_Cái tên chết bằm này…
Nó đứng trước cửa nhà nguyền rủa Lam Phong, nguyền rủa một tí thì đã thấm mệt.
_Thôi tắm cái đã rồi tính sau.
Nói là làm, nó đi vào nhà rồi thả mình vào bồn nước nóng rồi ngủ ở đó luôn.
---
_Thưa ông trùm, tên chủ tịch tổ chức leaf đã phát hiện ra nơi ẩn náu của chúng ta rồi.
Một chàng trai có mái tóc màu đen dài đến tận lưng gạt một chút tàn thuốc rồi để điếu thuốc lên cái gạt tàn và mỉm cười:
_Có tên nào đi theo hắn ko.
_Ko ạ…à mà có đó là một con nhãi nhìn cũng được lắm.
Thấy hơi hứng thú, chàng trai đứng lên hỏi tên đó một cậu nữa:
_Là người trong tổ chức?
_Ko, chỉ là một con nhãi nhép thôi.
Sau khi nghe tên đó nói, chàng trai đó đi ra khỏi phòng và ra lệnh cho người lấy đồ cho anh ta để chuẩn bị đi đâu đó.
_Hắn ta biết căn cứ của ta, ta cũng biết nhà của hắn ở đâu.
---
_Ông à, sao ông lại ở đây? – Lam Phong ngạc nhiên nhìn người ông của mình.
Ông nội của cậu dùng cái gậy của mình đập vào đầu cậu:
_Cái thằng này, cháu dám nói với ta bằng cái giọng đó hả? Cuộc chiến sinh tử đã bắt đầu rồi, đã có mấy người ở chỗ ta đã hy sinh.
Ôm cái đầu đau của mình, Lam Phong cũng gật đầu:
_Căn cứ của chúng ta cũng ko giữ lâu ạ, mặc dù đã giết được số nhiều trong số bọn chúng.
Ông nội Lam Phong ngồi khoanh tay:
_Nhất định cuộc chiến này, cháu ko được chết, phải tiêu diệt được tên trùm.
_Được ạ.
_Nhưng…
----
_Ơ…
Nó chợt giật mình thức dậy, nó đứng lên lấy khăn quấn quanh người và đi vào phòng.
_Hờ *rung người* lạnh ghê…
Nó bỏ cái khăn ra rồi lấy đồ thay, chợt, nó thấy cửa sổ đang mở, nó tức giận lấy tay đập sầm cánh cửa lại, bỗng có một giọng nói phía sau cách cửa:
_Au.
Sau giọng nói đó là một chàng trai xuất hiện sau cánh cửa sổ, chàng trai mở cánh cửa đó một cách dễ dàng và bay vào nhà làm nó tức giận, nó dơ chân tung chưởng cho hắn một cái, nó hét lên:
_BIẾN THÁI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
---
_Nhưng sao? – Lam Phong ngu ngơ cầm tờ báo lên và hỏi ông nội của mình.
Một lần nữa, ông nội của cậu cầm cây gậy đánh vào đầu Lam Phong, ông mắng Lam Phong:
_Cái thằng này...cháu phải chắc chắn cháu ko có điểm yếu.
Lam Phong cười:
_Điểm yếu, ông nói sao vậy, cháu mà có điểm yếu sao.
_Ừ, thì ta chỉ nhắc nhở cháu thôi, chứ cháu đâu có ngu bỏ mặc cháu dâu của ta vào chỗ nguy hiểm đúng ko.
*Rầm*