Tào Quân Học thu dọn hộp đồ nghề, thân hình cao lớn ở dưới ánh đèn hình thành một bóng đen cực lớn. Anh sửa xong đèn treo, chỉ trong hai bước đã bước xuống thang gỗ.
"Đại ca đại ca, anh Lăng không tức giận sao?"
"Ngứa đòn à, tao có thể để em ấy giận lâu vậy hả?"
"Không hổ là đại ca, luôn có chiêu dỗ anh Lăng."
"Đánh rắm, là Tiểu Lãng của tao rất tốt với tao, nên mới có thể dỗ được."
"Đó là đương nhiên đó là đương nhiên, anh Lăng vốn dĩ tốt nhất mà."
"ĐM! Thằng nhóc mày có ý gì đó! Bé con nhà tao đương nhiên tốt nhất! Đương nhiên cũng chỉ có thể là của ông đây!"
"Em em em... em biết mà, gì đó, ý của em không phải như vậy, em..."
"Bà mày, dám có ý gì với em ấy ông đây lập tức bẻ gãy cái cổ hai lạng thịt của mày đó!"
"Không dám không dám, em chỉ... á á anh Lăng anh đến rồi!"
"Ây da bé con nhà mình đến rồi ~" Tào Quân Học lập tức trở mặt quay người qua.
"Bé con, sao em lại không mặc áo khoác, em đã quên mũi em sáng nay phì bong bóng rồi à? Đúng đúng đúng, không phải bong bóng mũi, anh đây không phải nóng lòng nên lanh mồm lanh miệng sao. Được, đi mua ngay đây, về nhà làm cho em nhé. Nào, quần áo anh rộng, anh ôm em... Không sao đâu, bọn họ không dám nhìn, thật sự không dám...uh uh... bà nội tụi bây, cút xa chút cho ông, nhìn cái cứt gì!"
Lăng Lãng hít cái mũi, vẻ mặt không tình nguyện bị áo khoác rộng của đối phương bao bọc, dính sát vào thân thể cường tráng ấm áp đó.
Hừ, cậu vẫn muốn chê Tào Quân Học đủ kiểu, không chê không thoải mái, hừ ~
Hoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT