Ở trên đường đi tới Hãn Vân Phong, Lương Giáo Dụ giới thiệu La Anh một chút với Trình Tố Tích.

La Anh là đệ tử tinh anh của Hãn Vân Phong, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, vốn dĩ lần này tuyển chọn phong chủ hắn cũng là người được chọn, lại bởi vì trúng hỏa độc mà tiếc nuối bỏ lỡ.

Lương Giáo Dụ cũng từng nghi ngờ có người cố ý hãm hại, nhưng nhện lửa kia chính là yêu thú địa cấp, cực kỳ hiếm thấy, khó mà gặp được. Hơn nữa tuyến đường rèn luyện của La Anh vẫn chưa báo cho người khác, cho nên khả năng bị người khác hãm hại cũng không lớn.

"Cũng là số kiếp của hắn không tốt, vận mệnh nhấp nhô......"

Lương Giáo Dụ hiển nhiên có ấn tượng không tệ với đệ tử La Anh này, cho nên vì hắn thổn thức không thôi.

Trình Tố Tích khuyên nhủ: "Họa phúc ở đời khó mà lường trước, chỉ cần hắn đạo tâm kiên định, nói không chừng còn là cơ duyên."

"Hy vọng như vậy đi......"

Đi tới cửa viện, đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng liền phả vào mặt.

Trình Tố Tích vận linh lực hộ thể, nhanh chóng đi tới trước giường bệnh.

Chỉ thấy hai mắt La Anh đóng lại, gương mặt tím tái sưng tấy, đôi môi tái nhợt nứt nẻ, đã nhìn không ra dung mạo lúc đầu.

Trình Tố Tích lúc này không do dự nữa, lập tức giúp hắn kiểm tra thân thể một phen.

"Đây đúng là hỏa độc, độc tính rất mạnh, nếu không phải ngài cho hắn dùng Bích Hàn Quả, chắc chắn hắn đã sớm mất mạng."

Lương Giáo Dụ ở bên cạnh hỏi: "Có cách nào cứu hắn không?"

"Thử qua mới biết được."

Trình Tố Tích để người nâng La Anh dậy, tay phủ trên đỉnh đầu hắn, rót linh lực Hàn Băng Chi Khí vào trong cơ thể La Anh từ trên xuống dưới.

Chỉ thấy vẻ tím tái trên mặt La Anh lập tực lui xuống, nhưng khi Trình Tố Tích thu linh lực lại, đã trở lại trạng thái ban đầu rất nhanh.

Lương Giáo Dụ kinh ngạc nói: "Đây là có chuyện gì? Hỏa độc này sao lại giống vật sống như vậy."

Trình Tố Tích cũng chưa bao giờ thấy độc có linh tính như vậy, nàng hơi suy tư, nói: "Lương Giáo Dụ đừng vội, để ta thử lại lần nữa."

Lần này, Trình Tố Tích trực tiếp chia linh lực ra thành nhiều nhánh, rót vào trong cơ thể La Anh từ nhiều hướng khác nhau. Nhưng mà, hỏa độc kia lại vô cùng xảo quyệt, víu chặt vào kinh mạch La Anh không thả, làm cho Trình Tố Tích đầu thử kỵ khí*, ngược lại không có cách nào bắt nó lại.

[*muốn đánh vào hỏa độc nhưng còn e ngại]

Một hồi đánh giằng co bắt đầu lan ra trong cơ thể La Anh.

Trình Tố Tích biết nếu không nhanh chóng diệt trừ hỏa độc, rất có thể sẽ gây ra thương tổn không thể nghịch chuyển trong kinh mạch La Anh, cho nên cần phải tốc chiến tốc thắng.

Hạ quyết tâm, Trình Tố Tích cũng không hề do dự. Nàng hít sâu một hơi, đánh thức Liên Tâm Băng Diễm chôn sâu ở trong người.

Liên Tâm Băng Diễm là ngọn lửa Thiên Cấp được Trình Tố Tích phát hiện ở trong động Hàn Băng ngàn năm. Nó ra đời với Thiên Diệp Hàn Băng Liên, cần vạn năm dựng dục mới có thể hình thành.

Có thể gặp được ngọn lửa đẳng cấp này, tự nhiên cũng là cơ duyên cực lớn. Nhưng, ngọn lửa Thiên Cấp cũng không phải người bình thường có thể thu phục. Cho dù Trình Tố Tích trời sinh thể hàn, cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Thậm chí đến nay thương thế của Trình Tố Tích chưa lành, cũng có liên quan với Liên Tâm Băng Diễm.

Trong đại chiến, Trình Tố Tích bởi vì sử dụng Băng Diễm vượt quá giới hạn, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng. Băng Diễm lại nhân cơ hội này mưu toan phệ chủ, làm cho Trình Tố Tích càng thêm tổn thương.

Vì áp chế Băng Diễm, Trình Tố Tích không thể không dùng một nửa linh lực phong tỏa ở trong đan điền, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng không được động võ một cách dễ dàng.

Bây giờ vì cứu La Anh, Trình Tố Tích lại sử dụng Băng Diễm lần nữa, mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế.

Băng Diễm sau khi được thả ra, lập tức vô cùng hưng phấn lao thẳng vào trong cơ thể La Anh, trong nháy mắt cắn nuốt hỏa độc không còn một mảnh.

Thiên cấp đối đầu địa cấp, kết quả này cũng là chuyện trong dự liệu.

Nhưng mà, cắn nuốt xong hỏa độc, Băng Diễm lại bướng bỉnh không chịu trở về. Nó bị giam giữ quá lâu, thật vất vả đi ra hóng gió, sao có thể cam tâm chỉ ăn một miếng "Lót dạ" liền trở về?

Nhìn thấy Băng Diễm có ý muốn chạy trốn, Trình Tố Tích ấn đường vừa nhíu, không vui đem linh lực hóa thành bàn tay khổng lồ, vững vàng nắm quả cầu màu xanh băng trong lòng bàn tay.

Băng Diễm trái xông phải hướng, nhưng vẫn không thoát khỏi linh lực khống chế của Trình Tố Tích, cuối cùng cũng dần dần an tĩnh lại.

Trình Tố Tích nhân cơ hội đánh nó một trận, rồi mới đưa về đan điền, tiếp tục dùng linh lực áp chế.

Lại mở mắt, sắc mặt La Anh đã khôi phục bình thường, chỉ có kinh mạch bị hỏa độc và Băng Diễm lỗ mãng đã tạo thành rất nhiều vết thương, cần phải điều dưỡng một đoạn thời gian rất dài.

Lương Giáo Dụ thấy vậy mừng rỡ, liên tục chắp tay thi lễ với Trình Tố Tích, "Đa tạ Lăng Khê trưởng lão!"

Trình Tố Tích tiến lên đỡ lấy người, "Lương Giáo Dụ không cần đa lễ. La Anh là đệ tử Càn Nguyên Tông ta, thân là trưởng lão ta đương nhiên phải tận lực chữa trị."

Lương Giáo Dụ lại nói: "Lăng Khê trưởng lão có chỗ không biết, ta hôm qua từng đi Tố Hồi Phong xin Kính Minh trưởng lão giúp đỡ. Bọn họ lại lấy lý do ' Kính Minh trưởng lão đã dốc hết sức lực cho tuyển chọn phong chủ, còn đang vội vàng', liền đuổi ta ra ngoài."

Kính Minh trưởng lão am hiểu luyện đan, Lương Giáo Dụ sẽ xin giúp đỡ hắn trước, cũng hợp tình hợp lý.

Trình Tố Tích đối với cách làm của Tố Hồi Phong cũng không có nhận xét, chỉ nói: "Lạc Tuyết Nhai ở Tiên Miểu Phong ta có một gốc cây hoa Sương Thần sắp trưởng thành, sẽ giúp cho thương thế của La Anh. Đến lúc đó ta sẽ sai người đưa tới."

Lương Giáo Dụ lại cảm tạ lần nữa, thầm than Lăng Khê trưởng lão trong nóng ngoài lạnh, là người tốt.

Trình Tố Tích còn không biết mình đã được phát "Thẻ người tốt", thấy mạng sống của La Anh đã không còn đáng ngại, liền cáo từ rời đi.

Trở lại Tiên Miểu Phong, Trình Tố Tích mới vừa bước vào tĩnh thất, liền phun ra một ngụm máu.

Mới vừa tranh đấu với Liên Tâm Băng Diễm nhìn như nhẹ nhõm, thật ra đã hao hết tinh lực của Trình Tố Tích, càng làm thương thế còn chưa khép lại của nàng nặng hơn. Bây giờ phun ra một ngụm máu bầm, ngược lại làm cho nàng thoải mái không ít.

Lau sạch sẽ máu ở bên khóe miệng, Trình Tố Tích vận chuyển linh lực trị liệu qua loa cho mình một phen, rồi cởi hà bao ở bên hông để xuống.

—— tới thời gian "Đút cơm" cho tiểu Băng Loan.

"Ấp" lâu như vậy, ngoài trừ hoa văn bên ngoài càng ngày càng sáng ngời, trứng Thần Thú nhìn qua cũng không có thay đổi quá lớn.

Nhưng Trình Tố Tích lấy tay ước lượng một chút, trọng lượng cũng giảm xuống một ít.

Nàng soi trứng Thần Thú ở dưới ánh sáng, cũng không có thấy bóng dáng của tiểu gia hỏa, trong lòng có chút thất vọng.

......

Hoa Linh ngoài ý muốn phát hiện, linh lực của chủ nhân hôm nay đã thay đổi.

Nếu như nói linh lực trước đó giống như làn gió thu mát mẻ, thì hôm nay lại giống như một trận bão tuyết, suýt chút nữa đông lạnh thân thể nhỏ bé này thành kem.

Có điều, Hoa Linh vẫn dùng hết mạng nhỏ cố gắng hấp thu, mỗi lần hít một hơi liền run một chút, rất giống đang tiến hành hoạt động phạm pháp nào đó.

Cũng không phải nàng muốn tự ngược, mà linh lực này mặc dù hít có hơi thống khổ, nhưng nó đại bổ!

Hít một hơi bằng mười, hít mười hơi tu hành đắc đạo...... Phi phi phi!

Hoa Linh bị đông lạnh trong đầu như có xe lửa đang chạy, đau đớn nhưng cũng sung sướng.

......

Trình Tố Tích ngay từ đầu cũng không có cảm thấy khác thường, nhưng lúc hoa văn bên ngoài trứng Thần Thú bắt đầu lúc sáng lúc tối, nàng chợt ý thức được không bình thường.

Kiểm tra một phen, cuối cùng phát hiện mấu chốt là linh lực.

Hôm nay ầm ĩ một trận với Băng Diễm, làm linh lực của Trình Tố Tích lưu lại một chút sức mạnh của Băng Diễm.

Liên Tâm Băng Diễm là ngọn lửa Thiên Cấp, uy lực của nó khác biệt với những ngọn lửa bình thường, mặc dù chỉ có một ít sức mạnh kia, cũng rất có thể làm tiểu Băng Loan ăn không tiêu.

Trình Tố Tích vội vàng rút linh lực về, trong lòng áy náy, lo lắng tiểu Băng Loan bởi vì sai lầm của mình mà bị thương tổn, nhưng cũng không biết bù đắp như thế nào.

Nhưng mà, đúng lúc này, bên ngoài vỏ trứng đột nhiên nứt ra một đường nhỏ.

Trình Tố Tích đang cầm quả trứng bất ngờ cứng đờ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

ps: Vỏ trứng Thần Thú rất đặc biệt, chỉ có thể làm cho linh lực tiến vào, không thể để thần thú tiến vào, vì vậy Trình Tố Tích không thể trực tiếp biết được tình huống của tiểu Băng Loan.

Đoán chừng, chương này đứt ở đây, sẽ có người gửi lưỡi dao cho ta, ha ha ha ha ha ha ha ha...

Editor nói: Tui nghĩ tui ngừng ở chương này cũng dễ làm mấy bạn cụt hứng, nên up liền 2 chương nha ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play