Chương23
Vừa ra khỏi của, Hàn Ngọc phát hiện phía sau cô có mấy người áo đen lén lén, lúc lúc theo dõi. Trong kính chiếu hậu, chiếc xe taxi màu xanh từ nãy tới giờ đã theo cô ba đoạn đường, cô dừng, nó cũng dừng. Hàn Ngọc nhíu chặt hai hàng lông mày, cô quay xe chạy chạy đi với tốc độ kinh hồn, sau đó, không phải là chiếc taxi ban nãy, mà đổilại là chiếc xe công vụ màu đen bám chặt theo cô, hành vi này quá rõ ràng chứng tỏ cô đã bứt dây, động rừng.
Hàn Ngọc lập tức lái xe về nhà, cô ở trong nhà suốt mười tiếng đồng hồ, mọi liên lạc điều cắt đứt với thế giới bên ngoài, tầm hai giờ sáng, trong khi đèn chung cư đã xẫm tối hết, chỉ có căn phòng cô vẫn còn chiếu sáng, Hàn Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu đen chìm trong bóng đêm cô quạnh, như một con báo săn đang chờ đợi con mồi.
Bốn người đàn ông áo đen đang ăn cơm trong xe, bên ngoài, hai người đàn ông già cõi đang quét rác ngoài đường,lúc này tầm 5 giờ rưỡi sáng, họ nhìn lên căn phòng của Hàn Ngọc, đèn đã tắt từ lúc chạng vạng. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên, một người trong số họ đặt phần cơm xuống nối máy: “Tôi nghe.”
“Mục tiêu có hành động gì không?” Bên kia cất giọng hơi khẩn trương. Vốn dĩ hôm qua, sau khi Hàn Ngọc quay trở lại chung cư, đám người này đã xác định cô biết họ theo dõi nên hắn báo về cấp trên của hắn.
“ Không có, tối hôm qua đến giờ vẫn yên tĩnh.”
“Mau đi kiểm tra, nhanh lên.” Người bên kia gần như hét lên, trong chất giọng dường như có sự run rẩy nhè nhẹ.
Đám người bọn họ giả làm nhân viên sửa ống nước tiếp cận căn phòng. Lúc này, đã hơn sáu giờ, bình minh bắt đầu soi lên khắp không gian, một người khẽ gõ cửa, định cất giọng nhưng cánh cửa đột ngột bị dao động dịch về phía trong một khoảng nhỏ. Cô không đóng cửa, điều này hơi bất thường.
Bốn người lập tức xong vào trong, trên bàn sách cạnh của sổ, ánh nến thơm vẫn long lanh sinh động, cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế, tư thế cứng nhắc đến giả tạo, cô quay đầu ra hướng cửa, trong tay khư khư quyển sách. Một người đàn ông cao nhất trong đám bọn họ thận trọng tiến lại gần, không có hơi thở, anh ta giơ tay giật tóc cô gái, mái tóc giả rớt xuống, một đầu người nhẵn bóng hiện ra. Là manơcanh.
Ba người còn lại trố mắt nhìn nhau, từ kinh ngạc, đến hoảng loạn. Họ lập tức lao xuống đường.
Bên dưới con đường, một ông già quét rác thận trọn ngó nghiên rồi lùi dần xuống tần hầm giữ xe. TRong gốc khuất, một chiếc xe màu đen bóng được bọc cẩn thận bằng lớp giấy lớn, Hàn Ngọc chỉ trong mười giây là lột sạch vật trở ngại, cô tháo bỏ lớp ngụy trang, mặc một bộ vest nam vào người, đội tóc giả vào.
Trên đường lái xe ra khỏi tần hầm, cô nhanh chóng tẩy trang. Bọn người đó vẫn chưa xuống, cô không có nhiều thời gian, lập tức lái nhanh ra đường lớn. Trong lúc lái xe, cô cố ý trang điểm góc cạnh một chút, khá giống gương mặt đàn ông, sau đó, cô lấy chiếc khăn choàng mỏng quấn quanh cổ, lập tức lái xe đi.
Tới ngã tư, đèn đỏ, cô dừng lại thì phát hiện con đường đang rơi vào lối tắc nghẽn, Hàn Ngọc hít sâu một hơi, đeo chiếc đồng hồ nam vào, bắt đầu nhẩm thời gian. Phía sau, đám người kia cũng vừa kịp tới, họ không nhận ra cô, hai chiếc xe trùng hợp nằm song song nhau. Bốn người đàn ông vừa khẩn trương vừa bấm còi inh ỏi, trong khi người đàn ông trong xe bên cạnh, vẫn thong dong yên tĩnh.
Người đằng trước đã tản gần hết, Hàn Ngọc bắt đầu gồ ra, bên kia đột nhiên hét lên: “Không đúng, chính là cô ta.” Trong khi đó, Hàn Ngọc đã tiến lên phía trước một đoạn, chiếc xe công vụ đen bắt đầu tăng tốc, liều mạng lái theo.
Hàn Ngọc mắng một tiếng mẹ kiếp rồi nhìn qua gương chiếu hậu, nếu chạy qua con đường này sẽ gặp ngã tư một lần nữa, biết đâu chừng phía trước lại kẹt xe hỗn loạn. Cô liều mạng đánh rẽ sang con đường ra ngoại ô, con đường khá hẹp và gồ ghề, cho nên việc di chuyển có chút trở ngại. Khả năng của đám người kia không tòi, thoáng cái đã thấy bóng xe cô lao băng trên đường lộ. Được hơn bốn cây số, Hàn Ngọc nhận thấy chiếc xe công vụ đã mất hút, cô bắt đầu phóng đi, nhưng chỉ hai phút sau, con xe ấy vẫn ngoan cố bám theo.
Rượt đuổi mãi cũng không phải là cách, cô chỉ còn cách bỏ xe đào thoát.
Hàn Ngọc đánh tay lái sang bờ rừng, cố tình để họ nhìn thấy chiếc xe loạng choạng đi vào bìa rừng, chiếc xe đâm thẳng vào một cây lớn rồi dừng lại. Khoảng mười phút sau, đám người đó cũng vừa vặn mò tới, họ lục xoát trong xe không thấy cô, liền ba chân bốn cẳng xong vào khu rừng dày đặt.
Hàn Ngọc thực chất đã bỏ xe ở quãng đường ngoài, lúc này, cô thận trọng cỡi bỏ lớp hóa trang, chạy thật nhanh về phía trước. Khu công trường bỏ hoang rộng lớn, nếu họ không tìm thấy cô trong rừng ắc hẳn sẽ lái xe đi tìm. Ắc là những sát thủ không chuyên, bởi bên cạnh những người đàn ông kia, ngoài ánh kim bóng loãng ẩn hiện trong ống giày thì cô không tìm thấy thứ gì khác bất lợi.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Họ truy đuổi cô thì biết rằng cô không đơn giản, họ nghĩ cô vào khu công trường, đến khi đi tìm cũng phải mất một thời gian khá dài, thời gian đó đủ để cô gọi cứu tinh hoặc tiếp tục tẩu thoát một lần nữa.
Hàn Ngọc thận trọng lần theo mép tường chắc chắn, đi bằng thang bộ lên tầng mười ba của công trường. So với các tầng dứơi, tầng trên sạch sẽ hơn nhiều, khoang đã, sạch sẽ ư?
Nếu đã là công trường bỏ hoang thì ít nhất chúng cũng sẽ bẩn gần như nhau, nhưng mà nơi này, ít vấn bụi, vật liệu xây dựng chỉ rơi vãi ít ỏi, trừ khi, nơi này có nhiều người lui tới, Hàn Ngọc nép vào cạnh bờ tường, chân đá phải một vật gì đó, là hộp cơm, chính xác, nơi này đang có người. Cô nép vào một gốc chết, hai người đàn ông cao to mang dóc váng Tây Âu bước ra, họ nói một vài câu tiếng anh khá tốt.
Cô nghe hiểu, đại loại là bên trong đó còn một người, hiện tại người đó đang bị tổn thương nên không cần canh giữ, nhân lúc không có ai, họ rủ nhau đi đánh chén. Hàn Ngọc ngẩn người trong giây lát, đợi hai người đàn ông đi mất, cô từ từ bò tới cánh cửa.
Một tiếng tạch khẽ vang lên, cánh cửa mở ra, một người đàn ông thân ảnh bê bết máu đang bị trói trên chiếc ghế cỗ cũ nát, người anh ta quấn quanh một sợi dây xích to lớn, tuy vậy, anh ta vẫn không hề có vẻ đau đớn, hay suy tổn, tinh thần ngược lại vô cùng tỉnh táo, hai mắt anh ta đen láy hướng về phía cô, một tia kinh ngạc pha lẫn lạnh lẽo hiện lên trong phút chốc.
Hàn Ngọc ngây người, tim cô lỡ mấtmột nhịp, trong lòng dội lên sự đau đớn tột cùng, là anh Trần Khánh Minh. Anh bị người ta bắt sao? Giống như cô ngày đó, bị đánh cho chết đi sống lại.
Hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng giàn giạu trên khuôn mặt, sau đó, cô run rẩy khó nhọc lê từng bứơc chân đến bên cạnh anh, nước mắt vẫn cứ chảy, nhưng trên gương mặt cô, dường như không hề xuất hiện một tia biểu cảm nào.
Hàn Ngọc bước đến nắm chặt sợi xích sắt, cố gắng tìm cách mở cho anh, hai người đồng thời yên lặng, bởi vì họ đã quá hiểu nhau.
Bên ngoài lộp bộp tiếng bước chân, Hàn Ngọc lập tức nép vào tấm tường vỡ đỗ phía xa nơi Trần Khánh Minh, yên lặng quan sát, đến cả thở cô cũng không dám thở mạnh.
Lần này không phải hai mà là sáu ngừơi đàn ông bước vào, hai người cầm gậy, bốn người có súng. Hàn Ngọc giật mình, tim như ngừng đập quan sát, nếu lúc này cô bước ra, không những cô, mà còn có Trần Khánh Minh đều sẽ ôm nhau chết tại đây.
Đến tầm chạng vạng, đám kia kia bắt đầu ngủ say, cô rón rèn bước ra,đến bên cạnh tên cao to nhất, bên cạnh hắn còn có một khẩu súng vào hai băng đạn, cô lại gần lấy đi hai băng đạn và khẩu súng giấu vào người Trần Khánh Minh, sau đó, cô lại tiếp tục trộm thêm một khẩu súng của tên bên cạnh.
Họ ngủ rất say, có lẽ là do lúc trở về họ đã uống rượu, bởi cô nghe mùi rượu nồng nặc lan tỏa, bia và thức ăn nhẹ rãi rác bẩn thiểu. Hàn Ngọc giơ khẩu súng vào thái dương một tên. Hai tiếng cùm cụp vang khẽ, tên kia giật nãy một cái rồi chết đi.
Nghe tiếng động lạ, đám người kia còn lại năm người đồng lọat tỉnh dậy, gặp Hàn Ngọc họ tỉnh táo lên hẳn.
“Mẹ kiếp, tự dưng lại vác xác tới đây, đúng là may thật.” Hàn Ngọc nhận ra hắn, hắn và cả ba tên đang ngồi kia là những kẻ truy sát cô.
Cô không hoảng sợ, đối mặt với nhiều chuyện như vậy, cô sớm đã toi luyện được bản năg bình tĩnh. Cô đứng dậy dịch người đến sát Trần Khánh Minh. Trong khi họ đang tiếng lại gần, cô kéo ổ khóa ra khỏi người anh, pằng hai tiếng, chiếc ổ khóa bị hỏng nên mở ra , đạn rơi vãi xuống đất. Bọnn người đó nhìn cô nhuếch mép.
Năm đấu hai, với lại, Trần Khánh Minh đang bị thương, cô nghĩ mình sắp xong rồi. Chết cũng được, dù sao cũng chết, cứ liều mạng giết được tên nào hay tên đó. Cô chưa kịp giơ tay đã nghe thấy một tên hét lên: “Bắt nó lại.” thì một tiếng Pằng vang lên, mi tâm hắn tràn máu xuống, rồi hắn đỗ ngã xuống đất trong sự kinh ngạc của mọi người.
Trần Khánh Minh đứng thẳng tắp bên cạnh Hàn Ngọc, tay anh giơ họng súng về phía bốn người còn lại, ba người có súng, và 1 người không có súng. TRong khi đó, súng của cô cùng lắm chỉ còn bốn viên đạn. Hai bên đều thận trọng với nhau.
Trần Khánh Minh kéo Hàn Ngọc vòng qua phía của chính, một tên trong đó liền giơ súng lên ăn ý xoay chuyển với hai, hai phút, đã rời khỏi căn phòng đó, chuẩn bị tháo chạy, đột nhiên, ngoài sau vang lên tiếng súng dày đặt, Trần Khánh Minh kéo Hàn Ngọc nép vào tường, ngưng một lúc giơ tay bắn trả, đến khi súng anh hết đạn, anh liền cầm lấy khẩu súng Hàn Ngọc, thận trong quan sát bên ngoài.
Còn lại hai tên có súng, bây giờ mới thật sự là đấu tay đôi,anh cũng biết, đối phương cũng chẳng còn nhiều đạn, cùng lắm hơn anh một, hai viên, anh tháo băng đạn trong khẩu súng, nhét vào súng Hàn Ngọc hai viên rồi nắm tay cô bước ra, hai tên đó đang đắc ý cười.
Một tiếng pằng vang lên, anh kéo cô nắp vào, rồi lại một tiếng nữa. Hàn Ngọc lập tức xoay người, nhìn thấy một tên đang lén lúc sau bức tường kia, cô nhã đạn một lần, tay hắn túa máu ra. Còn lại ba viên đạn.
Trong khi đó, tên vừa bị trúng đạn vẫn ngoan cố chóng trả, Trần Khánh Minh bắn liền hai phát vào người hắn sau khi chỉ còn nghe trong tay hắn, là âm thanh cùm cụp hết đạn. Còn lại một viên, tên kia một lược chạy ra, nhã đạn vào hai người, trong khi đó, Hàn Ngọc giơ tay bắn hắn, viên đạn sượt qua cánh tay phải khiến hắn đau đớn, buộc hắn phải chuyển tay, lúc này, hắn cũng chẳn khá khẩm gì hơn, chỉ còn một viên đạn.
Hàn Ngọc được Trần Khánh Minh che chở, bây giờ cô mới nhận ra, anh trúng đạn không ít, không xong rồi, nếu không sớm thoát khỏi đây, e rằng…, đến cả di chuyển cũng khó khăn. Cô nắm chặt tay anh, kiên định bước ra. Tên sát thủ giơ cao khẩu súng, cười mỉa mai: “Xem ra tôi có lợi thế hơn rồi.”
Hàn Ngọc nhuếch mép, hắn liền bắn vào cô, nhưng viên đạn không ra khỏi nóng súng, hay nói khác hơn, chẳn còn viên đạn nào, cả, Hàn Ngọc giật mình, hắn đã tính toán sai lầm.
Giờ phút này chỉ còn có thể đấu bằng vũ lực. Trần Khánh Minh đang bị thương, cô gái liễu yếu đào tơ,lẽ nào hắn không đấu nỗi. Hắn định lao tới liền cảm thấy chân đau nhói, Hàn Ngọc đang cầm một khẩu súng, nói chính xác hơn là khẩu súng được rút ra từ ống giày của cô, mẹ kiếp, hắn đã sơ suất, sau đó, hắn đỗ quỵ xuống, máu từ mi tâm không ngừng chảy ra ngoài.
Cô nắm lấy tay anh kéo xuống khu xây dựng, tuy có hơi khó khăn nhưng tuyệt đối an toàn, bởi vì những kẻ gây trở ngại đã chết cả rồi. Chiếc ô tô ở phía sau cổng công trình vẫn còn ở phía đó, Hàn Ngọc lấy hết sức kéo anh vào xe, Trần Khánh Minh một lúc mới mở miệng thều thào: “Không được, xuống ngay..”
Cô hiểu, đây là xe của bọn sát thủ, hơn nữa, bọn này tay chân không nhanh nhẹn, không có tính chuyên nghiệp. Đây là loại sát thủ đánh thuê. Nếu như có người thuê, tức có người sẽ theo dõi và sau khi xong việc thì bọn họ sẽ cùng nhau gặp tổ tiên. Chỉ là thứ điều khiển đó chính là chiếc xe này. Nhưng hiện tại, cô không còn cách nào khác.
Chiếc xe chạy tới bìa rừng, Hàn Ngọc kéo Trần Khánh Minh xuống, cũng may là chiếc xe của cô ban chiều đâm vào gốc cây vẫn nằm ở đây, hư hỏng không đáng kể, vẫn có thể sử dụng, Hàn Ngọc đẩy anh vào xe, rồi lái đi.
Bệnh viện đang trong giờ cao điểm, giường bệnh dường như chật kín không còn chổ, khi cô tới nơi, các y tá bác sĩ vội vàng chạy ra, đặt anh lên băng ca rồi đưa vào phòng cắp cứu. Vết thương Trần Khánh Minh tuy không trúng chổ tử, nhưng mất máu khá nhiều, tuy đã được truyền máu nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan, đến giờ anh vẫn còn hôn mê, bất tỉnh.