Cửa nhà của Kỷ Vô Thanh vẫn đóng chặt, Lâm Thiên Tự đứng ở cửa nhấn chuông thật lâu cũng không có ai ra mở cửa.
Kỷ Vô Thanh vẫn không muốn nhìn thấy nàng sao?
"Kỷ Vô Thanh!!!" Lâm Thiên Tự đứng ở cửa lớn tiếng hô.
Trên lầu một chút động tĩnh cũng không có. Lâm Thiên Tự đứng tại chỗ suy nghĩ nữa ngày, cuối cùng vẫn là không muốn từ bỏ, mặc kệ Kỷ Vô Thanh có muốn gặp nàng hay không, nhưng chí ít nàng vẫn có lời cùng Kỷ Vô Thanh nói.
Biên tập viên bên tòa soạn có chìa khóa nhà Kỷ Vô Thanh, không gian riêng trên lầu có thể không có thế nhưng dưới phòng làm việc thì nhất định có. Cái này cũng là để phòng ngừa, Kỷ Vô Thanh quanh năm đều ở một mình, nếu như thực sự có phát sinh chuyện gì cũng không có người biết, cho nên nếu biên tập viên liên hệ Kỷ Vô Thanh không được sẽ đến tận đây xem tình huống bên này, vì thế Kỷ Vô Thanh đã cố ý làm thêm cho biên tập viên thêm một chìa khóa dự phòng ở đây.
Lâm Thiên Tự gọi điện thoại cho biên tập viên, nàng thực sự muốn phá cửa mà vào, bất quá cũng không muốn làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại càng không muốn làm Kỷ Vô Thanh thêm tức giận.
Biên tập viên có việc ra ngoài, thế nhưng chìa khóa vẫn là ở tòa soạn, gần đây bên tòa soạn cũng không liên hệ được Kỷ Vô Thanh, cho nên vừa nghe Lâm Thiên Tự muốn đi tìm Kỷ Vô Thanh, thì lập tức ủy thác đồng nghiệp đưa chìa khóa cho Lâm Thiên Tự.
Lâm Thiên Tự vội vã chạy đi lấy chìa khóa, quay trở lại mở ra cửa lớn nhà Kỷ Vô Thanh.
Bên trong phòng làm việc một mảnh vắng vẻ, trên bàn bám đầy bụi bặm, thuốc màu dùng vẽ tranh còn lại trên khay cũng đã khô, hoa tươi trên ngăn tủ cũng tùy ý cắm, thậm chí có nhiều hoa đã héo rũ.
Đã từng đối với từng bông hoa thật tâm chăm sóc bây giờ đã không còn nữa.....
"Vô Thanh?" Lâm Thiên Tự buông chìa khóa trong tay xuống, đứng trong phòng khách gọi Kỷ Vô Thanh.
Không một ai trả lời, chỉ có thanh âm của Lâm Thiên Tự quanh quẩn trong đây. Lúc này Lâm Thiên Tự không quản nhiều nữa, lập tức cởi giày đi lên lầu hai. Cửa thông lên lầu hai mở ra, không có khóa...
Lâm Thiên Tự trực tiếp đi đến phòng Kỷ Vô Thanh, đứng trước cửa, cửa vẫn là đóng chặt.
"Vô Thanh!!" Lâm Thiên Tự đứng trước cửa vừa vỗ vừa hô.
Trong phòng một chút âm thanh cũng không có.
Lẽ nào Kỷ Vô Thanh không có ở đây?
Lâm Thiên Tự quay đầu nhìn phòng khách, trên bàn còn nửa ly nước, cửa sổ mở, bụi bặm trên nền nhà đã lâu chưa quét. Lâm Thiên Tự tiếp tục vỗ cửa phòng Kỷ Vô Thanh.
"Vô Thanh! Tớ biết cậu ở bên trong. Vô Thanh!" Lâm Thiên Tự vỗ cửa phòng nói: "Vô Thanh, tớ không hề lừa cậu. Xin lỗi, tớ không biết, tớ không biết cậu đi A thị, tớ không biết cậu đang đợi tớ, tớ, tớ không có thấy những hàng chữ kia. Lúc trước nhà tớ có xảy ra một chút chuyện, tớ đi rất vội, xin lỗi tớ lúc đó không đi tìm cậu." Lâm Thiên Tự nói, nói đến đây thì không nói được nữa.
Xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Nói quá nhiều lời xin lỗi thì có ít gì?
Tớ không biết cậu thích tớ... tớ không nghĩ đến... tớ không nghĩ đến... tớ dĩ nhiên lại thích cậu." Lâm Thiên Tự ngồi dựa vào cánh cửa, cười khổ nói "Cậu nói trước đây tớ không thích cậu, kỳ thực trước đây thì tớ đã thích cậu rồi.... chỉ là cậu xem tớ có bao nhiêu buồn cười, ngay cả thích cũng không nhận ra được. Loanh quanh lòng vòng tìm nửa đời người, hóa ra người chân chính tớ thích thì lại đánh mất vậy mà còn không biết. Cậu nói cậu không muốn làm thế thân của Vương Sở Sở... ha ha ha... rốt cuộc ai mới là thế thân đây? Vô Thanh." Lâm Thiên Tự nhụt chí vỗ cửa phòng Kỷ Vô Thanh, ngồi dưới đất liên miên cằn nhằn nói.
Nàng nói lúc ở nước ngoài nàng cũng từng quen một người, nói rằng nàng từng có hai người bạn gái, nhưng thích lại không phải là bản thân các nàng ấy, mà là lúc các nàng ấy vẽ tranh sẽ cho nàng cảm giác yên bình. Sau đó nàng lại gặp Kỷ Vô Thanh, dần dần mới phát hiện, hóa ra nàng thích cái loại cảm giác an tĩnh này là bởi vì loại cảm giác này giống như thời gian lúc các nàng mới vừa gặp mặt, lúc ấy Kỷ Vô Thanh cũng tạo cho nàng một cảm giác như thế. Thế nhưng trước đây nàng chưa từng có nghĩ tới nhiều như vậy.
Không rõ cái gì gọi là thích, lại càng không rõ người đứng trước mặt mình chính là người mình thích, đợi đến khi đã đánh mất, lại đi khắp nơi tìm tới tìm lui, không chỉ cái gì cũng đều không tìm được, thậm chí càng không biết thứ bản thân muốn tìm đã bị đánh mất từ lâu.
Lâm Thiên Tự ngồi trước cửa phòng càng nghĩ càng buồn cười, nàng cười cười, rồi khóc.
Khóc xong lại cười, nàng nghĩ mình thật sự là đáng đời, biến thành cái dạng này, quả thực là do tự mình tìm đường chết. Nếu như nàng là Kỷ Vô Thanh, sớm đã không muốn một lần nữa nhìn thấy bản thân như vậy. Mà bản thân thì sao? Cái gì cũng không biết, lại cầm một chậu hoa quỳnh đi đến, luôn mồm nói thích.
Lâm Thiên Tự càng nghĩ lại càng thấy khổ sở, cuối cũng không biết thế nào thì ngủ thiếp đi. Chờ nàng tỉnh lại thì cũng là buổi tối, bao tử cũng đã thì thầm kháng nghị. Lâm Thiên Tự đứng lên, nàng suy nghĩ một chút, gọi vài phần đồ ăn bên ngoài, sau đó lại tiếp tục ngồi chờ trước cửa phòng Kỷ Vô Thanh.
Một lát sau, đồ ăn mang đến, Lâm Thiên Tự cầm đồ ăn đặt trên bàn, qua vỗ phòng Kỷ Vô Thanh nói: "Vô Thanh! Ra ăn một chút gì đi! Dù cho cậu có giận tớ, cũng không nên ngược đãi bản thân mình." Trong phòng vẫn không có động tĩnh, Lâm Thiên Tự nói nữa ngày, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: "Vô Thanh, cậu mở phòng ra một chút, tớ không vào, tớ đem thức ăn để trước cửa cho cậu có được không, Vô Thanh?"
Trong phòng một chút động tĩnh cũng không có.
Lâm Thiên Tự suy nghĩ một chút, lấy điện thoại gọi cho Kỷ Vô Thanh.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng chuông điện thoại, vang lên thật lâu mới dừng lại.
Sai nha, nếu người ở bên trong? Vì sao một chút động tĩnh cũng không có? Lâm Thiên Tự càng nghĩ thì càng thấy không thích hợp, nàng đột nhiên nổi lên dũng khí gõ cửa phòng Kỷ Vô Thanh.
"Vô Thanh?! Vô Thanh cậu có bên trong không? Vô Thanh cậu đừng làm tớ sợ, cậu nói gì đi, một chút cũng được! Vô Thanh?" Càng vỗ cửa, Lâm Thiên Tự càng lo lắng.
Trong phòng một chút động tĩnh cũng không có, trong tư tưởng Lâm Thiên Tự càng sốt ruột, cũng không quản nhiều nữa, cố sức bắt đầu phá cửa. Cũng may cửa không phải rắn chắc, Lâm Thiên Tự đụng một chút cửa đã mở ra.
Trong phòng một mảnh hắc ám. Kỷ Vô Thanh nằm trên giường không hề nhúc nhích.
"Vô Thanh!!" Lâm Thiên Tự lập tức vọt tới bên giường, chỉ thấy sắc mặt Kỷ Vô Thanh ửng hồng, cả người đều nóng rần lên.
Trong chớp mắt, Lâm Thiên Tự hối hận đến xanh ruột, hận bản thân mình phát hiện chậm, ngay từ đầu thì nàng nên chạy ào tới, dĩ nhiên lại ngây ngốc ở bên ngoài tới bây giờ. Nàng vội vã ôm lấy Kỷ Vô Thanh chạy ra bên ngoài.
"Vô Thanh, Vô Thanh cậu đừng làm tớ sợ." Lâm Thiên Tự đặt Kỷ Vô Thanh dưới ghế sau xe, nổ máy, hướng về phía bệnh viện gần nhất mà chạy.
Một tiếng sau, bọn Tiếu Tố Lâm cũng đều tới.
Hàn Thư Đình đem theo một ít thức ăn, Lâm Thiên Tự ngồi bên giường Kỷ Vô Thanh, mặt dại ra.
"Cậu có biết hay không, lúc cậu gọi cho tớ, tớ còn tưởng rằng người cứu không được nữa." Trần Tử Hiên ngồi xuống ghế bên cạnh, nói.
"Sốt cũng là một chuyện rất nghiêm trọng." Hàn Thư Đình nói.
"Bộ dáng lúc cậu ấy gọi điện đến giống như là sốt sao? Kia rõ ràng là phản ứng của người nhà khi nghe bác sĩ nói "chúng tôi đã cố gắng hết sức" đi, làm tớ sợ đến mức ngay cả quần áo cũng không kịp thay, mặc đồ ngủ mà chạy tới đây."
Tiếu Tố Lâm cũng là một thân chật vật, gương mặt trang điểm tinh xảo hàng ngày cũng không có, quần áo cũng rất tùy ý, nàng nhìn vẻ mặt dại ra của Lâm Thiên Tự, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, bác sĩ cũng đã nói cậu ấy không có chuyện gì, rất nhanh thì có thể hạ sốt. Hết nóng là có thể xuất viện."
Lâm Thiên Tự vẫn là vẻ mặt ngơ ngác. Tiếu Tố Lâm ở đây thấy Lâm Thiên Tự như vậy, phải nói rằng, trong một tháng gần đây rốt cuộc đã đem Lâm Thiên Tự mười năm trước gặp qua một lần, nàng nhìn người vẫn còn mê mang trên giường, không biết là ước ao hay là đố kị.
Có một người vì cô mà sốt ruột như vậy, có một người vì cô mà không khống chế được bản thân, có một người lưu ý quan tâm cô như vậy. Nếu như đổi thành nàng nằm trên giường, nếu như đổi thành là người kia, cho dù nàng có sốt đến hỏng đầu, cũng hài lòng.
Không không không, không thể ngốc, hỏng đầu, thì làm sao có thể cảm nhận được đây.
Tiếu Tố Lâm đôi khi cũng sẽ nghĩ, nếu bản thân bệnh thành như vậy, cái người lạnh như băng kia có thể sốt ruột hay không. Vừa nghĩ như vậy, nàng cảm thấy buồn cười.
Lòng của nàng ấy căn bản không có ngươi, thì làm sao có thể vì ngươi mà sốt ruột đây?
Tiếu Tố Lâm ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiên Tự nói "Yên tâm đi. Cậu ấy không có chuyện gì. Tớ và cậu cùng nhau ở lại đây chiếu cố cậu ấy."
Lâm Thiên Tự ngơ ngác gật đầu, lại ngơ ngác nắm lấy tay Kỷ Vô Thanh, nhìn cô.
Mắt Kỷ Vô Thanh vẫn nhắm chặt, không hề nhúc nhích.
Cậu ấy thật gầy.
Lâm Thiên Tự lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Kỷ Vô Thanh gầy như vậy, khuôn mặt luôn tươi cười kia giờ phút này lại trắng bệch, giống như chiếc lá cuối trời thu, một cơn gió lướt qua cũng sẽ rớt.
Lâm Thiên Tự càng nhìn lại càng đau lòng chịu không được. Bảo bối nàng đánh mất vất vả lắm mới tìm về được, còn không kịp coi như bảo bối mà nâng niu thì đã biến thành cái dạng này.
Hàn Thư Đình cùng Trần Tử Hiên một lát sau cũng về, chỉ còn Tiếu Tố Lâm cùng Lâm Thiên Tự ở lại chăm sóc Kỷ Vô Thanh.
Nửa đêm, Kỷ Vô Thanh rốt cuộc hạ sốt, bác sĩ kiến nghị nên đưa về nhà nghỉ ngơi, Lâm Thiên Tự đem Kỷ Vô Thanh cõng trên lưng, Tiếu Tố Lâm vốn là muốn giúp nàng một chút, bất quá là bị Lâm Thiên Tự cự tuyệt.
"Tự tớ có thể cõng." Nàng nói "Chỉ cần cậu ấy nguyện ý, sau này tớ có thể cõng cậu ấy cả đời."
Tiếu Tố Lâm đứng bên cạnh nhìn, cầm thuốc cùng ít đồ đi theo. Mãi cho đến khi Lâm Thiên Tự đặt Kỷ Vô Thanh xuống giường, Tiếu Tố Lâm mới nói "Tớ có mua một chút đồ ăn, đặt trên bàn trà, một chút cậu hâm nóng lại thì có thể ăn, tớ về trước."
Lâm Thiên Tự quay đầu nói: "Đã trễ thế này, cậu không ở lại được sao?"
Tiếu Tố Lâm cười yêu nghiệt, nói "Không được, trong nhà còn có một tiểu mỹ nhân chờ tớ nha.."
Lâm Thiên Tự nhíu nhíu mày nói "Cậu cùng...."
"Hư!" Tiếu Tố Lâm ngăn cản nói "Đây là bí mật của tớ và cậu, vĩnh viễn cũng không cho phép nói ra."
Lâm Thiên Tự nói "Cậu dự định vẫn luôn như vậy sao?" Nàng trước đây không hiểu tâm tình của Tiếu Tố Lâm, cho rằng sớm hay muộn Tiếu Tố Lâm cũng sẽ buông tha, cũng cho rằng Tiếu Tố Lâm đã buông xuống. Thế nhưng bây giờ nàng mới hiểu được, hóa ra cậu ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng buông tay.
Có bao nhiêu tùy ý, thì cũng có bấy nhiêu khổ sở.
Tiếu Tố Lâm xoa thắt lưng mệt mỏi, cười nói "Ai biết được, nhiều khi ngày mai thức dậy tớ sẽ lại buông tay, hoặc là ngày mai sẽ có hành động. Hay là ngày mai, cái gì cũng không thay đổi. Mặc kệ tương lai làm sao, con đường này vẫn là tớ lựa chọn, vẫn là.... nói chung chỉ cần có kết quả, người đầu tiên tớ nói sẽ là cậu."
Lâm Thiên Tự khoanh tay, nàng nhìn thoáng qua Kỷ Vô Thanh trong phòng, nói: "Trên đường cẩn thận một chút."
Tiếu Tố Lâm phất phất tay "Được rồi, ở cùng tiểu tình nhân của cậu đi! Lần này cẩn thận đừng.... đánh mất một lần nữa, không phải mỗi lần cũng đều may mắn như vậy, có thể tìm lại được."
Lâm Thiên Tự cười khổ một tiếng nói "Lần này tuyệt đối sẽ không đánh mất nữa."
Tiếu Tố Lâm nhíu mày từ chối cho ý kiến, xuống lầu rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT