Chuyến bay quốc tế từ New York đến Hải Thành hạ cánh đúng giờ tại trạm dừng T1 của sân bay Quốc tế.

Giang Hàn vừa mới mở điện thoại di động đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat hiện ra. Đa phần là của phòng hành chính, vài cuộc gọi nhỡ của Giang Lệ.

Anh không có thời gian để ý đến mấy cuộc điện thoại của Giang Lệ, vì vậy mở WeChat, bấm vào giao diện trò chuyện đầu tiên trên danh bạ.

Tin nhắn cuối cùng được gửi vào khoảng mười giờ đêm qua, “Giáo sư Giang thân mến, hãy chuẩn bị đón nhận niềm vui siêu to khổng lồ sau khi máy bay hạ cánh nhé!”

Giọng điệu nhắn tin đặc trưng của Nguyễn Ngôn Ninh.

Giang Hàn nhìn điện thoại, khóe môi bất giác nhếch lên, còn tưởng rằng có người đang đợi mình, tốc độ đi càng lúc càng nhanh.

Nhưng khi anh nhận hành lý, nhìn xung quanh cổng sân bay lại không thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc.

Thấy anh dừng lại, những người trong đoàn đều có chút khó hiểu: “Bác sĩ Giang, có người tới đón anh sao?”

Giang Hàn không nói lời nào, nhưng lông mày nhíu lại, anh định lấy điện thoại ra để xác nhận tin nhắn của Nguyễn Ngôn Ninh một lần nữa thì Giang Lệ gọi đến.

“Anh hai?” Chuyến bay dài khiến giọng nói của anh có chút khàn khàn, “Anh mới sáng sớm đã gọi cho em nhiều như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Lệ đứng ở hành lang bệnh viện, giọng nói có chút trầm thấp, “Ông nội đổ bệnh, bây giờ đang ở bệnh viện. Anh nghe Ninh Ninh nói rằng chuyến bay của em về Hải Thành vào lúc 5 giờ.”

“Ông nội bị làm sao?” Lông mày Giang Hàn càng nhíu chặt hơn, trong tưởng tượng của anh ông Giang cơ thể vẫn luôn khỏe mạnh.

“Là nhồi máu cơ tim cấp, hiện tại tình hình đã tương đối ổn định, nhưng bệnh tình của ông khá phức tạp. Kế hoạch điều trị tiếp theo phải chờ các chuyên gia đến hội chẩn trong ngày.”

Giang Hàn nghĩ tới gì đó, “Có phải Ninh Ninh cũng đang ở bệnh viện?”

“Tối hôm qua không gọi được em nên anh đã liên lạc với con bé. Ninh Ninh là người nhờ bác sĩ Lâm thu xếp chuyện ở bệnh viện.” Nói xong, Giang Lệ dừng lại một chút, “Bây giờ em có đến bệnh viện không? Hình như tâm trạng Ninh Ninh không tốt lắm.”

“Em lập tức đến ngay.”

Giang Hàn không nói nhiều qua điện thoại, anh chào hỏi đồng nghiệp, rời khỏi sân bay đón một chiếc taxi, sau đó đến thẳng bệnh viện.

Vì mối quan hệ của Lâm Thâm, ông Giang được sắp xếp ở phòng đơn.

Khi Giang Hàn đến bệnh viện, Giang Lệ đã đợi sẵn ở ngoài cửa phòng bệnh. Cả đêm không nghỉ, sắc mặt của Giang Lệ có chút khó coi.

“Ông nội chưa tỉnh, nên anh bảo bà nội về trước.”

Giang Hàn nhìn qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng, căn phòng này đã được dọn dẹp sạch sẽ. Diện tích không lớn, ngoại trừ giường bệnh thì còn có một chiếc ghế sô pha đôi màu đen.

Văn Hi nằm trên ghế sô pha, còn Nguyễn Ngôn Ninh thì ngồi dựa người bên cạnh giường bệnh, nắm chặt tay ông nội Giang.

Giang Lệ vỗ vỗ bả vai của Giang Hàn, “Ninh Ninh khăng khăng muốn ở bên cạnh ông nội, vừa mới ngủ thiếp đi.”

Giang Hàn đau lòng.

Người khác có thể không biết, nhưng anh biết chính xác Nguyễn Ngôn Ninh sợ điều gì.

Sau khi cha mẹ cô qua đời, cô sống với bà ngoại, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng bà ngoại Nguyễn Ngôn Ninh vẫn luôn yêu thương cô.

Giang Hàn từng nhớ Nguyễn Ngôn Ninh nói với anh rằng, bà của cô vì để cho cô có thể giống với các bạn đồng lứa, mặc quần áo mới vào dịp lễ mừng năm mới. Nên đã giấu cô để đi vào huyện nhận rất nhiều đồ thêu, vào đêm lạnh giá tháng Chạp, lúc Nguyễn Ngôn Ninh đi ngủ, bà ngồi trước giường, châm một ngọn đèn nhỏ, đâm từng mũi kim để đóng lót giày.

Nguyễn Ngôn Ninh biết chuyện này vì một lần cô vô tình dậy đi vệ sinh vào ban đêm, bắt gặp bà che miệng ho khan, sợ sẽ đánh thức cô. Khi đó, Nguyễn Ngôn Ninh đã hạ quyết tâm rằng sau này cô phải đối xử tốt với bà ngoại của mình, để bà có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trong những năm tháng sau này.

Thế nhưng nhiều khi thế giới rất tàn nhẫn.

Một buổi sáng mùa đông như bình thường, sẽ cực kì bình thường nếu nó không xảy ra chuyện đấy.

Vào thời điểm đó, ở nhà không có đồng hồ báo thức, Nguyễn Ngôn Ninh toàn nhờ bà của cô gọi cô dậy mỗi ngày để cô không đi học muộn. Nhưng bà của cô, người luôn đúng giờ, không gọi cô dậy, khi cô thức dậy, mặt trời đã cao.

Nhận ra mình đã muộn học, Nguyễn Ngôn Ninh đột ngột ngồi dậy, chưa kịp thay quần áo đã khoác thêm áo khoác rồi ra khỏi giường.

Cô tìm kiếm khắp nhà, kể cả ngoài sân, lúc sau mới đi vào phòng ngủ nơi mà cô cho là khó xảy ra nhất, vì bà ngoại luôn dậy sớm.

Nhưng bà vẫn chưa chịu dậy.

Nguyễn Ngôn Ninh đứng ở cửa gọi hai lần, thấy bà không trả lời, cô dụi mắt bước đến bên giường, định đánh thức bà dậy. Nhưng vừa chạm vào tay bà, cô cảm nhận được một luồng lạnh giá.

Lúc đó cô chỉ là một cô bé mười một, sắc mặt hoảng sợ, cố hết sức gọi bà nhưng bà cô không bao giờ đáp lại cô nữa.

Sau đó, Giang Hàn biết được chuyện này. Khi anh đến gặp Nguyễn Ngôn Ninh, nghe người hàng xóm của cô kể lại rằng cô bé nằm bên cạnh bà, lặng lẽ rơi nước mắt suốt hai ngày sau đó mới chấp nhận sự thật rằng bà đã mất.

Sau này, Nguyễn Ngôn Ninh được đưa đến Hải Thành, ông nội Giang và bà nội Giang vẫn luôn yêu thương và đối xử tốt với cô. Nguyễn Ngôn Ninh coi ông bà nội Giang như ông bà ruột của mình, nên đêm nay cô mới một mực muốn ở bên cạnh trông nom ông nội Giang.

Giang Hàn biết cô sợ sau khi ông ngủ say sẽ không bao giờ tỉnh lại như bà cô.

Giang Hàn liếc nhìn tấm chăn nhỏ trên lưng Nguyễn Ngôn Ninh, nói nhỏ “Cảm ơn” với Giang Lệ.

“Không cần cảm ơn.” Giang Lệ mở cửa cho anh, “Vào trông ông nội với Ninh Ninh đi.”

Ông nội Giang đang nằm trên giường, sắc mặt không tốt lắm, Giang Hàn liếc nhìn các chỉ số giám sát bên giường. Xác nhận rằng tình trạng thể chất của ông nội Giang đã ổn định, anh ngồi xổm bên cạnh giường, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ vào mặt Nguyễn Ngôn Ninh.

Mặc dù cô đã nhắm mắt, Giang Hàn có thể nhìn ra mắt Nguyễn Ngôn Ninh sưng lên, không biết đêm nay cô gái nhỏ đã khóc bao lâu rồi.

Trong lòng anh cảm thấy khó chịu, những lúc Nguyễn Ngôn Ninh cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh cô.

Giang Hàn cố nén lại vẻ chua xót trong mắt, đang định đắp lại cho Nguyễn Ngôn Ninh thì cô gái nhỏ đột nhiên tỉnh lại.

Cô chạm vào tay ông nội rồi nhìn vào chỉ số trên màn hình điện tâm đồ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Nhất Nhất!.” Giang Hàn nhẹ nhàng xoa lưng Nguyễn Ngôn Ninh.

Nguyễn Ngôn Ninh quay đầu lại, thấy người mà cô đang mong nhớ ngày đêm chỉ cách cô một khoảng cách, nhìn cô dịu dàng, thấp giọng gọi tên cô.

Nguyễn Ngôn Ninh nói bằng một giọng mũi nặng nề, “Giang Hàn, anh đã về rồi.”

“Ừm.” Giang Hàn ôm Nguyễn Ngôn Ninh vào vòng tay mình và vỗ nhẹ vào lưng cô lần nữa, “Anh về rồi, mọi việc còn lại cứ giao cho anh, em không cần phải lo lắng.”

Anh ôm Nguyễn Ngôn Ninh, đợi tâm trạng của cô ổn định lại mới thì thầm vào tai cô, “Chúng ta ra ngoài một lát được không?”

“Nhưng ông nội …”

“Ông nội không sao rồi, một chút nữa anh hai sẽ vào trông ông.” Giang Hàn nói xong chỉ vào Văn Hi đang nằm trên sô pha, “Chúng ta cứ ở đây sẽ đánh thức chị dâu.”

Văn Hi cùng cô ở bệnh viện cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ, Nguyễn Ngôn Ninh đương nhiên không muốn quấy rầy chị ấy.

Cô nhìn ông nội Giang, do dự một chút, mới đi theo Giang Hàn ra khỏi phòng bệnh.

Giang Hàn gật đầu với Giang Lệ đang đợi ở cửa phòng bệnh, nhìn anh ấy bước vào phòng bệnh mới dẫn Nguyễn Ngôn Ninh đi.

Nguyễn Ngôn Ninh ngoan ngoãn để Giang Hàn dẫn vào trong thang máy, cô nói nhỏ nói, “Em xin lỗi” với Giang Hàn.

Ngón tay của Giang Hàn xoa lên mu bàn tay thanh tú nhỏ bé, cúi đầu bắt gặp ánh mắt của cô, “Em xin lỗi chuyện gì?”

Nguyễn Ngôn Ninh dựa vào người Giang Hàn, vòng tay qua người anh, yên lòng đem toàn bộ sức nặng của người dựa vào anh.

“Vốn dĩ em đã nói sẽ tới sân bay đón anh nhưng lại lỡ hẹn.” Cô dừng một chút, hít mùi hương trên người Giang Hàn, “Chuyện của ông nội em cũng không thể thu xếp tốt, vẫn phải làm phiền đến anh Lâm Thâm.”

“Em đã làm rất tốt rồi, Nhất Nhất.” Giang Hàn vuốt tóc cô, dẫn cô đi đến phòng làm việc.

Phòng làm việc tối om, Giang Hàn một tay ôm Nguyễn Ngôn Ninh, tay kia ấn vào công tắc đèn trên tường, Khi đèn bật sáng, Nguyễn Ngôn Ninh vô thức đưa tay lên che mắt.

Giang Hàn đóng cửa lại, bế Nguyễn Ngôn Ninh ngồi xuống ghế sofa. Sau đó rót cho cô một ly nước ấm.

Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu, không nhận, “Em không khát.”

“Em có cần anh mang gương cho em nhìn độ khô của môi em không?” Anh đặt cốc nước vào tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Nếu em không ngoan ngoãn uống nước, anh sẽ tự mình đút cho em.”

Nguyễn Ngôn Ninh vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi, cuối cùng uống cạn nửa ly nước dưới sự giám sát của Giang Hàn.

Giang Hàn cầm chiếc cốc rỗng đặt trên bàn, cởi áo khoác đặt lên người Nguyễn Ngôn Ninh, chỉ vào ghế sofa bảo cô, “Ngủ thêm một lát đi.” 

“Anh cũng ngủ đi.” Nguyễn Ngôn Ninh lo lắng cho anh, Giang Hàn đã ở trên máy bay lâu như vậy, lai bị lệch múi giờ, chắc hẳn anh còn mệt hơn cô.

Giang Hàn đương nhiên biết Nguyễn Ngôn Ninh đang suy nghĩ gì.

Anh không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn kia vài giây, đột nhiên đứng dậy tắt đèn. Sau đó trong bóng tối bước đến ghế sofa, ôm Nguyễn Ngôn Ninh nằm xuốn.

Ghế sofa trong phòng làm việc không lớn, đặc biệt đối với người cao ráo, chân dài như Giang Hàn.

Anh cố gắng nằm ra ngoài nhiều nhất có thể, để đủ không gian cho Nguyễn Ngôn Ninh.

“Giang Hàn …”

Nguyễn Ngôn Ninh dường như muốn nói gì đó, nhưng Giang Hàn không cho cô cơ hội nói, anh tìm môi cô trong bóng tối, trực tiếp hôn cô.

Trong bóng tối, tiếng thở của hai người đặc biệt rõ ràng.

Nụ hôn này không có chút dục vọng nào, Giang Hàn cẩn thận an ủi Nguyễn Ngôn Ninh, anh rời khỏi môi cô, thấp giọng gọi, “Nhất Nhất.”

Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng đáp lại.

Giang Hàn hôn lên chóp mũi cô, Đêm nay em làm rất tốt, anh hai cũng nói vì ông nội mà em vất vả nhiều. Em tin anh đi, chuyện xấu em lo lắng sẽ không xảy với ông nội ra đâu.”

“Nhưng em sợ.”

“Ngoan, đừng sợ.” Giang Hàn siết chặt tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Hiện tại, em chỉ cần nghỉ ngơi, giữ tinh thần thật tốt là được. Ông nội thích em nhất, đến sáng mai em muốn lười biếng cũng không được.”

Giang Hàn nhỏ giọng dỗ dành cô, chắc là do mệt mỏi, Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Anh đau lòng thay cô vuốt lên đôi lông mày thanh tú, sợ Nguyễn Ngôn Ninh ngủ không ngon, anh nhẹ nhàng từ trên ghế sô pha ngồi dậy. Đợi đến khi sắc trời xuất hiện một màu trắng sáng, anh mới dùng nước lạnh rửa sạch mặt rồi đi đến khoa tim mạch.

Lâm Thâm đã liên hệ với giáo sư Lại – một chuyên gia có tiếng về bệnh tim mạch vành tại khoa tim mạch. Khi Giang Hàn đến cũng đúng lúc gặp giáo sư Lại đến phòng bệnh để hội chẩn.

Ông nội Giang chưa tỉnh, Giang Hàn đứng cạnh Lâm Thâm. Không quấy rầy giáo sư Lại, chỉ nói nhỏ “Cảm ơn!” với Lâm Thâm.

Lâm Thâm liếc nhìn anh, “Hai chúng ta có quan hệ gì, ông nội của chú cũng là ông của anh.”

Giang Hàn cười, không phản bác anh ấy.

Chẩn đoán của tim mạch khá phức tạp, bọn họ kiểm tra bệnh nhân cực kỳ tỉ mỉ.

“Xin chào giáo sư Lại, tôi là Giang Hàn.” Giang Hàn tiến lên chào hỏi, “Thật sự xin lỗi làm phiền ngài, sáng sớm phải đến bệnh viện chẩn bệnh cho ông nội cháu.”

Giáo sư Lại nghe vậy liền lắc đầu, “Cậu không cần khách sáo.”

“Tình trạng của ông nội cháu thế nào rồi?”

“Tình hình của ông ấy không tốt lắm, tôi vừa mới kiểm tra tình hình, chắc hẳn trước đây ông ấy đã bị bệnh tim mạch vành, nhưng lại không quan tâm đến nó.”

“Lúc trước?” Giang Hàn và Giang Lệ bất ngờ, ông nội Giang năm nào cũng kiểm tra sức khỏe định kì. Sau khi kiểm tra xong ông đều nói bản thân khỏe mạnh.

“Nếu hai người lo lắng thì tôi sẽ sắp xếp chụp mạch cho ông Giang để xác nhận mức độ hẹp mạch vành.”

Ông ấy liếc nhìn vẻ mặt của Giang Hàn, thầm nghĩ anh cũng là bác sĩ nên nói sự thật, “Vấn đề lớn nhất bây giờ là lựa chọn phương án điều trị. Ông Giang đã lớn tuổi, cơ thể sẽ không thể chịu được tổn thương khi phẫu thuật. Nên tôi khuyên người nhà nên chọn cách cấy stent mạch vành.”

“Nhưng cáy stent cũng sẽ rủi ro phải không?”

Giáo sư Lại gật đầu, “Rủi ro khi đặt stent chủ yếu phụ thuộc vào mức độ tổn thương mạch vành của ông Giang. Vì ông Giang có tuổi rồi nên tôi cũng không nghĩ ra cách nào để đảm bảo an toàn 100% trong quá trình cấy ghép. Ngoài ra, sau phẫu thuật phải dùng thuốc giảm máu ứ đọng, nguy cơ biến chứng khá cao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play