Chương 10
Bờ cát vàng trải dài miên man lấp lánh trên những lọn nắng cuối cùng của hoàng hôn, Hàn Ngọc ngồi trên bờ biển, mặc kệ những con sóng lăn tăn đổ ập vào chân, cô hướng mắt ra ngoài biển cả bao la.
Mặt trời như một quả trứng màu hồng chói lọi dần dần khuất vào biển sâu vĩ đại. Lại một ngày nữa trôi qua. Nữa năm, cô đã trốn tránh nữa năm rồi. Đi chu du khắp thế giới, cuối cùng vẫn là không có điểm dừng, cuộc đời của cô cứ lặng lẽ trôi qua như vậy sao?
Màn đêm cuối cùng cũng sụp xuống, Hàn Ngọc cầm đôi dép lê trên tay, lặng lẽ rời về khách sạn. Được một lúc, cô cảm thấy đằng sau mình có vài cái bóng đổ dài xuống mặt cát. Qua ngọn đèn lập lòe, cái bóng dường như đang tiến gần lại cô. Không những vậy, trên đỉnh đầu, cô còn cảm nhận được, tiếng máy bay trực thăng đang càng quét. Lẽ nào…
Hàn Ngọc dần bước chậm lại, quả nhiên như cô nghĩ, cái bóng cũng không động đậy nữa. Sau hai phút, cô xem chiếc trực thăng đang tìm chổ hạ cánh, cô hạ quyết tâm, thầm đếm trong lòng mình: “một…hai…” Sau đó chạy thật nhanh ra đường lớn.
Trong khuôn viên khách sạn năm sao xa xỉ, Hàn Ngọc nép mình vào bồn hoa, chờ đợi hai tên áo đen lướt đi mất cô mới thở hắt ra như trút được gánh nặng ngàn cân. Vừa định bước ra thì trên vai , cô cảm nhận được một lực rất mạnh đang xiết chặt lấy vai cô, như cố ý không để cô trốn thoát. Hàn Ngọc nghe rõ hô hấp của cô đang ngưng trệ, cảm nhận rõ ràng cái âm thanh răng rắc phát ra từ xương bả vai, sau đó, một cái khăn màu trắng che trước miệng cô, xiết chặt cho đến khi ý thức cô mê mang, không còn cảm nhận được gì nữa.
Tiếng đàn dương cầm lặng lẽ phát ra , những nốt nhạc du dương dường như có linh hồn, chúng quấn chặt vào những ánh dương ấm áp. Cô cảm nhận rõ, chúng từng nốt, từng nốt đang tung tăng trong lòng cô, có cảm giác vừa vui mừng quen thuộc, lại có cảm giác sợ hãi đến tột độ.”Childhood Memory” chính là bài nhạc đó.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy đã là bình minh rực rỡ. Bên cây dương cầm màu đen bóng loáng, Trần Khánh Minh nhắm nghiền hai mắt, những ngón tay thon dài đẹp đẽ, thuần thục lướt trên những phím đàn. Trong mắt cô, chỉ còn có anh là ánh sáng, một ánh sáng chói lóa mà cô không thể nhìn thấy hay nắm bắt được.
Phía dưới con đường trải đầy những hòn sỏi trắng đang lấp lánh trong ánh bình minh rực rỡ, Hàn Ngọc bước từng bước ngắn nhìn lên những khóm hoa, hàng cây xung quanh đang dong đưa theo gió. Cô dừng lại ngồi trên một khúc gỗ sạch sẽ, được quét sơn màu trắng. Bốn ngày trôi qua kể từ hôm Trần Khánh Minh mang cô về, cô chưa một lần nào gặp anh.
Cô thừa nhận rằng mình đang rất nhớ anh, nhưng mà thật sự trong lòng lại không muốn anh quay về đây, bởi vì lỡ đối mặt, cô sẽ phải nói gì đây hay nhu nhược ngồi khóc giống như trước kia. Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, cái cảm giác vừa nhớ, lại vừa không muốn gặp cứ dày xé tâm trạng cô. Hay là bỏ đi một lần nữa, mãi mãi tránh xa cuộc sống này.
Nhưng mà, hôm đó anh từng nói, cho dù đi tới chân trời, góc bể, anh cũng sẽ bắt cô trở về.
Buổi sáng, một người vệ sĩ bảo cô lên xe để đến một nơi, cô không nghĩ ngợi nhiều lập tức theo họ. Chiếc xe băng qua con đường dài vắng vẻ, trải qua hai giờ đồng hồ vòng vèo từ ngã tư này đến ngã tư khác cuối cùng cũng dừng lại trước công ty. Đây là…
Hàn Ngọc kinh ngạc nhìn người lái xe đang đeo kính râm, một lúc sau, Hàn Ngọc lấy lại bình tĩnh, cô bước xuống xe theo một người vệ sĩ khác đi vào công ty. Thang máy đi đến văn phòng giám đốc, phía trong Trần Khánh Minh đang ngồi nói chuyện với thư ký mới của anh, nhìn thấy cô gương mặt lập tức đanh lại, ra hiệu cho hai người kia ra ngoài.
“Em lại đây.” Trần Khánh Minh gọi cô lại, trong giọng nói có phần tức giận. Cô không hiểu anh giận cái gì nhưng cô chả cần quan tâm đến điều đó. Sau bao nhiêu ngày không gặp, người đàn ông trước mặt cô lúc này còn gầy gò và hốc hác. Hai quầng thâm trên mắt lộ rõ, những ngày qua, anh không ngủ được sao? Cô cảm thấy vô cùng xót xa.
Trần Khánh Minh đỡ Hàn Ngọc lên ghế của anh rồi xoay người rót nước cho cô, sau đó anh quay lưng ra ngoài. Hàn Ngọc cảm thấy thật kỳ cục, tại sao bỏ cô lại đây rồi lại ra ngoài như thế kia, rốt cục anh đang muốn làm gì. Khoảng mười phút sau, Hàn Ngọc chưa thấy anh quay về định ra xe về nhà nhưng bị hai tên vệ sĩ cản lại, cô bất đắc dĩ phải quay về chổ cũ, trầm mặc một lúc, Hàn Ngọc rút tập tài liệu trên bàn xem, dù sao cũng chỉ là xem cho đỡ nhàm chán, chắc Khánh Minh không mắng cô đâu nhỉ?
Hàn Ngọc lật xem vài trang liền sửng sốt. Những số liệu này rất kỳ lạ, lẽ nào anh không phát hiện ra.
Cô tỉ mỉ xem đến trang cuối cùng mới rút ra một kết luận, đây không phải là sổ sách của công ty này. Vậy nó là tập đoàn của anh sao? Dựa theo số liệu thống kê và kế hoạch sản xuất dây chuyền, đây rõ ràng là thực hiện theo quy mô lớn, so với một chi nhánh nhỏ lẻ của Trần Thị thì không bao giờ có thể thực hiện được. Điều đó không thành vấn đề. Vấn đề ở đây là con số liên tục giảm mạnh qua nhiều tháng hoạt động, gần như rơi vào bờ vực phá sản tới nơi, nhưng mà, trên thị trường cổ phiếu, “Minh Ngọc” vẫn đang ổn định cơ mà?
Cô có chút lo lắng, đáng lẽ hơn một năm nay, Trần Khánh Minh rốt cục cũng nên kết hôn với Lý Tuệ Vân rồi chứ, nhưng cô không hề nhận được tin tức này, Phương Nghi cũng xác định chưa từng có hôn lễ nào diễn ra. Tập đoàn ắc hẳn bây giờ rối loạn vô cùng, rõ ràng có người muốn ép anh vào đường chết đây mà, người đó, cuối cùng là ai?
Trần Khánh Minh xoay cửa bước vào, trên tay cầm thức ăn. Anh thu gọn giấy tờ rồi để lên bàn làm việc bảo cô ăn, Hàn Ngọc đẩy khay thức ăn định hỏi anh về sổ sách lập tức liền bị Khánh Minh vặn ngược lại: “Em đã nhịn đói bao nhiêu ngày rồi?”
Cô ngớ người ra, sao anh lại biết cô không chịu ăn cơ chứ, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa. Cô định mở miệng thì một lần nữa bị anh chặn ngang, câu nói chưa kịp đến thanh quản đã bị đạp xuống dạ dày đi mất: “Đừng ngoan cố, ăn đi.”
Cô không còn cách nào, với lại mấy ngày nay tuyệt thực, ra sức quậy phá để được thoát mà cũng cảm thấy cơ thể suy nhược dần đi.
Buổi tối, Hàn Ngọc ngồi trên ghế sofa xem tin tức, vẫn là những bản tin cũ kỷ nhàm chán, cô bỗng thấy thời gian trôi qua như con ốc sên đang bò trên đường đua cho những vận động viên điền kinh. Một vài phút lại mở điện thoại lên xem. Tuy thấy buồn cười nhưng mà, chưa bao giờ cô mong anh quay về căn biệt thự như lúc này.
Đôi lúc cô còn cảm giác, cô và anh giống như vụn trộm, lén cô vợ sắp cưới của anh ngoại tình vậy. Nhưng trên thức tế, tình trạng bây giờ cũng tương tự như vậy.
Chín giờ đêm, Trần Khánh Minh cũng trở về “nhà”. Anh liền ôm cô vào lòng một lúc thật lâu mới thả ra. Lúc ăn cơm, cô tiện miệng dò hỏi: “Khi nào anh kết hôn?”
Hàn Ngọc không biết tính nghiêm trọng của câu hỏi đơn thuần này. Quả nhiên Trần Khánh Minh đang gấp thức ăn tay bỗng chưng hững trong không trung, không nói không rằng bỏ lên phòng một mạch. Hàn Ngọc ngồi tại chổ tự oán: “Rốt cục, tôi đã làm sai điều gì?”
Bên ngoài trời đỗ cơn mưa to, Hàn Ngọc ngồi trong lòng anh lắng nghe từng giai điệu nhẹ nhàng của bản childhood memory, còn nhớ chuyện lúc ăn cơm, cô lúc này cũng không dám ở miệng hé răng một lời. Cuối cùng không nhịn được, cô bèn ngước lên thăm dò: “Anh mang em về đây làm gì?”
“Sau này em sẽ biết.” Trần Khánh Minh rõ ràng đang giận dỗi. Cô dở khóc dở cười nhìn anh, đột nhiên thấy không còn lời nào muốn nói, đành ngậm miệng quan sát biểu hiện của anh. Dưới ánh đèn điện rực sáng, gương mặt anh trắng trẻo, đường nét thanh tú rõ ràng, hai con ngươi đen tuyền nhìn những hạt mưa đang rơi tí tách. Đột nhiên anh lại hỏi: “Em lại muốn bỏ đi nữa sao?”
Hàn Ngọc trợn tròn mắt, đúng vậy, cô rất muốn bỏ đi, nhưng tại sao anh lại biết được? Trần Khánh Minh như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nữa khuôn miệng nhuếch lên cao ngạo: “Bảy năm, em xa tôi bảy năm rồi em có biết không?”
Phải, cô đã rời bỏ anh bảy năm, nhưng đó không phải là rời bỏ, đó là lối thoát cho cô, bởi cho dù trước kia hay bây giờ, Trần Khánh Minh chưa từng là của riêng cô, huống hồ…
“Khánh Minh, em muốn hỏi một số chuyện.”
Trần Khánh Minh không nói, cũng không nhìn cô, ánh mắt anh bâng quơ như không muốn tiếp chuyện, nhưng đã lâu như vậy rồi, cô có tránh né thì sự việc vẫn từng ngày diễn ra theo đúng quy luật của nó, thà cứ biết hết tất cả để sau này không phải hối hận còn hơn cứ vùi mắt vào trong bóng tối mãi mãi, để chỉ ôm ấp cái đau thương khổ sở ấy, sống cho dù có tự do thì cũng không vui vẻ.
“Tại sao năm đó lại ra đi?” Cô lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa.
“ Hỏi cái khác đi.”Anh nói
“Được, vậy tại sao vị hôn phu của Lý Tuệ Vân mang em về đây? Trêu đùa, giễu cợt, hay ban phát lòng thương hại?” Cô cười đau khổ nhìn Trần Khánh Minh, cái mà cô muốn biết nhất, dường như cũng chỉ là tự trọng của bản thân, thật ra có bị ai đó chà đạp hay không mà thôi.
Hoặc là trong lòng cô vẫn còn chút hy vọng, tất cả thời gian vừa qua chỉ là cơn ác mộng dài dẵn. Sau khi mở mắt, cô lại quay về tuổi thanh xuân mười tám, quay về khoảng thời gian vui vẻ lúc trước. Nhưng hoàn cảnh lại chân thật đến đau lòng. Cô hiểu rõ, trên đời này không bao giờ có phép màu.
Trần Khánh Minh không trả lời, đến cuối cùng thứ cô muốn biết nhất lại không thể biết được. Bây giờ, cô như tù nhân bị giam lỏng trong căn biệt thự rộng lớn, vừa lạnh lẽo vừa u tối này, cuộc sống những ngày tiếp theo giống như dành ột cái xác không hồn. Quanh quẩn mất hết tự do, trong lòng lại rối bời như tơ nhện, cô cần sự thật như thế nào thì lại càng không thể biết được.
Một ngày lạnh lẽo đầy gió của hai tháng sau, căn biệt thự cô độc nằm giữa mảnh đất hoang vu có một vị khách không mời mà đến.