Kỷ Vô Thanh ngồi trên ghế, nhìn nữ sinh luôn luôn phóng khoáng khóc nói rằng "Thời gian lúc em cùng Thiên Tự một chỗ, bạn bè của Thiên Tự có nói với em rồi, Thiên Tự của bọn họ là một người phi thường lãnh tĩnh, là người phi thường lý trí, nàng chưa bao giờ vì một chuyện gì mà cũng người khác tranh chấp qua. Lúc trước Thiên Tự cũng từng gặp gỡ một cô gái, sau lại thành bạn gái của nàng, tuy vậy mà nàng cũng không bao giờ ăn dấm chua, cũng không tùy ý hiểu lầm cái gì. Bọn họ nói, Thiên Tự là một người mặc kệ có chuyện gì xảy ra, nàng cũng đều bình tĩnh cùng người khác ngồi xuống phân tích tiền căn hậu quả, nghe ngươi giải thích, sau đó bản thân sẽ tự phân tích lời giải thích đó có thể tin được hay không. Lúc nàng cùng bạn gái trước chia tay, Thiện Tự cũng là bộ dáng nhất nhất lãnh tĩnh nghe bạn gái nói lời chia tay, thậm chí còn có thể quan tâm đến tâm tình củ đối phương, còn tận tình làm đối phương thoải mái."
Kỷ Vô Thanh nhịn không được rút một cái khăn tay cho Vương Sở Sở.
Vương Sở Sở nhận khăn tay Kỷ Vô Thanh đưa, xoa xoa mắt nói rằng: "Lúc đó em nghĩ rất hài lòng, em nghĩ người như vậy mới chân chính là người yêu, cùng nàng quen nhau sẽ không phát sinh những hiểu lầm không cần thiết, cũng sẽ không cần lo lắng nàng vì cố tình gây sự mà ghen, thậm chí cho dù cùng Thiên Tự yêu nhau, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em, em vẫn có thể giao lưu bạn bè như trước, có thể có khuê mật, vẫn có cuộc sống thoải mái tự do như trước. Có thể nói, lúc trước em nhận lời Thiên Tự cũng vì nguyên do này. Cùng một người như vậy bên nhau không phải càng tốt sao? Hơn nữa em cũng không phải là một người có tính cố tình gây sự, càng không thích người yêu nơi nơi đều ăn dấm chua. Em nghĩ đối phương nếu dễ ghen, em sẽ cùng nhau giải thích, mà nếu nhưng lúc nào cũng cùng người yêu giải thích, kia cũng là chuyện quá khổ cực đi. cho nên nếu người mình thích có thể tin tưởng bản thân, đó mới không phải là chuyện hạnh phúc nhất sao? Chính vì như vậy... em mới đáp ứng cùng Thiên Tự bên nhau."
"Mà Thiên Tự cũng là một người rất lý trí. Nàng có thể bao dung em phát giận, cho dù em có cho nàng một số yêu cầu khó khăn, nàng cũng luôn luôn nhân nhượng em."
"Thế nhưng, dần dần em nghĩ như vậy không tốt, Thiên Tự nàng thật sự rất lý trí, rất lãnh tĩnh. Nàng cho tới bây giờ cũng không ghen, cho tới bây giờ cũng không có chút gì đùa giỡn, em làm chuyện gì với nàng, cho dù là chuyện khi nhìn thấy cũng đủ để phát sinh hiểu lầm, nhưng chỉ cần có thể cho nàng một lời giải thích hợp lý, nàng cũng đều sẽ tiếp thu. Nàng cũng sẽ không cùng chị cãi nhau, bình thường cũng chỉ biết mỉm cười mà nhìn chị. Thế nhưng, em dần dần tự hỏi nàng có phải thích em hay không? Nàng nói nàng thích em, thế nhưng thích là như vậy sao? Vì sao em càng ngày càng vô pháp cảm nhận được cái thích của nàng đây?
"Lão sư" Vương Sở Sở nhìn Kỷ Vô Thanh nói "Thiên Tự rất lãnh tĩnh, lãnh tĩnh gần như sắp lạnh lùng. Dần dần em cố ý bắt đầu gây sự, em càng ngày càng thích phát giận, càng ngày càng phát tính nhỏ nhen. Em mong muốn nàng vì em mà ghen, em mong muốn nàng vì em mà khẩn trương, em mong muốn đôi khi nàng có thể chất vấn em vì sao. Mà nàng chưa bao giờ làm như vậy. Lão sư? Chân chính thích một người là như vậy sao? Người ta nói "ái tình" có thể làm người ta cố tình gây sự, "Ái tình" làm cho em trở nên mù quáng, "Ái tình" làm cho trí lực của em thấp hơn, làm cho em trở nên ngu xuẩn. Thế nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này trên người Thiên Tự đây?"
Vương Sở Sở bi thống bưng mặt mình, khóc ròng "Thiên Tự đối với em rất tốt, chưa bao gờ tùy ý phát giận, lúc nào cũng có thể bao dung em. Cùng em đi chơi với bạn bè. Các bạn của em cũng đều có người yêu, thậm chí bạn của em lúc cùng người yêu ở chung, hai bên khắc chế không được mà mang thai ngoài ý muốn. Lúc đó em nghĩ nam nhân thật đáng sợ, thế nhưng bạn bè em nói, đa số nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chuyện vượt qua "Lôi Trì" cái gì cũng đều có thể phát sinh. Còn khuyến cáo em, lúc em quen người yêu nhất định phải cẩn thận, nhất định phải tìm một người yêu em thật lòng, cứ không phải yêu thân thể của em. Cho nên lúc em quen biết Thiên Tự, em nghĩ, "sở tác sở vi" của Thiên Tự đều phi thường tốt. Nàng cũng em một chỗ, chưa bao giờ không để ý đến cảm nhận của em, lúc đó em còn âm thầm suy nghĩ bản thân thật may mắn khi người yêu mình không giống người yêu suy nghĩ bằng nửa thân dưới như người khác. Kỳ thật em không nghĩ nhanh như thế thì phát sinh quan hệ thực tế, em thích truy cầu "ái tình tinh thần", mà Thiên Tự tựa hồ cũng như vậy. Lúc đó em còn âm thầm hài lòng... ha hả.."
"Thế nhưng có một ngày, em đến nhà Thiên Tự. Em từ phòng tắm đi ra, lúc đó quần áo em đều ước đẫm, lúc Thiên Tự lấy quần áo cho em, em rất khẩn trương, em sợ sẽ... thế nhưng không có, cái gì cũng không có. Nàng chỉ là đem đến cho em một bộ quần áo sạch sẽ, chúng em ngủ chung trên một cái giường, thế nhưng nàng không có chạm vào em, thậm chí lúc em tự động dựa vào người nàng, nàng chỉ bảo em đi ngủ sớm một chút. Em nhìn trong ánh mắt của nàng không có một tia du͙ƈ vọиɠ nào. Hai người trưởng thành yêu nhau nằm ở trên một chiếc giường, chị cũng không thể nhìn ra một nữa du͙ƈ vọиɠ trong mắt nàng, thích như vậy, có thật là thích không?"
Kỷ Vô Thanh kinh ngạc nói không ra lời. "Kia, kia..." cô không biết nên nói cái gì bây giờ, đầu óc của cô lúc này rất hỗn loạn.
Vương Sở Sở nói như vậy, có phải là Thiên Tự kỳ thật cũng vốn không thích nàng?
Có thể hay không?
Như vậy, như vậy....
Như vậy, bản thân có cơ hội sao?
Nếu như... nếu như...
Lâm Thiên Tự thích bản thân thì sao?
Sẽ sao?
Kỷ Vô Thanh ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Ngươi lại vọng tưởng cái gì?
"Em từng hỏi qua nàng, nàng vì sao thích em? Vì sao lại theo đuổi em? Nàng nói nàng thích cảm giác lúc nhìn em vẽ tranh, nàng nói mỗi khi nhìn em vẽ tranh, cảm giác rất an tĩnh, rất thoải mái, có thể quên hết mọi phiền não. Em cũng từ bạn bè nàng mà biết, bạn gái lúc trước của nàng cũng là một người thích vẽ tranh. Thế nhưng, thế nhưng em cũng không thể vĩnh viễn đều vẽ tranh, em không thể vĩnh viễn làm cho nàng cảm thấy an tĩnh cùng thoải mái. Em mong muốn nàng có thể vì em mà sốt ruột, em mong muốn nàng vì em mà cố tình gây sự, thế nhưng tất cả những điều này nàng làm không được. Kỳ thực thời gian qua em cùng nàng phát sinh rất nhiều chuyện, em cũng từng tranh cãi với nàng, thế nhưng mỗi lần nàng đều lãnh tĩnh như vậy, lý trí như vậy, mỗi lần đều có thể xử lý thỏa đáng hợp lý mọi chuyện. Em đến bây giờ vẫn không rõ, Thiên Tự là thích em, hay trước giờ chỉ là thích một nữ hài tử vẽ tranh."
"Có thể, nàng căn bản vốn không thích em... Lão sư, chị nghĩ, nàng rốt cuộc là có thích em hay không a? nếu như nàng thích em, vì sao lại có thể lãnh tĩnh như vậy? Hay căn bản là nàng vốn không hề thích em?"
Đúng vậy, nàng không thích em! Cho nên người nhanh ly khai nàng một chút đi, nhanh lên một chút chia tay đi!
Kỷ Vô Thanh nhìn Vương Sở Sở trước mặt, nội tâm không ngừng kêu gào: chia tay đi, đừng cùng một chỗ, các người vốn không thích hợp, chia tay đi, Lâm Thiên Tự căn bản cũng không thích em, mà em cũng không thích hợp với nàng. Các người ở bên nhau chỉ cho đối phương thêm thương tổn, chỉ có thể làm đoạn tình cảm này thêm thống khổ. Rời xa nàng đi, chia tay đi!! Em sẽ tìm được người thích hợp với em, mà cô... mà cô.
Mà Kỷ Vô Thanh vô pháp thuyết phục mình nói ra như vậy, cô thậm chí chán ghét bản thân nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.
Kỷ Vô Thanh, Kỷ Vô Thanh,Kỷ Vô Thanh....
Người điên rồi sao? Hài tử trước mặt ngươi, từng đem ngươi thành nữ thần của nàng, xem ngươi như thần tượng, mà lúc này nàng lại tìm ngươi cầu cứu, nàng lại nói hết với ngươi, mà ngươi thì sao?
Ngươi muốn mượn cơ hội này phá hủy ái tình của nàng, ngươi thế nhưng lại đố kỵ nàng, ngươi thế nhưng lại nghĩ tham gia vào mối quan hệ của các nàng.....
Kỷ Vô Thanh nhìn Vương Sở Sở nói rằng "....Đúng, xin lỗi, tuy rằng chị rất muốn giúp em, thế nhưng chị cũng không hiểu lắm tình huống của các người trong lúc đó, cho nên chị cũng không biết rốt cuộc nàng có thích em hay không, cũng không biết các em rốt cuộc là có phù hợp với đối phương hay không." Kỷ Vô Thanh nói đến đây, lại dừng lại, cô nhìn nữ hài tử bi thương che mặt khóc trước mắt, vẫn là nói rằng "Có lẽ Lâm Thiên Tự chỉ là không muốn biểu đạt mà thôi, có thể em nên hỏi nàng thử xem, có thể nàng nghĩ nếu nàng biểu đạt ra em sẽ chán ghét nàng, cho nên chịu đựng...."
Đừng nói nữa
Đừng nói nữa Kỷ Vô Thanh.
Đừng nói nữa.
"Có lẽ nàng kỳ thật rất quan tâm em..."
Đừng... nói nữa Kỷ Vô Thanh, buông tha cho bản thân đi, buông tha bản thân đi! Vì sao lại muốn nói đến chuyện này cho bản thân khổ sở, vì sao lại muốn nói như vậy?
"Chỉ là nàng không biết nên biểu đạt ra ngoài như thế nào là bản thân... bản thân thích em... Em, em vẫn là nên đi hỏi nàng... sẽ... sẽ tương đối tốt hơn..."
Vì sao lại muốn nói như vậy?
Vì sao?
Vì sao vì sao vì sao vì sao....
Vương Sở Sở xoa xoa nước mắt, nói rằng: "Có thể như vậy, có thể em nên đi tìm nàng, cùng nàng nói rõ mọi chuyện, có thể... có thể em nên hỏi nàng một chút, rốt cuộc, nàng là thích em, hay chỉ là thích em lúc vẽ tranh. Lão sư, chị nói đúng không?"
"Ách... đúng, đúng vậy?"
Kỷ Vô Thanh, vì sao ngươi lại buông tha cho cơ hội lần này, chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, chỉ cần lợi dụng thỏa đáng a, có thể, có thể ngươi sẽ...
Ý nghĩ như vậy, lại phát sinh.
Kỷ Vô Thanh nhìn Vương Sở Sở đang lau nước mắt, cười nhìn mình rời đi phòng làm việc, chỉ cảm thấy cả người mình đều run.
"Ngu ngốc..." cô lấy tay bưng kín hai mắt mình.
Ngu ngốc!!!!
Đúng vậy, chính là ngu ngốc!
Sinh ra ý nghĩ như vậy, lại không đủ nhẫn tâm.
Không muốn làm một khán giả, nhưng lại cũng không dám bước ra.
Đều không phải ngu ngốc, là cái gì?
"Tự làm tự chịu, tự làm tự chịu..."
Cô đóng cửa lại, mơ mơ màng màng bước lên lầu, mơ mơ màng màng bước vào nhà vệ sinh tắm rửa, mơ mơ màng màng nằm trên giường. Mơ mơ màng màng mà ngủ...
....
"Kỷ Vô Thanh, cậu vẽ tranh đẹp như vậy, sau này là muốn trở thành họa sĩ sao?" dưới ánh sáng mặt trời, Lâm Thiên Tự ngồi xuống bên cạnh bản thân, nhìn cô cười nói.
Nữ hài tử đang vẽ tranh mặt đỏ lên "Ôi chao? Tớ... tớ chưa từng nghĩ qua... cái kia... cái kia... vẽ tranh là bắt đầu từ nhỏ đã vẽ, không có nghĩ đến nhiều như vậy."
"Không nghĩ tới nhiều như vậy" Lâm Thiên Tự nở nụ cười xán lạn nói "Cậu có thể về nhà suy nghĩ lại a, sau này có thể trở thành họa sĩ truyện tranh, hoặc là một lão sư dạy vẽ, bản thân còn có thể làm họa sĩ hay mở phòng triển lãm a, rất nhiều tiền!!! Cậu vẽ tranh đẹp như vậy, nhất định có thể."
"Tớ... có thể... có thể thử xem xem..."
"Nhất định có thể, ân, Kỷ Vô Thanh mặt của cậu rất đỏ nha. Làm sao vậy? bị cảm sao? Có muốn đến phòng y tế xem một chút không?", một đôi tay có chút lạnh lẽo dán vào trán Kỷ Vô Thanh "Thật nóng, Kỷ Vô Thanh, cậu hình như sốt rồi?"
"A?"
"Ai nha, a cái gì mà a, nhanh lên một chút, tớ đưa cậu đến phòng y tế a, cậu là bị sao vậy? Mình bị sốt mà còn không biết..."
"Kỷ Vô Thanh... Kỷ Vô Thanh... Kỷ Vô Thanh..."
Gương mặt Lâm Thiên Tự càng ngày càng gần, càng ngày càng lớn, giống như chấp niệm của bản thân, vô pháp khống chế.
Kỷ Vô Thanh trừ trên giường bật dậy, trừng lớn hai mắt, nhìn hết thảy đồ đạc quen thuộc trong phòng..
Nằm mơ...
Lâm Thiên Tự.
Lâm Thiên Tự, Lâm Thiên Tự.
Kỷ Vô Thanh đột nhiên che mặt, lớn tiếng khóc, nước mắt từng hàng từng hàng rầm rầm từ khóe mắt chảy ra, Kỷ Vô Thanh bụm mặt, từng câu từng câu nói ra "... ha hả a... Đừng... suy nghĩ nữa Kỷ Vô Thanh, đừng... làm mộng như vậy nữa, đừng... làm mộng như vậy nữa... Kỷ Vô Thanh, đừng nằm mơ nữa, van cầu ngươi, đừng... nằm mơ nữa... ha hả a..."
Lả lướt cốc tử an đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không.*
Tớ thích cậu, thích đã trở thành cố chấp, cậu biết không.
* bài thơ trích trong "Tân thiêm thanh Dương liễu chi" của Ôn Đình Quân
nguyên bản:
井底点灯深烛伊,
共郎长行莫围棋。
玲珑骰子安红豆,
入骨相思知不知
phiên âm
Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri?
dịch nghĩa
Dưới đáy giếng sâu có bóng đèn soi hình em phản chiếu,