Về tới nhà
Đồ đạc trong các phòng đc sắp xếp một cách cẩn thận và có phần cao quý
- Thưa cô chủ cậu chủ bữa tối đã chuẩn bị xong - bà quản gia nói
- Vâng cảm ơn bác - nó cười hiền với bà quản gia
- Tôi ko ăn tối cô cứ ăn đi - hắn nhìn nó đầy khinh bỉ
Hắn đi vào phòng, thay quần áo rồi phóng xe đi luôn
- À bác ơi, bác đừng gọi con là cô chủ cứ gọi là Băng Băng đc rồi ạ - nó cười
- Ể thế ko đc đâu ạ - bà quản gia khi nghe vậy có cảm tình với nó nhưng mà bà chưa muốn chết
- KO sao đâu bác đừng lo ba mẹ cháu để cháu lo - nó nói
- Thế nhưng....
- Nếu bác ko gọi thế thì cháu ko ăn đâu - nó chen vào nói
- Vâng thưa cô Băng BĂng - bà quản gia cười
- Hì hì - nó cười tươi
--------------------------------------------------------
Tại chỗ hắn
- Anh à sao dạo này anh ít đến đây vậy - ả 1 nói với hắn
- Bận tí việc thôi - hắn dang tay ôm mấy ả vào lòng
- Anh à hôm nay là em nhé - 1 ả khác nhõng nhẽo chui vào lòng hắn giọng chanh chua vô cùng
- Ừ anh chiều hết - hắn cười rồi hôn ả
--------------------------------------------------------
10h đêm
- Anh cẩn thận anh uống nhiều quá rồi - ả đỡ hắn
- Ơ cô là ai - nó khi xuống lấy nước thì bắt gặp cảnh này
- Hừ tôi hỏi cô mới đúng - ả kia quát nó
- Cô cút ngay khuốt mắt tôi - hắn chỉ tay vào nó nói
- Em đã làm gì để anh ghét em đến thế thì nói với em, em sẽ sửa mà - nó nước mắt lưng tròng nói
- Còn chưa nghe thấy gì sao CÚT ngay - hắn quát
"CHÁT"
Ả vừa rồi tát nó
- Biết điều rồi xéo khỏi đây cô là cái thá gì - ả nói rồi đỡ hắn lên phòng
- HỨC..hức.... mình ko đc khóc phải gắng lên - nó đứng dậy đi lên phòng
Vì phòng nó kề sát phòng hắn cho nên nhưng âm thanh ở phòng hắn đều một mình nó nghe thấy hết, tim nó đau lắm, trái tim cứ siết chặt vào nhau.....Màn đêm đẹp nhưng lại mang cho nó nỗi buồn vô tận, KO ngủ được nó lấy cây violin mà nó yêu thích nhất xuống vườn hoa đánh
Khi Tiếng của cây violin vang lên, nó như 1 thiên thần vậy, còn một người nữa đang đứng ở cửa sổ ngắm nó, đó chính là hắn,
- Nếu em ko phải là người do ông ta sắp đặt thì có lẽ anh sẽ yêu em - đó là lời nói của hắn