tào Hướng Nam giơ tay ôm eo Kỳ Vãn Phong, đem người gắt gao mà ôm vào trong ngực. Cảm nhận được thân thể trong ngực cứng đờ, y không khỏi cười thầm, cầm lòng không đậu mà ở trên cái trán của Kỳ Vãn Phong để lại một cái hôn, nghiêm túc nói:"Ta sẽ nhanh chóng tốt lên, sẽ không để cho ngươi phải gánh vác một mình, về sau chúng ta sẽ cùng vì cái nhà này mà nỗ lực."
".... Ân." Kỳ Vãn Phong thấp giọng đáp, cậu cảm giác mặt mình đang nóng lên, trái tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài loại cảm giác này rất là xa lạ, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét.
Phu lang của cậu bây giờ so với trước kia tựa hồ có chút không giống nhau, nhưng cậu thật thích phu lang của hiện tại.
"Tứ... Tứ lang, ta muốn đi ra ngoài nấu cơm." Ôm một lúc rồi mà còn chưa thấy phu lang có ý định buông ra, Kỳ Vãn Phong lắp bắp nói. Tào Hướng Nam "ân" một tiếng liền đem người thả ra. Sau khi được thả ra, Kỳ Vãn Phong đầu cũng không ngẩng lên mà cứ thế chạy một mạch ra ngoài.
Tào Hướng Nam ở phía sau trơ mắt nhìn người chạy đi:"....." Rồi sau đó không tiếng động mà cười ra tiếng.
Kỳ Vãn Phong đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn dư lại một người là y, Tào Hướng Nam nằm ở trên cái giường duy nhất trong nhà, trong đầu lại đang đánh bàn tính làm thế nào để cải thiện ngôi nhà chỉ có bốn bức tường này của mình.
Đầu tiên là chân phải thật mau khỏe lại, nhưng dưới tình huống chân không tốt thì y phải làm sao bây giờ?
Phòng bếp thấp bé tỏa ra một vòng khói bếp lượn lờ, tại trong cánh đồng bát ngát thành một loại phong cảnh độc đáo.
Kỳ Vãn Phong đứng ở trong bếp, dùng một cái nồi xào cải trắng với thịt, đồ ăn đều là do Tôn Bạch Liên mang tới, cậu cắt một miếng ra để nấu, số còn lại ướp muối để ngày mai ăn. Đến bây giờ nhớ lại sự tình khi nãy cùng phu lang ở trong phòng, mặt cậu cơ hồ vẫn còn nóng lên.
An An ngồi bên cạnh không nhịn được mà nuốt nước miếng, ngửi thấy mùi thức ăn liền càng thêm đói bụng, trong thanh âm mang theo nôn nóng cùng thúc giục:"A mỗ."
"Ngoan, xong ngay đây." Kỳ Vãn Phong lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn về hài tử ngồi bên cạnh, biết hài tử đã đói bụng, cười cười nói.
Màu mây đỏ phía tây dần dần phai nhạt, người một nhà ba người bọn họ ăn bữa cơm đầu tiên ở ngôi nhà mới. Tinh thần Tào Hướng Nam cũng tốt lên rất nhiều, nơi này chỉ có một nhà ba người bọn họ, thiếu ầm ĩ trong dĩ vãng, thịt trong nồi cũng không cần quy định mỗi người được ăn mấy miếng, cũng không cần lo bị người khác tranh đoạt, y gắp miếng thịt vào trong chén Kỳ Vãn Phong cùng An An nói:"Vãn Phong, ngươi ăn nhiều thêm chút."
Cứ việc đồ ăn thiếu muối và dầu, có thể đem no bụng là được, phải có sức lực mới có thể theo đuổi được sinh hoạt.
Kỳ Vãn Phong liếc mắt nhìn khu lang một cái, yên lặng mà ăn miếng thịt phu lang gắp, cúi đầu ăn cơm. Tào Hướng Nam cười tủm tỉm, y cảm thấy bữa cơm này là bữa cơm ngon nhất y từng được ăn.
Một nhà ba người ăn đến dị thường thỏa mãn, bụng ai cũng đều tròn vo. An An đĩnh cái bụng nhỏ mà hừ hừ, nhìn ra được tiểu hài tử đang rất là vui sướng.
Bọn họ bên này ăn no, Tào gia bên kia cơm cũng chưa có kịp ăn. Tào a mỗ Trần Châu ngủ một giấc ngủ trưa dậy, phát hiện xoong nồi trong bếp vẫn lạnh ngắt liền ở trong sân chửi ầm lên, dĩ vãng mọi chuyện trong nhà đều là do Kỳ Vãn Phong gánh vác, cho nên hiện tại Kỳ Vãn Phong không còn nữa, mọi người trong nhà đều không ai chỉ động đi làm việc này.
"Nhà lão đại, ngươi còn không mau đi nấu cơm, cả nhà đều đang chờ được ăn cơm đây." Bị a mỗ chỉ tên, nhà lão đại Tràn Lệ mới không tình nguyện đi vào trong bếp làm cơm chiều cho cả nhà. Nề hà nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa làm qua chuyện này, một bữa cơm chiều cho cả nhà hắn cũng không làm được, ở bên trong luống cuống tay chân.
Nhị ca sao Vương Yến chính là lười, nhà hắn có hài tử nhỏ tuổi, hắn lấy cớ phải trông hài tử liền không có xuống bếp, cứ việc Trần Lệ trong lòng đang mắng Vương Yến lười biếng không chịu làm việc, hắn vẫn là trong tiếng mắng chửi của a mỗ ở trong phòng bếp nấu cơm chiều.
Nhưng bọn họ cũng không biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Cách phòng cũ không xa có một dòng suối nhỏ chảy qua, thời điểm Kỳ Vãn Phong đi gánh nước trở về, trời đã sẩm tối, sắc tím trên bầu trời đã biến mất. Kỳ Vãn Phong đem nước đun ấm lên giúp phu lang lau người, cho hài tử tắm trong sân, sau đó đem hài tử ôm lên giường mặc quần áo, chính mình cũng đơn giản lau chùi thân thể một lần liền lên giường.
Cánh cửa cũ nát đóng lại, có gió từ trong khe thổi tới, bọn họ nằm ở trên giường còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi bên ngoài. Hài tử mệt mỏi cả một ngày dài đã ngủ rồi, hai người lớn bọn họ trong lúc nhất thời không thể ngủ nhanh như vậy được, trong phòng thật an tĩnh.
"Vãn Phong." Tào Hướng Nam bắt lấy tay Kỳ Vãn Phong, người này nằm ở bên cạnh người y, trong lòng y không nói rõ cảm giác trong lòng là gì. Y cảm giác mình có rất nhiều lời muốn nói với Kỳ Vãn Phong, nhưng lời nói đã đi tới miệng lại không biết mình có thể nói cái gì.
"Ân." Kỳ Vãn Phong lên tiếng, không phải lần đầu tiên nằm cùng phu lang trên một cái giường, thế nhưng giờ phút này cậu lại mạc danh có chút khẩn trương.
"Ở nơi này chúng ta cái gì cũng đều không có, còn thiếu rất nhiều đồ vật, trong thôn có người nào làm nghề mộc sao? Ngươi ngày mai đi tìm người làm một bộ bàn ghế trở về. Trong nhà còn thiếu cái gì, chúng ta về sau chậm rãi bổ sung. Ngươi xem chúng ta còn cái gì cần gấp thì liền đi mua." Tào Hướng Nam tính toán trong lòng, trong phòng này thứ gì cũng cần phải mua, bất quá túi tiền của bọn có không nhiều lắm, dùng một phân thiếu một phân, liền mua trước những thứ cần dùng."
Nguyên thân mấy năm nay đều làm tiểu nhị ở trên trấn, đối với việc trong thôn cũng không quá hiểu biết.
"Ân." Kỳ Vãn Phong thấp giọng đáp một tiếng:"Tứ lang, trong tay chúng ta hiện tại có chút tiền, ta muốn đưa ngươi lên trấn Phần Thủy tìm đại phu chữa chân cho ngươi."
Đã có một chút hy vọng, cậu không muốn từ bỏ.
"Hảo.'' Tào Hướng Nam cũng muốn chân mình nhanh khỏe lại hơn một chút, như vậy dù y có muốn làm chuyện gì cũng tiện hơn rất nhiều. Y nghĩ tới đi lên trên kia xem có việc gì thích hợp để làm, ký ức nguyên thân để lại cho y rất ít ỏi, y vẫn là muốn tự mình đi xem.
Ngoài sân sắc trời càng ngày càng tối, trong phòng nói chuyện câu được câu không, sau đó hoàn toàn không còn âm thanh. Người bên người cũng đã ngủ rồi, Tào Hướng Nam cũng không có buông tay cậu ra, đến cuối cùng người đã ngủ rồi mà hai tay vẫn đan chặt vào nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT