Chương này t/g gọi nó và hắn là anh và cô nhé
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
Những tia nắng đầu tiên ấm áp chiếu vào khe cửa sổ bệnh viện, nơi 2 thiên thần đang say giấy
- Ukm - cô vươn vai cười hạnh phúc nhìn anh
- Dậy đi - cô lay lay anh
- Ko anh muốn ngủ tiếp - anh nhõng nhẽo ôm eo cô kéo cô vào lồng ngực hưởng thụ hương thơm từ tóc cô
- Dậy đi em đói - cô thủ thỉ
- Em thích ăn gì - anh cúi đầu hôn cô 1 cái hỏi
- Súp bò hầm - cô nói mặt cười tươi như hoa
- Ok vợ yêu - anh cười rồi nhéo mũi cô
- Ui đau - cô xoa xoa mũi của mình đánh anh 1 cái
- A vợ bạo lực với chồng - anh vờ khóc đưa đôi mắt cún con nhìn cô
- Ai bảo ! ko thèm chơi với anh nữa - cô nói ròi xuống giường
- Anh xin lỗi mà - anh xuống giường ôm trầm lây cô từ đằng sau nhẹ nhàng nói
- Biết lỗi chưa - cô quay lại đưa tay ra chỉ vào mặt anh hỏi nhẹ
- rồi - anh nói rồi gật đầu
- Yêu anh quá - cô ôm trầm lây anh, anh cũng ôm lại, nhìn 2 người hạnh phúc vô cùng
1 lát sau khi vscn xong, anh dẫn cô đi ăn sau đó đi dạo quanh công viên, 2 người tay trong tay nhìn rất hạnh phúc
- Mùa đông sắp tới rồi, em lên mặc nhiều đồ vào - anh nhìn cô nói
- Em biết mà - cô cười phúc hậu nhìn anh
- Mà cũng sắp tới mùa hoa đao nở rồi nhỉ - anh nhìn mấy cây hoa đào trơ trụi ko 1 ngọn lá
- Uk khi hoa đào nở, anh nhất định phải cười - cô chạy ra gần cây đào nói
- Tại sao anh phải cười - anh hỏi, anh ko hiểu tại sao lại phải cười
- Tới lúc đó anh sẽ biết - cô nháy mắt tinh nghịch với anh
- Nói cho anh biết đi - anh năn nỉ cô
- Ko đâu lêu lêu - cô cười rồi chạy nhanh đi
- Đứng lại - anh cười rồi rượt cô
2 người rượt đuổi nhau hạnh phúc lắm, sau khi đã thấm mẹt 2 người năm ra chỗ bãi cổ còn xanh, tay nắm tay
- Băng này - anh gọi cô
- Ukm sao - cô quay lại nhìn anh hỏi
- Em ra ngồi ở ghế kia đợi anh 1 chút nhé - anh ngồi dậy chỉ vào cái ghế gỗ dài ở gần cây đên
- Ok - cô cười rồi ngồi dậy đi tới đó
1 lúc sau, anh tới chỗ cô, quỳ 1 chân xuống câu hôn cô
- Có thể lúc trước, anh đã ko tốt với em, anh biết anh đã làm những điều sai trái với em và gia đình em - anh nói giọng anh khàn khàn đầy hối hận, cô chẳng nói j cả lắng nghe anh nói
- Anh biết ở quá khứ em đã từng yêu anh và cho tới hiện tại anh biết em cũng yêu anh nhưng nó sẽ ko như ngày xưa em sẽ ko yêu anh , say mê anh nhiều như ngày xưa - Anh nói tiếp, anh chỉ hy vọng cô sẽ hiểu anh, đáp lại anh vẫn là sự im lặng từ cô
- Nhưng thế cũng đã đủ đói với anh rồi anh chẳng mong em yêu hay chẳng mong em sẽ thứ tha cho anh ,anh chỉ hy vọng em chấp nhận anh và ở bên cạnh anh mãi mãi - anh nói tiếp, lúc này những giọt nước mặt của cô đã lăn dài trên má
- Anh cầu xin em làm vợ anh nhé - Anh nói với cô đồng thời mở hộp nhẫn ra, bên trong là 1 cặp nhẫn đôi, có hình trái tim đc đính bằng kim cương, bên trong nhẫn có khắc tên của cả 2 người 1 cách tinh tế
- Em...em....đồng ý - cô trả lời nghẹn ngào rồi ôm trầm lấy anh
- Cảm ơn em rất nhiều......cảm ơn em.... - an cũng ko ngăn đc những giọt nước mắt của mình nữa, chúng cứ vậy mà tuôn trào ra
Cả hai người giờ đã thấu hiểu nhau, đã dành trọn trái tim cho nhau, hạnh phúc đã đến với họ dẫu rằng họ sẽ phải đón nhận nỗi ly biệt sẽ là vĩnh cửu................
Sợ lắm...............cái cảm giác tưởng trừng như.......... ôm trọn yêu thương
Rồi.........bỗng nhiên..............biến mất...........như...........chưa từng...............tồn tại