Người ta nhận nuôi trẻ con đương nhiên muốn nhận mấy đứa khỏe mạnh, dân du mục như họ cuộc sống chỉ vừa đủ ấm no, không kham nổi một người bệnh. Cho dù tội nghiệp đứa bé kia nhưng nhận về lại không chữa khỏi được, đến lúc xảy ra chuyện gì họ còn phải chịu trách nhiệm, không được.
Một đám người đứng bên ngoài đã nhìn rõ tình hình bên trong, tự nhiên cũng thấy rõ được cô bé con gầy gò nhỏ nhất đang ho sặc sụa kia. Mấy gia đình trong danh sách nhận nuôi lập tức để ý Bảo Âm, tự nhắc nhở lát nữa tuyệt đối không thể chọn nó.
Sau nửa canh giờ, mắt thấy người vây quanh lều xem náo nhiệt thì nhiều mà không có ai đồng ý bù vào vị trí người nhận nuôi, Cáp Nhật Hồ chỉ đành từ bỏ mà trở lại trong lều sắp xếp người vào nhận nuôi.
- Mọi người, mỗi gia đình chọn một người đại diện vào trong lều, những người khác chờ ở bên ngoài.
Một đám người lớn ùa vào như ong vỡ tổ làm bọn trẻ sợ thì sao?
Ai cũng cảm thấy có lý, vì trong lều đều là bé gái nên các bà chủ gia đình đều tự mình đại biểu theo Cáp Nhật Hồ vào trong.
Cư dân thảo nguyên có vóc người cao lớn hơn người phương nam nên nhìn qua vô cùng đáng sợ. Dù người đi vào đều là phụ nữ, Tiểu Hoa vẫn thấy căng thẳng, ống tay áo bằng vải thô của Bảo Âm sắp bị con bé xé rách.
Chờ đến khi người vào đông đủ, Cáp Nhật Hồ mới lấy danh sách do Từ đại nhân đưa trong ngực áo, phổ biến cách nhận người rồi bắt đầu đọc tên. Đọc đến tên ai thì người đó đứng ra, người muốn nhận nuôi cũng đứng ra, đứa bé đồng ý đi với ai thì là con người đó. Ngày mai đưa hộ tịch để ông mang vào thành thêm tên đứa nhỏ vào là được.
- Kim Hoa...
- Ngân Hạnh...
Các bé gái lần lược được gọi lên, chớp mắt đã đến lượt Tiểu Hoa. Con bé run lập cập, lúc bị gọi tên mới buông cái tay áo tội nghiệp của Bảo Âm ra.
Dù sao cũng đã bị đưa đến đây rồi, từ chối là không thể, ngoan ngoãn một chút mới được người ta thích. Lúc nãy đã có ba người nhận nuôi dẫn con nuôi đi rồi, nên con bé chỉ phải đối mặt với ánh mắt của sáu người phụ nữ lạ mặt.
Mã Tây chọn con bé ngay không cần nghĩ. Bé gái này có gương mặt giống nam nhân nhà mình đến năm phần, tất nhiên nên làm con của mình.
Những người khác cũng thấy đứa bé này giống nam nhân nhà Mã Tây nên không tranh, duyên phận cả mà.
Tiểu Hoa theo Mã Tây ra về, tiếp theo lại có ba người được đón đi, sau đó đến lượt Quế Hoa.
Quế Hoa không lo lắng như Tiểu Hoa, dù bị tách ra nhận nuôi thì họ vẫn ở cùng một tộc, muốn gặp nhau lúc nào cũng được. Ngược lại cô bé này lại rất tích cực, vì em biết chỉ cần được nhận nuôi em sẽ có cha mẹ, sau này không phải chịu đói khổ nữa.
Một bác gái tên Na Bố rất thích Quế Hoa nên đã nhận em về.
Căn lều đông đúc thoáng chốc chỉ còn hai đứa bé gái, là hai đứa gầy nhất. Bảo Âm không nhịn được ho hai tiếng, làm bác gái còn lại sợ đến mức lập tức chọn cô bé tên Cát Cánh rồi đi ngay.
Mọi người kéo nhau đi hết, bé gái thì còn một.
Cáp Nhật Hồ khó xử.
Đứa bé Bảo Âm này ốm yếu, giao cho nhà nào cũng là hắn không phải.
Bầu không khí trong lều nhất thời thật lúng túng.
Bảo Âm tự nhận ra tình hình không ổn, không còn ai đi vào nữa phải chăng không ai muốn nhận nuôi cô? Như vậy chẳng lẽ cô sẽ bị đưa trở lại...
Không được, tuyệt đối không, khó khăn lắm mới có cơ hội ở lại thảo nguyên, cô là gái thảo nguyên chính cống, chỗ khác dù tốt hơn cô cũng không thích. Hơn nữa Tiểu Hoa và Quế Hoa đều ở đây, cô muốn ở lại tộc Mạnh Hòa.
Bảo Âm chớp đôi mắt khô khốc, nước mắt không chảy ra, cô đành lén cấu thật mạnh vào cánh tay, cấu đau đến mức cô còn suýt kêu thành tiếng.
Cáp Nhật Hồ còn chưa biết làm thế nào, ngoái đầu sang lại thấy đứa bé tên Bảo Âm kia đang khóc, nhìn mà xót. Đứa bé có chút xíu đã phải chạy nạn, mất cha mẹ, khó khăn lắm mới đến được đây lại bị người khác chê bai, hẳn là buồn lắm đi...
Cáp Nhật Hồ tự nghĩ lại cũng muốn khóc.
Thôi!
Hắn cắn răng hạ quyết tâm.
- Bảo Âm con đừng khóc, con đi theo ta, ta nuôi con!
- Dạ?!
Bảo Âm không ngờ lại thành thế này.
Cô chỉ định giả bộ đáng thương để vị thổ ty này giúp tìm người nhận nuôi, không ngờ hắn lại nuôi cô luôn. Đây có coi là niềm vui bất ngờ không...
Một bàn tay ấm áp dắt cô khỏi lều lúc cô còn ngơ ngẩn. Tuấn mã màu nâu cao lớn đứng cách lều trại không xa, vừa thấy Cáp Nhật Hồ đến đã thân thiết dụi vào người hắn.
- Bảo Âm, đây là Trát Na, ngựa của chúng ta. Nó rất hiền lành chưa bao giờ đá người, con đừng sợ, ta bế con lên.
- Trát Na...
Cái tên này nghe giống tên chú chó nhà bác cả làm cô thấy thật thân thiết. Cô lớn lên trên thảo nguyên đương nhiên không sợ ngựa, được Cáp Nhật Hồ bế lên còn rất thích thú là đằng khác. Nếu không muốn làm mất lớp ngụy trang bé gái từ phương nam chạy đến, cô còn muốn tự mình nắm dây cương chạy quanh thảo nguyên vài vòng kìa.
Xóc nảy trên lưng ngựa thêm một lúc hai người mới dừng lại trước một cái lều to. Ngựa vừa dừng vó, lập tức bị hai đứa bé chạy từ trong ra vây chặt.
- Cha về rồi!
Bảo Âm cạn ngôn.
Trong nhà đã có hai đứa con còn nhận nuôi mình, sự xuất hiện của nàng e rằng mang đến cho cả nhà này một gánh nặng không nhỏ.
- Lại đây, cha giới thiệu cho các con.
Cáp Nhật Hồ vẫy tay gọi con trai con gái lại gần, nhẹ nhàng đẩy Bảo Âm lên trước nhẹ nhàng nói:
- Đây là Bảo Âm cha nhận nuôi trong thành, sau này là muội muội của các con, phải chăm sóc muội muội, biết chưa?
Hai đứa bé:
- ...
Đứa lớn đứng trước nhất nhìn đứa bé gái gầy gò chỉ cao đến eo mình, có chút không vui gọi một tiếng muội muội.
Không phải cậu ghét bỏ gì đứa trẻ này, chỉ là buồn phiền vì lương thực trong nhà thôi. Một nhà bốn người đã phải thắt lưng buộc bụng, bây giờ lại thêm một miệng ăn, thiếu lại càng thiếu, cảm giác bị đói thật sự không dễ chịu.
- Cha đã nói với mẹ chưa đấy?
Cáp Nhật Hồ ngớ ra, lúng túng vuốt bím tóc, lầu bầu:
- Đang định nói với mẹ hai đứa, tí nữa hai đứa phải nói phụ cha đấy nhé.
Bảo Âm nghe xong âm thầm kêu không ổn.
Hiển nhiên trong nhà này Cáp Nhật Hồ không phải người có thể làm chủ, vợ của hắn có vẻ không hiền lành lắm, còn thêm hai đứa bé này nữa, nhìn thế nào cũng là mình gây phiền toái.
- Cáp Nhật Hồ thúc thúc, Bảo Âm không cần thúc nhận nuôi, thúc chỉ cần cho con ở lại thảo nguyên thôi.
Lời nói của cô rất thành khẩn, vào tai Cáp Nhất Hồ lại không như vậy. Đứa trẻ này thật là ngoan, đủ làm hắn thấy cảm động không thôi.
- Nha đầu không cần lo, con cứ ở lại đây. Bây giờ ta đi gọi mẹ của con về, sau này ta là cha của con.
Chuyện lớn như trong nhà thêm nhân khẩu đương nhiên phải nói cho thê tử. Chỉ là bây giờ mình lại dẫn người về trước, không khỏi bị mắng một trận, phải xem lát nữa nên giải thích thế nào mới được.
Cáp Nhật Hồ nhảy lên ngựa chạy đi mất, để lại ba đứa trẻ sáu mắt nhìn nhau.
Triêu Nhạc cũng là một cô gái, tâm tư đơn thuần, còn rất vui vì trong nhà có thêm em gái, kéo tay Bảo Âm líu lo hỏi không ngừng.
- Muội muội mấy tuổi rồi?
- Muội muội, các muội chạy nạn đến đây trên đường ăn gì vậy?
- Muội muội...
Huynh muội hai người từ sớm đã biết trong bộ tộc sắp nhận nuôi các bé gái chạy nạn từ phương nam, chỉ không ngờ trong nhà cũng nhận một người. Dù sao lúc trước cha cũng đã nói chỉ có nhà không con hoặc một con mới nhận.
Chỉ là đến cũng đến rồi, bọn họ đương nhiên phải quan tâm muội muội.
Lần đầu Bảo Âm gặp một tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, đã bị hỏi tê cả đầu, cũng may Cáp Nhật Hồ vừa lúc trở về cứu cánh.
Cáp Nhật Hồ dẫn thê tử cùng về, hai người nhảy xuống ngựa, quần áo còn hơi ướt, rõ ràng hắn đi đón thê tử tiện đường lấy thêm nước.
Bảo Âm đã nghĩ thê tử của Cáp Nhật Hồ cũng là một bác gái mặt mày anh khí, không ngờ ngược lại người ta có gương mặt ôn hòa, giọng nói cũng dịu dàng. Sự thương xót trong mắt khi nhìn thấy Bảo Âm không phải giả.
- Bảo Âm lại đây.
Trác Na vẫy tay gọi đứa bé.
Triều Nhạc thấy Bảo Âm ngơ ngác không đáp, vội đẩy cô lên phía trước mấy bước.
- Mẹ gọi muội đấy.
Đứa trẻ co người lại sợ sệt, nom thật sự đáng thương.
Trác Na vừa nghĩ tới mấy lời kể của trượng phu mà không khỏi đau lòng. Không phải nói sắp tám tuổi rồi sao? Còn không cao bằng con gái bà lúc năm tuổi. Tay chân nhỏ nhỏ gầy gầy hơn cả chân dê con, tóc khô vàng xơ xác, cái cổ bé tẹo như cây khô, gió thổi qua là gãy.
- Con ngoan, khổ cho con rồi. Sau này cứ coi đây là nhà mình, cha mẹ thương con.
Bảo Âm còn chưa kịp nói gì đã bị ôm chặt, nghe bà ấy nói thế lại càng nghẹn lời. Trực tiếp như vậy?
Cô còn đang lo mình bị ghét bỏ, thành bóng cao su bị đá tới đá lui. Cô sợ, dù sao cơ thể này vừa nhỏ vừa yếu, không thể tự lực cánh sinh được.
Trác Na thấy Bảo Âm không nói gì, lại tưởng con bé không muốn nên vội vàng sửa lời:
- Nếu chưa muốn gọi cha mẹ cũng không sao, chúng ta cứ ở chung với nhau, khi nào con muốn thì gọi cũng được.
- Phải phải cứ ở lại đã, lúc nào con quen thì hãy tính.
Cáp Nhật Hồ toét miệng cười, nhấc theo vại nước đem đi cất. Mới vừa đi được hai bước chân, ông đã nghe câu nói nhỏ nhẹ phía sau.
- Con đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT