Cơm nước xong xuôi, Lâm Thiên Tự lái xe đem Vương Sở Sở đuổi về chỗ nàng ở, dọc theo đường đi cả 3 người đều không nói gì, Kỷ Vô Thanh ngồi ở vị trí phó lái xe, quay đầu nhìn bên ngoài.

Tới nơi, Vương Sở Sở đi xuống xe, Lâm Thiên Tự với Kỷ Vô Thanh cùng nhau trở về phòng làm việc của Kỷ Vô Thanh.

Kỷ Vô Thanh vẫn là không rên một tiếng, về nhà thì loay hoay thu thập hoa tươi ngày hôm nay nhận được, Lâm Thiên Tự ngồi trên sô pha, nhìn Kỷ Vô Thanh bận rộn chỉnh lý hoa tươi. Nàng đột nhiên đứng lên, nắm lấy tay Kỷ Vô Thanh.

"Vô Thanh..." Nàng thương cảm hề hề mà nhìn Kỷ Vô Thanh hô.

"..." Kỷ Vô Thanh không nói gì, cũng không có quay đầu.

"Vô Thanh, cậu tức giận sao?" Lâm Thiên Tự cẩn cẩn dực dực nói.

"Không có..." Kỷ Vô Thanh cúi đầu hồi đáp.

Hoàn cảnh này thực sự không xong, thực sự không xong a, Lâm Thiên Tự cảm giác bản thân hoảng hốt của mình lúc này không từ ngữ nào có thể miêu tả, nàng ôm lấy vai Kỷ Vô Thanh, để cho Kỷ Vô Thanh đối mặt với mình.

"Vô Thanh..." Nàng rất hoảng loạn, không biết nên giải thích chuyện cùng Vương Sở Sở gặp mặt nhưng lại không có nói cho Kỷ Vô Thanh như thế nào. Cũng không biết lúc mình giải thích, Kỷ Vô Thanh có thể nghe hay không.

Kỷ Vô Thanh bị kéo lại, Lâm Thiên Tự ép buộc nàng ngẩng đầu lên.

"Vô Thanh?!!" Kỷ Vô Thanh vừa nhấc đầu, Lâm Thiên Tự liền khẩn trương kêu lên "Vô Thanh? Cậu khóc?!"

Trên mặt Kỷ Vô Thanh toàn bộ đều là nước mắt, cô cứ yên lặng mà khóc như vậy, cúi đầu, không cho người khác thấy.

Lâm Thiên Tự lập tức thì yêu thương. Nàng hoang mang rối loạn đi lau nước mắt Kỷ Vô Thanh, đột nhiên nghĩ đến chuyện Kỷ Vô Thanh ghét nhất bị người khác lừa dối, vội vã khẩn trương giải thích nói "Xin lỗi Vô Thanh, tớ không hề nghĩ muốn gạt cậu. Tớ chỉ là... chỉ là tớ quên, lúc ở sân bay gặp Vương Sở Sở cũng chỉ là ngoài ý muốn, rồi đưa em ấy một đoạn cũng chỉ là tiện đường. Về nhà gặp lại cậu, nhất thời cao hứng liền đem chuyện này quên đi... Tớ không nói không phải là cố ý muốn gạt cậu... chỉ là nghĩ chuyện này không quan trọng... Vô Thanh cậu đừng khóc." Lâm Thiên Tự cảm thấy mặc kệ bản thân giải thích như thế nào cũng đều không rõ ràng lắm, càng nói lại càng hoảng hốt. Nàng vừa nhìn thấy Kỷ Vô Thanh rơi nước mắt liền không biết nên nói cái gì bây giờ.

Kỷ Vô Thanh để mặc cho Lâm Thiên Tự lung tung lau nước mắt, cô nhăn chặt hai hàng lông mày, ngẩng đầu nhìn Thiên Tự nói "Vậy Thiên Tự, còn thích tớ sao? Tớ... tớ vừa... em ấy, có thể em ấy là nghĩ... là muốn... nếu Thiên Tự muốn... nếu Thiên Tự không muốn cùng tớ cùng nhau... tớ... tớ có thể..." Kỷ Vô Thanh muốn nói có thể rời khỏi, cô là muốn nói, Thiên Tự không cần cố kỵ mình, thế nhưng Kỷ Vô Thanh vừa mở miệng liền phát hiện, bản thân cư nhiên ngay cả một câu cũng đều nói không được "Tớ... Tớ, tớ tớ... tớ thực sự..." trong tư tưởng muốn nói nhưng lại nói không ra lời.

Lâm Thiên Tự nhìn Kỷ Vô Thanh nói như vậy yêu thương trong lòng tràn đầy đến sắp chết, nàng một tay ôm Kỷ Vô Thanh vào lòng, nói: "Cậu thế nào? Cậu muốn thế nào? Lẽ nào là cậu muốn không cần tớ? Cậu không phải nói thích tớ sao? Lẽ nào Vương Sở Sở vừa trở về liền không thích tớ nữa? Em ấy muốn như thế nào là chuyện của em ấy, đâu có liên quan gì đến tớ? Có liên quan gì đến cậu sao? Vô Thanh chẳng lẽ không còn thích tớ nữa sao?"

"Làm sao có chuyện đó?" Kỷ Vô Thanh khẩn trương nói: "Thế nhưng cậu xem, cậu xem em ấy cái gì cũng tốt, em ấy đẹp, còn đi học nước ngoài, giao tiếp tốt hơn tớ rất nhiều, hơn nữa... thế nhưng tớ, tớ..."

Lâm Thiên Tự cúi đầu hôn lên môi Kỷ Vô Thanh.

"Vô Thanh thích tớ không?" Nàng đột nhiên gặm nhắm môi Kỷ Vô Thanh, một bên nhẹ giọng hỏi.

Kỷ Vô Thanh ngốc lăng lăng gật đầu.

"Thích tớ không? Vô Thanh..." Lâm Thiên Tự hình như không hài lòng nàng chỉ gật đầu, còn nhẹ giọng hỏi lại.

"Tớ thích cậu." Kỷ Vô Thanh thành thành thật thật nói.

Lâm Thiên Tự nở nụ cười "Đây là lời nói dễ nghe nhất tớ từng nghe, Vô Thanh nói tốt như thế, làm sao lại nghĩ bản thân sẽ kém người khác đây? Tớ thích Vô Thanh nhất... thích nhất được nghe Vô Thanh nói thích tớ. Bởi vì..." Nàng nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của Kỷ Vô Thanh, cười nói "Bởi vì là tớ yêu cậu... yêu Vô Thanh nhất. Cho nên chỉ cần Vô Thanh nói một câu thích tớ, thì so với bất kỳ những lời nào của người khác đều êm tai."

Kỷ Vô Thanh cúi đầu "Oa a a" một tiếng, khóc.

Lâm Thiên Tự cười đem Kỷ Vô Thanh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, vì tớ không nói thích cậu sớm hơn, không có quay về tìm cậu sớm hơn.

"Không có..."

Lâm Thiên Tự hôn trán Kỷ Vô Thanh, cười nói "Bất quá, nếu như sau này gặp phải chuyện như vậy, Vô Thanh nếu như có thể lớn tiếng nói "cút đi", tớ sẽ rất cao hứng."

Mặt Kỷ Vô Thanh đỏ lên: "Ai...Ai lại nói như vậy, thật không lễ phép."

Lâm Thiên Tự "ha ha" cười "Điều này sao lại không lễ phép đây? Đây là tuyên thệ chủ quyền."

Hồ ly ngồi xổm xuống trước mặt thỏ, hài lòng phe phẩy đuôi, từng câu từng câu hướng dẫn thỏ nhỏ, thỏ tinh hai mắt đỏ rực nửa tỉnh nửa mê nhìn hồ ly trước mặt, nghĩ hình như hồ ly nói không quá đúng, thế nhưng hình như cũng có chút đúng.

Hồ ly tiếp tục loạn giảng, rốt cục ngừng lại, hài lòng hỏi thỏ "Tớ nói đúng hay sai?"

Thỏ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, gật đầu "Đúng!"

Sáng sớm ngày thứ hai.

Kỷ Vô Thanh từ trên lầu xuống dưới, quay qua tiểu muội giao hoa một nụ cười xán lạn, sau đó nhận hoa đối phương đưa, ký tên, đang định xoay người đóng cửa, thì thấy Vương Sở Sở đứng cách đó không xa.

"..."

Lúc này, bên trong phòng làm việc không có ai. Trợ thủ buổi chiều năm giờ mới bắt đầu đi làm. Thường ngày, lúc này Kỷ Vô Thanh luôn một mình mà vẽ tranh, tự mình cấu tứ bố cục. Vương Sở Sở trước đây từng là trợ thủ của Kỷ Vô Thanh, tự nhiên rõ ràng, nên chọn lúc này mà đến.

Kỷ Vô Thanh bắt chuyện mời Vương Sở Sở ngồi xuống, Vương Sở Sở nhìn Kỷ Vô Thanh tỉ mỉ mà loay hoay với mớ hoa tươi trên ngăn tủ. Đó là hoa Thiên Tự tặng đi? Nàng vẫn còn kiên trì tặng hoa mỗi ngày sao? Chỉ là hoa tươi bây giờ từ một thành hai, người nhận hoa cũng thay đổi. Trong tư tưởng Vương Sở Sở có chút khó chịu, nàng lại tỉ mỉ đánh giá phòng làm việc, tuy rằng nàng biết phòng làm việc không phải là địa phương Kỷ Vô Thanh nghỉ ngơi, thế nhưng mặc dù là như vậy, bên trong phòng làm việc vẫn có vết tích Kỷ Vô Thanh, xem ra, Lâm Thiên Tự cùng Kỷ Vô Thanh đã cùng một chỗ thật lâu, hơn nữa... bình thường còn hay rất qua nơi này.

Vương Sở Sở vừa nghĩ lại tức giận. Mấy ngày nay, nàng cũng từng hẹn Lâm Thiên Tự, thế nhưng gọi điện thoại qua máy Lâm Thiên Tự đều ở trạng thái bận, gọi điện đến văn phòng Lâm Thiên Tự, người tiếp điện thoại chính là thư ký, thư ký lại nói Thiên Tự có chuyện không ở đây.

Vương Sở Sở một lần dùng điện thoại người khác gọi cho Lâm Thiên Tự, điện thoại đã thông, thế nhưng không ai tiếp. Vương Sở Sở cũng đã đoán được vài phần.

Lâm Thiên Tự là đem mình vào danh sách đen sao? Vì sao? Rõ ràng lúc trước còn luôn miệng nói thích mình, hiện tại lại đem bản thân triệt để bài trừ ra bên ngoài, lẽ nào là vì cùng Kỷ Vô Thanh bên nhau sao? Nhớ những hành vi lúc trước của Lâm Thiên Tự, Vương Sở Sở lúc này dù không muốn nhưng phải thừa nhận, hóa ra Lâm Thiên Tự đều không phải vĩnh viễn lạnh lùng lãnh tính như vậy, sở dĩ lãnh tỉnh, là bởi vì sai người.

Nếu như nói, trước đây đối với Lâm Thiên Tự Vương Sở Sở chỉ suy đoán mà thôi, nhưng thái độ của Lâm Thiên Tự với Kỷ Vô Thanh hiện tại cũng đủ chứng thực suy đoán của nàng trước đây.

Chính là bởi vì... suy đoán này được chứng thực, cho nên mới càng làm cho nàng thêm tức giận.

Vì sao? Hết lần này tới lần khác lại là Kỷ Vô Thanh đây? Vương Sở Sở ngẩng đầu nhìn Kỷ Vô Thanh, ý đồ muốn từ trên người Kỷ Vô Thanh tìm một chút bất đồng.

Kỷ Vô Thanh cũng vì ánh mắt của Vương Sở Sở mà cả người khó chịu, nàng xem nhẹ Vương Sở Sở trước mặt, xấu hổ cười nói "Sở Sở lần này về nước, có tính toán gì không?"

Vương Sở Sở nở nụ cười, nàng nhìn Kỷ Vô Thanh nói: "Em dự định ở lại nơi này phát triển."

Kỷ Vô Thanh sửng sốt một chút, cười nói "Phải, vậy cũng tốt."

"Lão sư, em dự định muốn giống lão sư, vẽ tranh."

Kỷ Vô Thanh có chút không yên lòng hồi đáp "A... như vậy sao."

Vương Sở Sở nhìn Kỷ Vô Thanh trước mặt, có chút ác liệt mà nói: "Bất quá em còn chưa có kinh nghiệm nhiều lắm, cho nên muốn đi một bước tính một bước, lão sư còn thiếu trợ thủ sao? Nếu như có thể, em muốn được làm trợ thủ cho lão sư."

Kỷ Vô Thanh có chút ngốc ngẩng đầu nhìn Vương Sở Sở.

"Thế nào? Lão sư không muốn?" Nàng nhìn Kỷ Vô Thanh cười nói "Lão sư là không muốn? Hay là không dám? Lão sư đang sợ cái gì?"

Kỷ Vô Thanh không nói lời nào. Vương Sở Sở nhìn Kỷ Vô Thanh như vậy càng thêm tức giận. Lẽ nào cô là dùng bộ dạng thương cảm như lúc này mà thu được tâm Thiên Tự? Lâm Thiên Tự mặc dù không thích bản thân, vì sao hết lần này tới lần khác lại thích Kỷ Vô Thanh đây?

Không!

Ai nói Lâm Thiên Tự thích Kỷ Vô Thanh đâu?

"Lão sư.." Vương Sở Sở mở miệng nói "Lão sư còn nhớ rõ sao? Em cũng đã từng nói với lão sư, Thiên Tự kỳ thực không biết thế nào là thích một người, chị ấy phân không rõ cái gì gọi là thích. Lúc trước sở dĩ em cho rằng Thiên Tự thích em, chỉ có điều Thiên Tự chỉ thích bộ dáng lúc em vẽ tranh mà thôi, như thế tại sao lão sư lại..."

"Em cùng Thiên Tự đã chia tay." Kỷ Vô Thanh đột nhiên mở miệng nói.

"Cái gì?"

"Em cùng Thiên Tự đã chia tay." Kỷ Vô Thanh ngẩng đầu nhìn Vương Sở Sở nói "Mặc kệ hai người trước kia như thế nào, Thiên Tự rốt cuộc là có thích em hay không, kia đều là quá khứ. Hiện tại Thiên Tự cùng em đã không còn bất cứ mối quan hệ nào. Thiên Tự bây giờ là bạn gái của tôi, Thiên Tự đối đãi với tôi như thế nào, đều là chuyện giữa chúng tôi, không hề cùng em có quan hệ gì."

.....

"Lão sư, chuyện tình trong lúc đó của chúng em.."

Trong nháy mắt, Vương Sở Sở chợt nhớ, lúc trước, bản thân cũng đã từng quay qua nói với người nổ lưc nói cái gì đó lời như vậy, hôm nay, người vẫn là như cũ, vẫn là địa điểm cũ, thậm chí cũng thảo luận cùng một người, thế nhưng, vai trò của hai người đã thay đổi.

"Lão sư, Thiên Tự căn bản không thích cô, em chỉ là không hy vọng lão sư cũng rơi vào hoàn cảnh giống em trước kia... lão sư cô xứng đáng có được người tốt hơn, người kia vốn không nhất định là Thiên Tự..."

"Người kia nhất định là Thiên Tự." Kỷ Vô Thanh đột nhiên cắt đứt lời Vương Sở Sở, cô nói: "Em nói Thiên Tự như vậy, tôi rất tức giận, bởi vì trong mắt tôi, Thiên Tự luôn là tốt nhất, không ai so với Thiên Tự tốt hơn. Tôi không phải là em." Nàng nhìn Vương Sở Sở, từng chữ từng câu nói: "Tôi và em không giống nhau, em vì bản thân không tự tin cùng nhát gan mà buông tay Thiên Tự. Em nói Thiên Tự không thương em, thế nhưng em có từng vì Thiên Tự làm gì chưa? Yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Thiên Tự, sau lại phát sinh vấn đề lại dùng một cái cớ cực kỳ ấu trĩ là Thiên Tự không thương em, lựa chọn trốn tránh. Thế nhưng, tôi sẽ không làm như vậy, mặc kệ Thiên Tự có giống như em nói như vậy, kia cũng là chuyện của tôi, việc tôi làm, không cần bất luận kẻ nào gánh chịu hậu quả. Hơn nữa... Thiên Tự là yêu tôi, tôi có thể cảm nhận được."

"Lão sư cô quá ngây thơ rồi." Vương Sở Sở trào phúng nói "Cô cho là, chỉ cần nỗ lực đối phương sẽ thích cô sao? Cô..."

"Không phải là ngây thơ." Kỷ Vô Thanh kiên định nhìn Vương Sở Sở nói: "Đây là tuyên thệ chủ quyền của bản thân."

Con thỏ nhỏ hung hăng nhìn kẻ xâm nhập, hiện ra móng vuốt của mình. "Tôi ở đây không thiếu người, cho dù thiếu người, tôi cũng sẽ không tìm một người tâm hoài bất quỷ đến! Tôi sẽ không cho em bất kỳ một cơ hội xâm nhập nào. Em đi đi, cách vợ tôi xa một chút!"

Trong phòng làm việc "răng rắc" tiếng mở cửa, hồ ly đứng ở cửa, nhìn bộ dạng hung hăng của thỏ ở bên trong, đột nhiên nghĩ...

Ái đu... thỏ nhỏ nhà ta chính là khả ái như thế.

chậc chậc Thanh tỷ soái quá soái, mấy má có gặp NYC bạn gái thì học Thanh tỷ nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play