Có rất nhiều người cảm thấy khó chịu khi bị người khác đặt cho một cái biệt danh, nhưng khoảng khắc đó Lam Nhiễm cảm thấy hạnh phúc, cô biết biệt danh có một tầng ý nghĩa khác, nó như một điểm khác biệt giữa bản thân và những người khác, giống việc cô là độc nhất vô nhị giữa thế gian này.
Sau cuộc thi Dàn đồng ca 125, cả lớp không ai bảo ai liền thống nhất gọi cô là Lão Ban*, Lam Nhiễm cảm thấy không sai chút nào, sau đó Tiểu Vũ cũng bắt đầu học mọi người gọi cô Lão Ban, chỉ có điều, nghe người khác gọi cảm giác rất thoải mái, nhưng cô đặc biệt không thích Tiểu Vũ gọi mình như vậy, cũng chẳng biết tại sao lại không thích nữa.
(Lão Ban: ý chỉ người già trong lớp, hay suy nghĩ)
Sau này Lam Nhiễm mới hiểu ra, Tiểu Vũ không giống như mọi người.
Tháng 12 đến, đồng nghĩa với những bài kiểm tra cuối học kì một cũng đã cận kề, cả lớp bắt đầu lao vào cuộc chiến đầu tiên đầy căng thẳng với học hành thi cử.
Lam Nhiễm rất đau đầu với môn Toán, mỗi lần nhìn thấy Sơn Ca khiến cô căng thẳng muốn chết. Tiểu Vũ vẫn giữ bộ dạng bình thản không vội, Phong Xa Xa là người chăm chỉ nhất trong ba người, sắp đến kì thi lại càng điên cuồng học hành, thời gian dành cho Lam Nhiễm và Tiểu Vũ ngày càng ít đi, nhưng ngược lại, Lam Nhiễm lại cảm thấy rất vui vẻ.
Lam Nhiễm bắt đầu hành trình ngày ngày ở cùng Tiểu Vũ, chỉ hai người, lên lớp rồi tan học, cùng ăn cơm cùng làm bài tập.
Tiểu Vũ có một tật, chính là hôm nào đi học cậu ấy cũng sẽ dậy thật sớm, sau đó đến gõ cử phòng Lam Nhiễm còn đang say giấc nồng, tiếp đến là bình thản ngồi cạnh giường Lam Nhiễm đợi cô không tình nguyện tỉnh dậy làm vệ sinh buổi sáng, rồi cuối cùng là cùng nhau đi ăn sáng, cùng nhau đến lớp sớm ôn bài.
Nhưng đến chủ nhật lại là một trường hợp đặc biệt, Lam Nhiễm sẽ tự tỉnh dậy vào buổi sáng cuối tuần ấy, nhưng tất nhiên điều đó chỉ xảy ra vào cuối tuần. Lam Nhiễm rất tăng động, cô thích ra ngoài đi dạo, dù lên phố chẳng mua được món đồ gì nhưng nó cũng khiến cô thích thú không thôi.
Sau khi tỉnh giấc, Lam Nhiễm vừa đi đến phòng Tiểu Vũ vừa lẩm nhẩm một ca khúc, bình thường người dậy muộn thường là Lam Nhiễm, nhưng khi đến phòng kí túc Tiểu Vũ vẫn còn chưa chịu rời khỏi giường.
"Này, Tiểu Vũ dậy thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi, cậu còn chưa chịu mở mắt hả?" Lam Nhiễm vừa lắc vừa gào thét với Tiểu Vũ, khiến cho mấy đám bạn cùng phòng Tiểu Vũ đều trưng ra một ánh mắt căm hận, nhưng may thay, trời sinh thần kinh Lam Nhiễm có thể miễn dịch với chúng. Nhìn Tiểu Vũ không động đậy lấy một cái, Lam Nhiễm bắt đầu nghĩ ra đủ trò dằn vặt, nào là bịt mũi không cho cậu ấy thở, chà, lại còn lật người không cho ta bóp mũi, vậy thì ta liền cù ngươi, à mà mẹ nó, cậu ấy vốn không sợ cù.
"Này Tiểu Vũ, nếu cậu không dậy mình sẽ vén chăn của cậu." Đến khi ấy, Tiểu Vũ mới chậm chạp mở mắt nhìn Lam Nhiễm.
"Phiền phức, mình muốn ngủ." Tiểu Vũ ngắn gọi đáp.
Sau đó Lam Nhiễm dùng đủ mọi thủ đoạn, cuối cùng tung chiêu,
"Tiểu Vũ, đi dạo phố cùng mình, cậu thích ăn gì mình mua cho." Tiểu Vũ nghe xong lại chậm chạp mở mắt nhìn Lam Nhiễm.
"Thật không?"
"Ừ, thật mà, cậu dậy đi, nhìn đồng hồ mà xem, nhanh đi ăn sáng cùng mình, đói quá." Sau đó Tiểu Vũ không tình nguyện bò dậy.
Tuyệt chiêu này của Lam Nhiễm đúc kết được sau một thời gian chơi chung, ai nghĩ một người trầm lặng như Tiểu Vũ lại là kẻ ham ăn, ha ha ha, trong lòng Lam Niễm cười điên cuồng.
Mỗi lần đi dạo phố, Tiểu Vũ sẽ không ngừng kêu mệt này nọ, mùa hè sẽ kêu trời quá nóng, mùa đông lại kêu trời quá lạnh, cậu ấy có rất nhiều lí do để càm ràm Lam Nhiễm, nhưng chỉ cần Lam Nhiễm nói gần đây có thứ gì đó ăn ngon, chúng ta cùng đi ăn, cô sẽ mời, khiến Tiểu Vũ lập tức yên tĩnh như thường lệ. Chiêu thức này Lam Nhiễm dùng hoài không thua.
Mỗi lần dạo phố, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ sẽ lại đến quán mì nồi đất mà lần đầu tiên ba người cùng ăn, sau đó vui vẻ gọi to,
"Bà chủ, cho hai mì nồi đất." Ngồi ngay ngắn xuống bàn, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ bắt đầu múc thêm vài thìa ớt xào như không màng tính mạng y như lần đầu tiên, khiến sợ mì đỏ au, chỉ khác biệt là Tiểu Vũ thích ăn chua, còn Lam Nhiễm lại không thích.
Trên đường về đương nhiên cô sẽ mua thứ gì đó cho Tiểu Vũ ăn, sau đó ngăn cản cậu ấy khiến sắc mặt của Tiểu Vũ rầu rĩ như thể có người vừa ra đi.
"Này Tiểu Vũ, bây giờ mình mới cảm thấy cậu thật tốt bụng, tốt bụng y như mình, cái dạ dày này không phải ai cũng bì được đâu nhé, hồi lớp 9 một mình mình ăn sạch sẽ sáu bát mình, nhưng quả thực cậu cũng không kém cạnh, ha ha ha..."
"Đồ chết tiệt nhà cậu, phiền muốn chết, mình không ăn giởi giống cậu, hơn nữa sức khỏe mình tốt thế này, không ăn thì cậu lại nghĩ da thịt tự mọc ra ấy."
"Ha ha ha, không ngờ người kiệm lời như cậu lại là đồ thích ăn uống, lại còn ngủ khỏe nữa." Lam Nhiễm chớp chớp mắt nhìn Tiểu Vũ với khuôn mặt không thể tin nổi.
"Đồ chết dẫm, cậu còn nói nữa, sao cậu không nhắc đến chuyện cậu thường ngủ gật trong tiết học." Tiểu Vũ lườm cô một cái.
"Đúng đúng, sau này mình không gọi cậu là Tiểu Vũ nữa, gọi là Đầu Heo hợp hơn đấy, nó ăn khỏe ngủ khỏe giống hệt cậu, ha ha ha." Lam Nhiễm nói xong liền cười điên cuồng rồi chạt mất, những người trên đường đến liếc mắc trông theo.
"Chết tiệt, còn có gan chạy, cậu...cậu..." Tiểu Vũ vừa đuổi theo sau vừa hét lên. Lam Nhiễm biết, Tiểu Vũ đã thay đổi sau một thời gian dài tiếp xúc với cô, ngày càng thích cười đùa, ngày càng vui vẻ hoạt bát, càng nghĩ Lam Nhiễm càng thấy tự hào.
Từ đó về sau Lam Nhiễm thực sự gọi Tiểu Vũ là Đầu Heo, mỗi lần gọi cậu ấy như thế, cậy ấy đều ngại ngùng mà mắng Lam Nhiễm, đồ chết tiệt, Lam Nhiễm rất thích nghe câu "đồ chết tiệt", tuy người khác nghe được sẽ cảm thấy mình biếи ŧɦái, nhưng chỉ trong lòng nghĩ thế còn ngoài miệng vẫn dương lên một nụ cười.
Đầu Heo, dậy đi nào.
Đi cướp cơm trưa nào Đầu Heo.
Đầu Heo, thời tiết hôm nay lạnh chết mẹ, cậu lạnh không sưởi ấm tay giúp mình đi.
Đầu Heo, dạo phố cùng mình nào, mình mời cậu ăn ngon.
Đầu Heo, bài tập hôm nay khó quá, bà nó chứ.
Đầu Heo, hôm nay lạnh quá, chẳng muốm tắm gì cả.
Đầu Heo, mình đói quá, mình muốn ăn đêm.
Đầu Heo, Đầu Heo, Đầu Heo... Sau đó Lam Nhiễm không ngừng lảm nhảm bên tai Tiểu Vũ, rồi đó đó, trời đã cuối tháng mười hai, Tiểu Vũ phiền não mắng Lam Nhiễm là đồ chết tiệt rồi cũng dần biến thành Chết Dẫm, Chết Dẫm, cứ vậy mà gọi Lam Nhiễm
Bây giờ Lam Nhiễm nhới lại mỗi tiếng gọi chết dẫm, cô vẫn dương lên một nụ cười, hạnh ohusc tới không kiểm soát.
Lam Nhiễm của bây giờ rất nhớ nhung quãng thời gian ở cùng Tiểu Vũ ấy.
Một câu Chết Dẫm,
Một câu Đầu Heo.
Dần dần nó trở thành sự mong chờ giản đơn của Lam Nhiễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT