Chương 4
Quán trọ của Gerdy
Có 5 người mà Carl nhìn thấy: 3 trong số họ mặc áo choàng đen với chiếc mũ vải chùm kín qua đầu ( có hai người cao và một người thấp hơn đôi chút); một người đàn ông trong bộ áo choàng tím đi trước như để dẫn đường; một người khác mặc áo choàng xám cầm gậy đi phía sau. Họ lối thành hàng nhằm hướng khu thực hành phép thuật. Ánh đèn phát ra từ cây đèn trong tay của người đàn ông mặc áo tím soi rõ một khoảng sân rộng lớn rồi nhanh chóng biến mất khi đoàn người đó quẹo trái - hướng quay trở lại toà lâu đài.
Chờ khi những cái bóng đen trên nền đất hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình, Carl mới hỏi Brandon:
- Họ là ai vậy?
Brandon lắc đầu, nó nói:
- Tao không biết!
- Họ không phải học viên! - Jack góp ý.

Điều này khiến Danton băn khoăn, nó hỏi:
- Sao mày biết?
- Chiếc áo choàng tím và xám đó! Nó không phải của học viên hay nói cách khác học viên không được phép mặc áo màu đó! - Tiếng Jack giải thích.
Brandon tán đồng:
- Đúng thế! Mỗi màu áo choàng thể hiện một địa vị xã hội riêng biệt của chủ nhân nó! - Như để thuyết phục thêm, nó nói: - Tao nghe bố tao nói thế!
- Vậy họ có chức vụ gì? Mà tại sao họ biết lối đi bí mật của học viên? - Carl thắc mắc.
Jack ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Tao không biết. Biết đâu họ là người trong trường!
Danton lập luận:
- Nhưng người trong trường thù cần gì lén lút đêm hôm thế này?
Brandon vội chen ngang, kéo cuộc trò chuyện về đúng hướng:
- Chúng ta có đi tiếp không?
- Tất nhiên là đi tiếp chứ! - Danton nhiệt liệt trả lời.
Câu nói đó ngay lập tức bị Jack phản đối:

- Nhỡ còn người trong đường hầm đó thì sao?
- Nhưng chẳng lẽ lại quay về? - Brandon trừng mắt nhìn Jack trước khi tuyên bố:
- Dù sao thì chúng ta cũng đến đây rồi, tao quyết định mình sẽ tiếp tục kế hoạch này. Nếu có ai đó trong đường hầm thì họ cũng đã xéo phắn ra khỏi đó trong lúc bọn mình đứng bàn tán ở đây từ nãy tới giờ rỗi!
Jack có vẻ sợ nhưng cái nhìn không khoan nhượng từ phía Brandon khiến nó không tài nào đề xuất một ý kiến bàn lùi nào khác được nữa. Chúng dón dén đến gần miệng hầm. Danton xung phong là người canh gác đồng thời sẽ giữ cái nắp hầm khi những đứa kia trèo xuống. Brandon đốt cái đuốc mà chúng mang theo bằng một nhát vẫy ngón trỏ điêu luyện và thì thầm "Allsai", nó lôi trong túi áo ra mảnh giấy ghi ký hiệu và tờ bản đồ viết tay đã được gói gém cận thận. Rơ cao cây đuốc, nó dẫn đường đi thẳng vào bóng đêm đen đặc!
Căn hầm ẩm thấp, sàn đá ướt sũng nước khiến chúng phải đi thật chậm, rò rẫm từng bước một. Carl chắc chắn đây là hệ thống thoát nước hay đại khái thế vì dưới này có một mùi khó chịu mà nó đoán là nước thải. Thỉnh thoảng, một vài con chuột lại lảng vảng đi đâu đó ngang qua, chúng rít ầm ĩ rồi cuống cuồng bỏ chạy khi phát hiện ra những bóng đen hắt dài và gẫy khúc trên nhưngc thành đá. Tiếng chuột kêu gặp phải những bức tường đường hầm trơn láng phản lại, vang vọng nghe có phần rờn rợn.
Chúng bước ngay theo sau nhau, cứ đi trong im lặng, để tai nghe ngóng mọi động tĩnh, cũng không dám nói chuyện vì sợ sẽ có ai đó trong đường hầm nghe thấy tụi nó.

Mỗi lúc đến một ngã rẽ, Brandon lần mò trên vách tường tìm kiếm một trong những ký hiệu đánh dấu như trong danh sách nó mang theo để đảm bảo chúng vẫn đang đi đúng hướng.
Gần mười lăm phút trôi qua, bốn đứa bắt đầu mỏi chân vì phải đi bộ. Khi mọi niềm hào hứng bắt đầu bốc hơi ra khỏi tâm trí chúng, Brandon reo lên:
- Ta sắp đến nơi rồi! Qua khỏi lối rẽ kia nữa thôi!
Chúng bắt đầu hứng khởi trở lại, đôi chân như được tiếp thêm sức mạnh, chúng tăng tốc. Và đúng là cuối đường hầm luôn có ánh sáng. Carl đã có thể thấy được những tia sáng trắng lờ mờ xuyên qua nắp hầm mà nó tin là được kết bằng lá. Đẩy cửa hầm, từng người một bước lên mặt đất.

***
Carl nhận ra nó đang đứng giữa một khu rừng thưa thớt với nhiều thân cây to ngoằn ngoèo, uốn éo, xoè ra thành nhiều tán rộng đan kết như tấm mạng nhện trên đầu, những bộ rễ cuồn cuộn lộ hẳn lên khỏi mặt đất không khác gì những con trăn khổng lồ sần sùi, mập mạp. Brandon nói rằng để tìm ra hướng đi lúc này, chúng cần tìm một hòn đá lớn, ở trên đó có ký hiệu chỉ dẫn hướng đi.
Sau một hồi tìm kiếm, Jack reo lên khi nó tìm thấy hòn đá nằm sau một gốc cây. Trên đó có khắc một mũi tên. Brandon nói:
- Cứ đi theo hướng chỉ này ta sẽ tìm thấy đường mòn. Đi thôi!
Cả ba đứa bám đuôi Brandon đi sâu hơn vào trong rừng. Càng lúc các tán cây càng dày hơn, ánh trăng gần như bị che mất chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ của cây đuốc Brandon đang cầm trên tay. Lớp lá khô bị dẫm đạp gãy vụn, tạo lên những tiếng sột soạt khiến Carl có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, chốc chốc nó lại quay về phía sau, nhìn ngó và nghe ngóng.
Cuối cùng thì một con đường mòn ngoằn ngèo nhỏ xíu cũng xuất hiện. Chúng men theo con đường bước đi. Một đốm sáng vàng nho nhỏ xuất hiện khi chúng đi được chừng năm phút. Khi đến gần, chúng phát hiện ra đó là một quán trọ hai tầng bằng gỗ với lớp sơn màu xanh lá héo úa. Một tấm biển treo lủng lẳng trước cửa, trên đó có ghi dòng chữ viết tay thô kệch:
"Quán trọ của Gerdy".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play