Buổi trưa, Lâm Thiên Tự mang theo bữa cơm tình yêu của mình cùng điểm tâm đi "Nhà sách của ta", bên trong và ngoài nhà sách vẫn có một đội ngũ xếp hàng thật dài, Lâm Thiên Tự nhìn thoáng qua, trong lòng yên lặng thở dài một hơi. Dựa theo tình trạng này, e là Vô Thanh muốn ăn cơm cũng phải chờ một lúc lâu đây.
Lâm Thiên Tự mang theo đồ ăn vất vả tàn sát người hâm mộ mà chen vào bên trong. Cái này không phải lần đầu tiên Lâm Thiên Tự mang theo đồ ăn mà đột phá vòng vây người hâm mộ, bất quá cảm giác lúc này cơ hồ cũng không tệ nha. Còn nhớ rõ thời gian trước lúc nàng đem đồ ăn mang đến, nàng cùng Kỷ Vô Thanh vẫn còn là quan hệ bạn bè, đối với cử động thân mật của Vô Thanh cùng người hâm mộ chỉ có thể đứng đó mà giương mắt nhìn, thế nhưng bây giờ đã khác rồi a! Kỷ Vô Thanh đã là vợ của nàng rồi nha! Nàng có thể quang minh chính đại ăn giấm chua của vợ mình rồi a! [..]
Lâm Thiên Tự nghĩ như vậy, thì tâm tình của mình không ngừng vui vẻ lên.
Lúc Lâm Thiên Tự đi vào, biên tập cũng nhìn thấy Lâm Thiên Tự, luôn tiện mở miệng cười nói "Yêu ~ đây là tới đem bữa trưa cho Kỷ lão sư sao?"
Lâm Thiên Tự cười nói "Đó là đương nhiên, đối xử tốt với vợ là thiên kinh địa nghĩa."
Biên tập đem hoa tươi người hâm mộ tặng để vào bên trong rương, nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Lâm Thiên Tự thì cả người khó chịu. Nhìn dáng vẻ đắc ý kia đi! Thiết!!!
Lâm Thiên Tự đợi một hồi. Kỷ Vô Thanh ký xong têncuối cùng, ký hội buổi sáng rất nhanh thì hoàn thành. Nàng cười tủm tỉm quay đầu qua nhìn Lâm Thiên Tự hô "Thiên Tự! Tớ xong rồi xong rồi!". Dáng tươi cười xán lạn này chọt mù mắt cẩu của biên tập.
Lâm Thiên Tự cầm lấy đồ ăn cười nói "Kia đi ăn cơm đi! Tớ có mang bánh trứng cậu thích ăn nhất nha!"
"Hảo! Thật siêu cấp đói bụng~"
Mẹ nó!
Biên tập viên nhịn không được trong lòng mắng to: Ân ái công khai thật khiến người khác đặc biệt khó chịu!
Hai người ở nhà sách lén lút ăn bữa trưa, Lâm Thiên Tự nhìn đồng hồ một chút, nói "Thời gian ký tặng cùng lần trước giống nhau không?"
Kỷ Vô Thanh cắn bánh trứng, cười nói "Ân, là giống với trước đây, bất quá nếu như người hâm mộ quá nhiều, thì có thể sẽ làm trễ một chút."
Lâm Thiên Tự cười giúp Kỷ Vô Thanh lau đi bánh trứng dính trên miệng nói "Hảo, vậy tớ chờ cậu cùng nhau về."
Kỷ Vô Thanh nói "Ôi chao? Thế nhưng có thể sẽ làm hơi trễ.."
"Không sao" Lâm Thiên Tự cười nói "Ngày hôm nay tớ đã xin nghỉ rồi a! cho nên có rất nhiều thời gian, chúng ta cùng đi ăn tối? Tớ biết có một nhà hàng, đồ ăn trong đó vô cùng ngon, còn có đồ uống cũng rất tốt."
Hai mắt Kỷ Vô Thanh sáng lên, mang theo sự vui sướng rất rõ ràng nói "Thật vậy sao? Ăn có bao nhiêu ngon?"
Biên tập "...", mẹ nó, các ngươi thực sự là đủ rồi, ký tặng xong lập tức cút cho tôi!!!
...
Vương Sở Sở đem phòng cho thuê xử lý thỏa đáng lại nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ còn sớm. Phòng đã tìm được rồi, bất quá hành lý vẫn còn trong khách sạn, nhưng cũng dự định ngày mai mới dọn đi, vừa lúc có thể để nô dịch Ngô Hạo Nhiên cùng phụ giúp. Vương Sở Sở đứng dưới lầu suy nghĩ một chút, chợt nghĩ đến hôm nay là ngày Kỷ Vô Thanh ký tặng, hình như cũng ở ngay gần đây.
Gọi là "Nhà sách của ta" đi? Vương Sở Sở tỉ mỉ suy nghĩ.
Lúc trước có nói qua, Vương Sở Sở là người hâm mộ của Kỷ Vô Thanh, sở dĩ học mỹ thuật nguyên nhân lớn nhất cũng là vì Kỷ Vô Thanh, sau lại làm trợ thủ cho Kỷ Vô Thanh cũng bởi vì thực sự thích Kỷ Vô Thanh. Dù cho vài năm nay ở nước ngoài, bản in lẻ của Kỷ Vô Thanh nàng vẫn truy. Lễ ký tặng lần trước của Kỷ Vô Thanh có rất nhiều nguyên nhân nàng ở nước ngoài nên không có trở về, cho nên không tham gia cũng thật là tiếc, lần ký tặng này mặc kệ là thế nào Vương Sở Sở cũng mau chóng đến xem.
Cho nên Vương Sở Sở suy nghĩ không lâu thì đón xe đến "Nhà sách của ta".
Tới "Nhà sách của ta", bên ngoài có rất nhiều người xếp thành một đội ngũ thật dài. Danh tiếng Kỷ Vô Thanh hai năm nay so với trước kia cũng thật lớn, người hâm mộ cũng càng ngày càng nhiều. Vương Sở Sở đứng ở bên cạnh nhìn, muốn tham gia ký tặng nhưng trong tay lại không có sách, sách thì trong nhà sách có bán, thế nhưng nàng lại kỳ quái phát hiện, từng người trong đội ngũ trong tay ngoài cầm sách mỗi người còn cầm theo một cành hoa, hơn nữa, đại đa số hoa trong đây lại không giống nhau.
Nàng có chút kỳ quái hỏi người hâm mộmột chút, người này sau khi nghe xong thì lập tức cười tủm tỉm nói: "Ai nha nha, cô không biết, mang theo một cành hoa đến tham gia ký tăng là một quy định bất thành văn của chúng ta, nếu như cô không biết quy củ này, cũng đều xấu hổ nói là fan của Kỷ lão sư." Người hâm mộ kia cười tủm tỉm nói về lai lịch hoa này cho Vương Sở Sở.
Vương Sở Sở đứng ở một bên nghe, có chút nghi hoặc nhìn vào trong nhà sách. Đương nhiên, nàng hiện tại xếp hàng sau cùng, tự nhiên là không có cách nào nhìn tình huống bên trong. Nhưng nàng vẫn là nhịn không được nhìn vào phương hướng kia mà suy nghĩ, tập quán này, lẽ nào là đến từ hoa tươi Lâm Thiên Tự tặng mình sao?
Vương Sở Sở hiện tại ngẫm lại, lúc trước Lâm Thiên Tự tặng hoa tươi cho mình đều là Kỷ Vô Thanh ký thay, sau nàng lại đột nhiên nhớ lại chuyện gặp Lâm Thiên Tự hôm nay, lời của Lâm Thiên Tự.
Lâm Thiên Tự cùng Kỷ Vô Thanh cùng một chỗ. Các nàng lúc nào thì cùng một chỗ? Vì sao lại cùng một chỗ? Lúc trước quan hệ của Kỷ Vô Thanh cùng Lâm Thiên Tự không phải chỉ là bạn bè cũ thôi sao, vì sao mình đi rồi lại cùng một chỗ?
Không biết vì sao, nghĩ tới đây, Vương Sở Sở đột nhiên lại khó chịu lên. Lúc trước tuy rằng nàng cùng Lâm Thiên Tự một chỗ, có nói qua với Kỷ Vô Thanh là nàng không có bao nhiêu cảm giác. Thế nhưng chậm rãi nghĩ tới, cái loại cảm giác khó chịu này càng ngày càng nhiều hơn.
Vương Sở Sở mua một cành hoa tươi, sau đó tham gia vào xếp hàng, một bên miên man suy nghĩ, đội ngũ rất dài, thế nhưng tốc độ cũng rất nhanh, rất nhanh Vương Sở Sở cũng đã đứng trước cửa nhà sách, ở đây nàng có thể liếc mắt thấy tình huống bên trong.
Kỷ Vô Thanh ngồi trên ghế, trên mặt mang theo dáng tươi cười quen thuộc, cô nhất nhất ký tặng cho người hâm mộ. Có người hâm mộ yêu cầu Kỷ Vô Thanh viết một chút "phúc ngữ", tính tình tốt Kỷ Vô Thanh cũng đều đáp ứng. Nàng thì vẫn an tĩnh ngồi ở chỗ kia, mà bên cạnh cô, là Lâm Thiên Tự.
Trên mặt Lâm Thiên Tự mang theo dáng tươi cười, nhìn Kỷ Vô Thanh ánh mắt vô cùng ôn nhu. Vương Sở Sở nghĩ đến, trước bản thân cùng Lâm Thiên Tự cùng một chỗ, ánh mắt Lâm Thiên Tự nhìn bản thân cũng rất ôn nhu. Lâm Thiên Tự nguyên bản chính là một người đối với ai cũng đều rất ôn nhu.
Vương Sở Sở tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Kỷ Vô Thanh cũng biết vẽ tranh, lúc trước Vương Sở Sở nghĩ Lâm Thiên Tự thích bản thân cũng là vì lúc bản thân vẽ tranh sẽ mang đến cảm giác cho Lâm Thiên Tự, mà cũng không phải chân chính thích mình, bởi vì không có cách nào tiếp thu chuyện này, nàng mới có thể một mạch đi xuất ngoại. Như vậy, Kỷ Vô Thanh thì sao?
Thiên Tự sẽ thích Kỷ lão sư, kia cũng là vì Kỷ lão sư cũng vẽ tranh sao? Vương Sở Sở nhịn không được suy nghĩ như vậy.
Tâm tình của nàng có điểm phức tạp, thứ nhất đối với chuyện có khả năng là Lâm Thiên Tự cũng không có thích Kỷ Vô Thanh, mà chỉ là thích cảm giác lúc nhìn Kỷ Vô Thanh vẽ tranh, nàng nghĩ mình hẳn là nên nói cho Kỷ Vô Thanh chuyện này. Dù sao, Kỷ Vô Thanh cũng là nữ thần của nàng, bản thân mình ở chuyện của Lâm Thiên Tự mà thương tâm, nàng cũng không hy vọng Kỷ Vô Thanh cũng sẽ thương tâm cùng một chuyện giống mình. Thứ hai là nàng có điểm tức giận, Kỷ Vô Thanh rõ ràng biết rõ chuyện tình của mình cùng Lâm Thiên Tự, lúc trước bản thân còn cùng Kỷ Vô Thanh kể khổ, Kỷ Vô Thanh hẳn là biết, rất có khả năng là Lâm Thiên Tự chỉ thích lúc nàng vẽ tranh mà thôi, vì sao lại còn muốn cùng Lâm Thiên Tự cùng một chỗ? Hơn nữa... Kỷ Vô Thanh cũng giống như mình, cũng là thích nữ sinh.
Nghĩ đến lúc trước bản thân còn sợ Kỷ Vô Thanh sẽ vì chuyện bản thân thích nữ sinh sẽ chán ghét mình, lại bởi vì câu trả lời của Kỷ Vô Thanh mà thêm vài phần kính phục, hiện tại mới biết được hóa ra Kỷ Vô Thanh cũng là cùng bản thân mình giống nhau, nghĩ đến chuyện này lại nghĩ đến cảm giác mình đã bị lừa dối trong tư tưởng liền khó chịu đi lên.
Vương Sở Sở cứ như vậy miên man suy nghĩ, đội ngũ vẫn bước đều về phía trước, rất nhanh thì đến phiên nàng, nàng đưa tay đưa sách cũng hoa cho Kỷ Vô Thanh, nhìn Kỷ Vô Thanh vẫn đang cúi đầu ký tên Kỷ Vô Thanh cười nói "Đã lâu không gặp, Kỷ lão sư!"
Kỷ Vô Thanh nghĩ âm thanh này có chút quen thuộc, vì vậy ngẩng đầu lên, sau đó thì thấy Vương Sở Sở đang hướng về phía bản thân mình cười hài lòng.
"Sở Sở?" Trên mặt Kỷ Vô Thanh lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó lại rất nhanh nhìn thoáng qua Lâm Thiên Tự bên cạnh, trong ánh mắt dĩ nhiên còn mang theo một tia hoảng loạn.
Lâm Thiên Tự cũng có chút ngoài ý muốn ở chỗ này gặp lại Vương Sở Sở, nàng cũng ngồi ở ghế, thấy Vương Sở Sở cũng là do theo ánh mắt của Kỷ Vô Thanh, trong nhất thời không biết dùng biểu tình gì để đối mặt cho tốt.
Vương Sở Sở nhìn phản ứng của Kỷ Vô Thanh cùng Lâm Thiên Tự, trong nhất thời trong lòng lại có chút thống khoái, lại loáng thoáng có chút khó chịu.
"Phải nha! Em sợ cô sẽ quên em đây." Nàng nhìn Kỷ Vô Thanh, cười nói.
Kỷ Vô Thanh ngẩn người, trên mặt nổi lên dáng tươi cười, nói "Làm sao sẽ, Sở Sở về nước lúc nào?"
Vương Sở Sở nói "Vừa mới về không có vài ngày, vừa về nước thì gặp Thiên Tự, thật không ngờ ngày hôm sau ở cửa hàng bánh ngọt lại gặp, còn biết chuyện ký tặng của cô, cứ như vậy thì tới đây."
Kỷ Vô Thanh "A" một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tự, mới quay đầu cười nói "Phải? vừa vặn."
"Đúng vậy" Vương Sở Sở cười nói.
Lâm Thiên Tự ngồi tại chỗ, nàng bị Kỷ Vô Thanh nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm giác vạn phần chột dạ, ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao? Thế nhưng bản thân cũng không có làm cái gì nha!
Nàng mở to mắt đẹp nhìn Kỷ Vô Thanh quay đầu, trong đầu trên mặt trong mặt trên mắt giống như đang bị "Cấp bách, không cần nói."
Xong xong, cái này xong rồi. Xong xong, cái này xong rồi. Xong xong, cái này xong rồi. Xong xong, cái này xong rồi. Xong xong, cái này xong rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT