Dịch: Bánh
Đường Quả: 【 Chúc mừng KID đã giành chiến thắng trong trận đầu ra quân! 】
A Bán: 【 Đội hình ba xạ thủ của KID đúng thật là quá khó phá giải khi về cuối trận. Thật ra thì một khi đã đến giai đoạn cuối, PG đã không còn cơ hội thắng rồi, nhưng bọn họ vẫn cố gắng đến cuối cùng, không ai có dấu hiệu bỏ cuộc cả, đó mới chính là tinh thần thể thao điện tử đáng được ghi nhận!】
Đường Quả: 【 Đúng vậy, một đội tuyển vừa mới ra khỏi vòng bảng như PG khi phải đối đầu với một ứng cử viên cho chức vô địch như KID mà vẫn có thể tỏa ra khí thế không chùn bước. Dù người giành chiến thắng chung cuộc là KID nhưng tôi tin rằng sẽ không có một ai dám nghi ngờ thực lực của PG! 】
A Bán: 【 Nhất là Lược Ảnh của Kinh Vũ đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho mọi người trong lần đầu tiên xuất hiện! 】
Hai bình luận viên tiếp lời nhau để tổng kết lại ván đấu đầu tiên giữa KID và PG.
Sau đó là MC: 【 Chúng ta hãy cùng chào đón hai đội tuyển cùng nhau trở lại sân khấu nào! 】
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, năm thành viên của KID đi xuống cầu thang và đến bên cạnh MC, còn PG lại không có hành động gì cả.
Người dẫn chương trình kiên nhẫn đợi thêm một lúc, nhưng đợi mãi không được, cô còn định kêu người khác đi xem tình hình thế nào nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Lạc Nhất Minh đi xuống cầu thang trước, the sau đó là Diệp Hồng và Hàn Lãnh, Tần Phi và Kinh Vũ đứng cuối cùng.
Tần Phi dùng áo khoác đồng phục của mình lau khô đầu cho Kinh Vũ xong thì lại mặc vào người.
Màu sắc chủ đạo của cái áo là màu đen, vậy nên khi nhìn từ xa thì sẽ không thấy rõ là đang bị ướt hay khô.
Sau khi đi xuống, cả năm đều đứng bên cạnh người dẫn chương trình, trông rất ngoan ngoãn chỉnh tề, không hề giống phong cách đánh của mình chút nào.
Người ta nhìn vào thì tưởng cả năm bị KID đánh cho hồn lìa khỏi xác, nhưng chỉ có năm người biết được rằng —— người dọa cho bọn họ hồn lìa khỏi xác chính là Kinh Vũ.
Trong mấy mùa trước, dù có bị bảy đội còn lại hành hạ đàn áp tới cỡ nào thì không khí của PG cũng chưa bao giờ căng thẳng như lúc nào.
Lạc Nhất Minh vốn chẳng nhạy cảm mấy đối với chuyện thắng thua, Diệp Hồng và Hàn Lãnh đều là những người không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, thậm chí còn thường xuyên dùng tiếng cười để che đậy nỗi thất vọng trong lòng.
Nhưng bọn họ lại có Kinh Vũ trong mùa giải này.
Cảm xúc là thứ sẽ lây lan như bệnh, dù trông Kinh Vũ vẫn rất bình thường, nhưng nỗi đau khi thua trận vẫn truyền sang những người khác thông qua hành động vừa rồi của cậu.
Là đồng đội của Kinh Vũ, không ai muốn mở miệng đùa giỡn trong tình huống như vậy cả.
Ngay cả người có EQ thấp như Lạc Nhất Minh cũng chỉ nghĩ đến việc mình nên an ủi cậu như thế nào trong giờ khắc này.
Nhưng ngay khi MC vừa mời KID nêu lên cảm nhận khi chiến thắng và nhường lại phần phát biểu cho PG, Lạc Nhất Minh lại giật lấy micro và nói thẳng vào mặt năm người kia: 【 Lần sau chúng tôi sẽ thắng! 】
Người đi đường giữa của KID là người đầu tiên lên tiếng tỏ vẻ không hài lòng: "Lần sau là khi nào cơ? Lúc nãy cậu có nghe được chúng tôi nói cái gì không đấy?"
Vừa rồi, lời phát biểu của KID chính là: Chúng tôi quyết tâm giành chức vô địch của mùa này, và việc đánh bại PG chỉ là bước đầu tiên.
Hoàn toàn không xem PG ra gì.
Lạc Nhất Minh cầm microphone và đáp lại: 【 Chúng tôi sẽ không chờ đến mùa sau nữa đâu, mà là sẽ gặp lại các cậu trong chung kết mùa này! Cơ mà điều kiện cần chính là —— các cậu phải làm sao cho lọt vào trận chung kết cái đã! 】
Câu nói này đã gây nên một trận xôn xao dưới khán đài, một phần là đánh giá cao sự dũng cảm của PG, nhưng phần nhiều lại cảm thấy những lời này quá ngông cuồng.
Phải biết rằng KID chính là đội tuyển đứng đầu trong mùa giải này, họ vừa là đội tuyển đánh bại nhà vua của mùa trước - và cũng là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch mùa này.
PG lại dám thách thức khả năng xuất hiện tại chung kết của KID ư?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, MC vội giành lấy micro từ tay Lạc Nhất Minh: 【 Ha ha, PG thật là tham vọng, tôi rất mong chờ vào màn trình diễn trong tương lai của bọn họ! 】
Suốt cả buổi, Kinh Vũ không hề lên tiếng mà chỉ hơi ngước mắt lên, cậu nhìn về phía năm người kia với vẻ vô cảm và sự nguy hiểm dâng lên nơi ánh mắt.
Không phải là cậu không chấp nhận được chuyện mình đã thua, mà là không chấp nhận được chuyện mình sẽ thua mãi —— sẽ có một ngày cậu đảo chiều kết quả chung cuộc của ngày hôm nay!
Mùa sau còn xa lắm, nhất định phải làm được trong mùa này —— chung kết, nhất định phải tiến vào trận chung kết!
*
Sau khi rời khỏi địa điểm thi đấu, Diệp Hồng, Lạc Nhất Minh và Hàn Lãnh đi tàu điện ngầm, Tần Phi thì đưa Kinh Vũ lên taxi về lại câu lạc bộ.
Xe taxi đi nhanh hơn so với tàu điện ngầm nửa tiếng đồng hồ, về tới nơi, hai người đi tắm và thay quần áo sạch vào.
—— không, người đi thay quần áo chỉ có Tần Phi.
Tần Phi mặc đồ thoải mái, anh đang ngồi lên mép giường và dùng khăn lông xoa tóc thì bỗng có người gõ cửa phòng.
Lúc này, người duy nhất đang có mặt tại câu lạc bộ chỉ có thể là Kinh Vũ mà thôi, anh mở miệng mà không có chút do dự nào: "Vào đi."
Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Kinh Vũ bước vào.
Kinh Vũ mới vừa tắm xong, cậu khoác chiếc áo choàng tắm mềm mại, cúi đầu bước vào phòng Tần Phi và đóng cửa lại, không hề nói một lời nào cả.
Tần Phi nhíu mày, anh không hiểu người kia đang muốn làm gì nên đành ngừng việc lau tóc lại và hỏi: "Sao vậy?"
Kinh Vũ vẫn giữ im lặng như vậy, cậu đứng như vậy một lát rồi bỗng đưa tay cởi chiếc thắt lưng vốn đã lỏng lẻo ra.
Chiếc áo choàng tắm không còn gì trói buộc lập tức mở rộng, để lộ da thịt trắng nõn.
Tần Phi ngơ ngác, tầm mắt anh lướt qua lồng ngực gợi cảm của người nọ, đi dần xuống cơ bụng săn chắc, dọc theo đường nhân ngư rồi dừng lại ở giữa hai chân...
Không, chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Tần Phi buộc mình phải ngước mắt lên, anh còn định hỏi Kinh Vũ đang muốn làm gì thì cậu đã dùng tay nắm lấy nâng vạt áo choàng tắm lên, thế là lớp áo rộng thùng thình được cởi bỏ, trôi tuột xuống dưới hai chân cậu.
Tốt rồi, giờ thì cơ thể cậu đã hoàn toàn lộ ra trước mặt Tần Phi, trần trụi không mảnh vải che thân.
Ờm, cũng không hẳn, Kinh Vũ vẫn còn đeo sợi dây tơ đỏ trên cổ, nhưng điều này chỉ làm tăng thêm phần gợi tình cho cậu mà thôi.
Tần Phi: "Em......"
Kinh Vũ: "Chịu phạt......"
Hai người gần như nói cùng một lúc, Tần Phi hơi sửng sốt, bây giờ anh mới hiểu Kinh Vũ đang muốn làm gì —— trước khi thi đấu đã nói rồi, nếu thua thì Kinh Vũ sẽ phải chịu phạt.
Căn bản là nói chơi cho vui, ai ngờ cậu lại......
Tần Phi thở dài một tiếng, anh bỗng đứng dậy và túm lấy chiếc chăn trên giường phóng về phía Kinh Vũ.
Lớp chăn che hết cả người cậu, bao gồm cả phần đầu.
Còn Kinh Vũ thì sao?
Vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, mặc cho tấm chăn che hết cả người mình.
Tần Phi chịu.
Anh đi đến trước mặt cậu và vén chăn lên, dùng tay nhẹ nhàng nhéo cằm người nọ.
Mặt Kinh Vũ lộ ra dưới ánh sáng, không có sự mất mát hay đau khổ như Tần Phi tưởng tượng, cậu rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức thản nhiên.
Nhưng cậu lại nhìn sang một bên, không dám chạm mắt với anh.
"Nể em luôn, anh chưa thấy ai nóng lòng muốn bị phạt như em luôn đấy." Tần Phi không nhịn được mà khẽ mắng, "Khiến anh nghi ngờ rằng có phải là em cố tình để thua hay không luôn đấy ...... Anh xin lỗi, làm sao có chuyện đó được."
Trước khi Kinh Vũ chuyển sang nhìn mình và đưa ra câu phản bác thì Tần Phi đã nhận ra mình nói hớ, anh lập tức xin lỗi và ôm cả người cả chăn vào lòng: "Haiz, anh là người không biết an ủi người khác, anh chỉ biết nạt nộ hung dữ thôi, hơn nữa anh cũng không nghĩ là em thực sự muốn được an ủi. Dù sao thì anh chỉ nói thế này —— thua thì thôi, lần sau thắng lại."
"Ừm, em biết rồi."
Kinh Vũ đáp lại, giọng điệu của cậu đã tự nhiên hơn rất nhiều. Cậu để Tần Phi ôm lấy mình, cảm nhận nhịp tim đập của người kia rồi lại cảm thấy tim mình cũng không chịu sự khống chế của bản thân mà dần trở nên dồn dập: "Thua một ván thôi mà, cũng đâu phải là lần đầu tiên, đừng nghĩ là em yếu đuối như vậy chứ, em chỉ là.... muốn chịu phạt như đã thỏa thuận." Cậu dừng một chút, "Ngày mai em sẽ không để thua nữa đâu."
"Là ngày mai chúng mình sẽ không thua nữa." Tần Phi sửa lại câu nói của cậu, anh nhấn mạnh từ "chúng mình" rồi lại có chút dở khóc dở cười, "Chịu phạt.... thì đúng là phải làm thật, nhưng anh đâu có nhớ là mình nói em phải cởi trần đâu? Em nghĩ cái gì vậy, hửm?"
Kinh Vũ tưởng tượng đến 7749 thể loại "trừng phạt", mặt cậu đỏ lên, không nói lời nào.
Tần Phi: "Hay là em nói cho anh biết đi, em muốn bị phạt như thế nào?"
Kinh Vũ không khỏi cúi đầu, đáp: "...... Sờ em?"
Được thôi, Tần Phi có thể thấy Kinh Vũ đang rất "thiếu thốn".
Anh cũng không phải kẻ chính nhân quân tử, người mình thích đã cởi sạch như vậy, còn tự mình dâng lên tận miệng, tất nhiên là không thể nào làm ngơ.
Nghe thế, Tần Phi cũng không kiêng nể gì mà sờ lên mông Kinh Vũ qua lớp chăn rồi cúi đầu hôn cậu.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả lần đầu.
Kinh Vũ nhắm mắt, toàn tâm toàn ý mà đáp lại nụ hôn của anh, sương mù trong lòng cậu như được sự dịu dàng cùng say mê của Tần Phi xóa tan, giờ đây, cậu chỉ muốn đắm chìm trong đó và quên đi nỗi đau thua cuộc.
Nhưng hôn xong thì Tần Phi lại không tiến sâu hơn.