Chương 7:
Ánh trăng bàng bạc hững hờ đứng lặng một mình trong vũ trụ bao la. Đêm nay không một ánh sao, chỉ có màn đêm cô độc và mỗi ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời. Chỉ có những cơn gió xiết xao ngoài đó, mới hiểu được, những ngày vắng sao, trăng cô độc đến nhường nào. Cũng như cô, đã phải một mình khờ dại chờ đợi suốt sáu năm. Niềm vui sướng khi biết được anh vẫn còn tồn tại trên thế giới này chỉ trong chốc lát đã vụt tan.
Cô lâm vào hoạn nạn, một bước nữa là có thể chạm tới Khánh Minh, chạm tới gương mặt tuấn mĩ của anh đã bao năm không gặp để thõa nhớ thương, vào giây phút cô ngỡ mình như cắt đứt sinh mệnh chỉ bằng một cái nhắm mắt buông xuôi, anh lại xuất hiện, ôm cô vào lòng, thống thiết đau khổ triền miên, chỉ tiếc là cô không thể gắng gượng để nói, cô yêu và thương nhớ anh đến nhường nào.
Đến khi cô tỉnh dậy, anh lại vô tình biến mất, lại để cô một mình giữa nơi xa lạ, không một người quen biết, anh vô tâm với cô đến vậy sao. Cô đã yêu anh như thế nào? Anh không cần cô chờ đợi, cô cũng quyết cả đời này chỉ yêu một mình anh, sẳn sàng từ bỏ tất cả chỉ vì anh. Ngày hôm nay thế nào? Ngay cả tính mạng cũng không cần, cô chỉ muốn gặp anh, nhưng mà, người đàn ông cô yêu suốt hơn sáu năm kia, lại nhẫn tâm rời bỏ cô lại một lần nữa.
Dòng nước mắt khẽ lăn trên những tất da thịt trắng bệch không một chút sức sống, cô lại trầm ngâm, mơ màng nhìn vào không gian, ngay cả cơn gió buốt giá kia, cũng không thể nào hông khô những dòng nước mắt ấy, trên bầu trời, ánh trăng vẫn hờ hững một mình trụ lại trong không gian bao la, cô phải làm thế nào?
Buổi sáng, Phương Nghi nghe tin Hàn Ngọc tỉnh dậy, trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức đến bệnh viện. Cô vốn là bạn thời thơ ấu cho đến bây giờ của Hàn Ngọc, tình cảm vốn sâu đậm cho nên, bao nhiêu tâm tình, khổ sở mà Hàn Ngọc từng chịu, cô đều rõ hơn ai hết.

“Ngọc, cậu ăn chút cháo đi, không ăn sau khỏe được.”
“Tôi muốn đi dạo, cậu đưa tôi ra ngoài chứ?”
Hàn Ngọc ngồi trên chiếc xe lăn, do chân vẫn chưa hồi phục nên cô phải nhờ Phương Nghi bằng cách này đưa cô ra ngoài hít thở không khí trong lành, mặc dù cô vẫn còn rất yếu ớt.
Nhìn hàng cây xanh đung đưa trong gió, ánh dương rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời xanh thẳm, rực rỡ cứ như để cô nhìn thấy, thế giới này đầy màu sắc tươi đẹp, để cô một giây, một phút cũng không nên phụ bạc với bản thân để nó chết dần, chết mòn mà quên cả ngoài kia, mọi thứ vẫn đang tốt đẹp từng ngày.
“ Nghi, cậu biết Khánh Minh ở đâu đúng không?” Trong đôi mắt ưu tư, sầu muộn kia, Hàn Ngọc như một bức tranh đầy bi thương, chậm rãi nhã từng chữ một, có lẽ, khi nhắc đến tên người nào đó, cảm xúc bao lâu không động đậy lại vô cùng mãnh liệt vào thời khắc này, cô trầm tĩnh nhưng nước mắt không kiềm được, chứ như trút nước buông xuống má.
“ Cậu ấy đi Paris giải quyết công việc, sẽ sớm về bên cậu thôi mà, ngoan đừng khóc nữa.” Phương Nghi ngoài miệng an ủi nhưng thậm chí, nước mắt cô cũng đang nhạt nhòa rơi xuống, giọng nói không thế không chế bật lên run rẫy. Nhìn thấy Hàn Ngọc, người thân nhất của cô đang đau khổ chết dần, chết mòn trong tuyệt vọng, trong lòng cô cũng chưa bao giờ được bình yên, cảm giác như cơn sóng cuồn cuồn, đánh dồn dập vào bờ cát mỏng manh, cứ như thiếu chút kiên định, sẽ sụp đổ trong giây lát.

“Gọi cho Khánh Minh giúp tôi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Khánh Minh…”
Bên kia trái đất, anh như chết lặng khi nghe giọng nói của cô, giọng nói không còn trong trẻo, bình yên như ngày nào, mà chỉ còn động lại tiếng vọng trầm khan, khô rát phát ra từ cổ họng, trong đó lại ngập ngừng sự run rẫy. Giờ phút này đây, anh cho dù là trầm tĩnh đến mức phi phàm cũng không thể ngăn được những dòng nước mắt đổ xuống, cô tỉnh dậy rồi.

“Ngọc, anh bận việc, anh sẽ về với em, đừng khóc.”
“Hóa ra, trong mắt ai đó, trước giờ em không bằng công việc của anh ta.” Cô nói rồi cúp máy. Cô không sánh được với công việc, với tiền đồ sự nghiệp của Trần Khánh Minh, lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Người đàn ông đó, suốt sáu năm không một tin tức cho cô, thì ra là vì công việc. Anh đến cả công danh lợi lộc cũng không màng đến sự tồn tại của cô.

Vậy thì, Trần Khánh Minh, anh cứu cô làm gì? Phải chăng chỉ sự sự áy náy sâu thẳm trong đáy lòng của anh, vì anh mà cô bị liên lụy, cứ thà để cô chết đi cho bớt đau khổ. Sống mà biết được, mình không là duy nhất trong mắt anh, vậy thì cuộc sống của cô còn ý nghĩa nữa sao? Cái gọi là trong gang tất, tình yêu vụt mất, có như không có, cuối cùng cô cũng biết, cũng nếm trải đủ mùi vị của nó. Ngoài cay đắng, không có gì cả.
Trong giấc mơ, cô lại thấy mình khóc, khóc nhiều lắm, những dòng nước mắt vừa mặn vừa đắng cứ thi nhau len lõi xuống, hốc mắt cô đỏ hoe đau đớn. Mọi cảnh vật xung quanh nhạt nhòa, chỉ là những khung cảnh mờ nhạt không thể nhìn thấy. Cô lau nước mắt, cô gắng nén đau thương nhìn rõ xem mình đang ở đâu.
Một căn phòng lạnh lẽo, sàn đá nhẵn bóng màu xám bạc, cô thậm chí của thể nhìn rõ mình dưới sàn đá như nhìn vào một chiếc gương. Lặng lẽ, lặng lẽ từng khắc trôi qua, không gian quan phòng chìm vào tối tâm tĩnh mịch khiến trái tim cô nghẹn lại, đau đớn như bị ai đó bóp nát.
Giữa trung tâm căn phòng, một mảng sáng trắng thuần khiết bật lên, trên sàn đá, một cây dương cầm màu đen, sạch sẽ đứng cô độc nhưng nổi bật và xa cách, nó tĩnh lặng giống như bản thân căn phòng, chưa bao giờ lay động, chưa bao giờ gợn sóng.
rong đêm đen, tiếng bước chân gõ lên sàn nhà, ngày một gần hơn, mỗi bước nhàn hạ, chậm rãi, Hàn Ngọc sợ đến mức co người lại ngã quỵ xuống đất, nhưng không biết chiếc ghế gỗ tự bao giờ đã xuất hiện sau lưng cô, chống đỡ cả thân thể đang suy tàn, cạn kiệt sinh lực. Cô càng sợ hãi hơn, hai tay bấu chặt vào vạt áo, cứ như làm vậy, cô sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Cô nhắm mắt thở đều đều, tiếng bước chân dừng hẳn, bốc hơi vào không gian, cô lại mở mắt ra, đột nhiên bản nhạc Childhood Memory vang lên, vang lên một cách bất chợ như mũi dao đột ngột khuấy sâu vào lòng ngực của cô, lạnh lẽo, bi ai và đầy tan thương. Đôi mi dài khẽ lay động một lần, hai lần rồi đến ba, bốn lần.
Trần Khánh Minh đang ngồi trên ghế, ngòn tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên những phím dương cầm, anh thanh bay bổng vang lên, mỗi khắc, mỗi khắc đều giống như khắc cốt ghi tâm, cho dù suốt cả cuộc đời, luân hồi chuyển kiếp trăm vạn lần, cô cũng không thể nào quên được, hình ảnh đó.

Cậu thiếu niên mười tám tuổi, trên khóe mắt, hai giọt lệ óng ánh dưới đèn như hạt trân châu quý giá lặng lẽ rơi xuống vỡ òa vào từng giai điệu, gương mặt cậu ta ưu tư, sầu não, đau đớn, hai mắt nhắm nghiền nhưng đôi bàn tay lại liên tục ấn những phím đàn ấy, vừa trong trẻo, vừa thuần khiết như những đóa hoa bạch hồng vĩnh viễn cao quý, vĩnh viễn trong sạch không một vết nhơ nhuốc nào có thể vấy bẩn.
Sau đó thì sao? Sau đó anh đột ngột cười, bây giờ không còn là riêng anh trầm tư, u uất bên cây dương cầm kia, cô nghe rõ tiếng cười khúc khích của không chỉ anh, mà còn có một cô gái khác, tóc dài xõa ngang vai, cô ngồi trong lòng anh, chậm rãi theo bàn tay anh, ấn từng phím đàn.
Âm điệu lúc đầu nghe như trẻ con quấy phá, nhưng một giây, nhiều giây sau đó, lại vang lên những âm thanh mượt mà khắc sâu vào tâm khảm con người, Hàn Ngọc không biết đến lúc nào mới cảm nhận được, bàn tay mình đang làm động tác ấn phím dương cầm, như vô thức, như cố ý để ký ức ùa về.
Cô gái ngồi bên cây dương cầm đó, ngừng lại nụ cười rạng rỡ, quay đầu về phía sau lưng, Trần Khánh Minh đã biến mất, bên cạnh cô ta chỉ là màn đêm trống rỗng, ngay cả hơi thở ấm áp quen dần theo năm tháng cũng biến mất không lưu một chút gì gọi là hoài niệm, nhung nhớ. Cô ta hoảng hốt hét lên, gào khóc gọi anh, cô cũng vậy, không biết từ lúc nào, từ bao giờ, cô cũng gào thét giống như cô ta. Đến khi nước mắt lòa nhòa che mất, cô mới gạt đi, mở mắt ra, vẫn là màn đêm, là trần nhà bệnh viện màu trắng đơn độc.
Chỉ là giấc mơ, cũng có thể khiến cô đau lòng, khiến cô khóc nhiều đến như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play