“Chị Thẩm về Mỹ?” Phản ứng của Thẩm Ngôn Ninh giống như phản ứng của Giang Hàn khi nghe tin lúc chiều.

Lâm Thâm bất đắc dĩ gật đầu.

“Chị Thẩm về Mỹ khi nào vậy?”

Thứ hai đầu tuần Thẩm Thanh Gia từng đề cập với Nguyễn Ngôn Ninh sẽ về Mỹ nhưng chị ấy cũng đồng ý với cô trước khi đi sẽ nói. Mấy ngày nay Nguyễn Ngôn Ninh không nhận được thông báo chị ấy rời đi nên tưởng Thẩm Thanh Gia không định đi nữa.

“Hôm nay.” Lúc trưa Lâm Thâm nhận được tin nhắn wechat của Thẩm Thanh Gia, anh ấy đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh xem.

Nguyễn Ngôn Ninh nhận lấy điện thoại, đập vào mắt cô là hàng loạt tin nhắn có dấu chấm than đỏ chói của Lâm Thâm. Tin nhắn của anh ấy gửi cho Thẩm Thanh Gia đều bị chị ấy từ chối.

Cô không nhìn kỹ Lâm Thâm nhắn gì, chỉ dừng lại ở dòng tin nhắn Thẩm Thanh Gia gửi vào trưa, “Hiện giờ tôi đang chuẩn bị lên chuyến bay trở về Mỹ, chắc hẳn sẽ không trở lại đây nên nói với anh một câu tạm biệt.”

Nhìn màn hình điện thoại, Nguyễn Ngôn Ninh có thể hình dung vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Gia khi gửi tin nhắn này.

Cô bỗng nhiên đồng cảm với Lâm Thâm.

Tuy nhiên cô là vợ Giang Hàn, cô không đồng ý chuyện Giang Hàn bị đổ oan.

Cô trầm mặc một lúc.

Lâm Thâm còn tưởng Nguyễn Ngôn Ninh định phân xử, nhanh chóng chạy đến gõ tay lên mặt bàn làm việc của Giang Hàn. Không thèm nhìn Giang Hàn, chỉ nâng cằm ý bảo Giang Hàn ngoan ngoan nghe Nguyễn Ngôn Ninh nói.

Lâm Thẩm cảm thấy, người bình thường sẽ phân tích giống anh đấy, khẳng định Giang Hàn biết chuyện Thẩm Thanh Gia về Mỹ.

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn biểu cảm tự tin của Lâm Thâm, nở nụ cười có lỗi, “Anh Lâm Thâm, khả năng cao Giang Hàn không biết chị Thẩm về nước.”

Nét tự tin trên mặt anh ấy ngưng lại, “Ninh Ninh, em nên nói lời công bằng.”

“Em nói thật.” Nguyễn Ngôn Ninh hơi cúi đầu, thành thật nói, “Lúc trước chị Thẩm nói với em dự định trở về Mỹ nhưng chị ấy nói em đừng kể với Giang Hàn. Chị ấy sợ Giang Hàn lén nói cho anh biết.”

“Ý em là em biết Thẩm Thanh Gia về Mỹ?” Bởi vì kích động mà giọng Lâm Thâm cao hơn bình thường. May mà anh ấy nghĩ đến Nguyễn Ngôn Ninh chỉ là cô gái nhỏ nên không mắng người ác liệt như lúc nói Giang Hàn.

Thấy Lâm Thâm hung dữ, Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.

Cô nhỏ giọng giải thích, “Em biết chuyện chị ấy sẽ rời đi nhưng không biết rõ ngày nào. Hơn nữa chị Thẩm bảo em không được nói với ai. Chứ em không hề muốn giấu anh.”

“Em giỏi lắm …”

Lâm Thâm muốn nói thêm nhưng người nãy giờ ngồi im đột ngột đứng dậy, che chở Nguyễn Ngôn Ninh, “Anh đã hiểu rõ chưa? Thẩm Thanh Gia trở về Mỹ không liên quan đến bọn em. Đầu óc anh không tốt thì nên tìm đến đồng nghiệp, để họ giúp anh khám bệnh. Đừng ở đây ồn ào.”

“Giang Hàn, chú có chút lương tâm được không? Anh đây bị mọi người bỏ rơi hết rồi.” Lâm Thâm lúc này biết bản thân oán trách Giang Hàn sai nhưng vẫn không xấu hổ mắng Giang Hàn.

“Do anh tự làm tự chịu.” Giang Hàn nói xong thì đuổi Lâm Thâm ra khỏi văn phòng.

Anh đóng cửa xoay người lại thì thấy Nguyễn Ngôn Ninh cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho ai đó.

Giang Hàn nhìn cô, kéo người ôm vào lòng, “Em muốn gọi cho ai?”

“Em gọi cho chị Thẩm, chị ấy đã đồng ý rằng khi nào về Mỹ sẽ nói với em để em ra tiễn.” Nên khi Nguyễn Ngôn Ninh nghe Lâm Thâm nói Thẩm Thanh Gia về Mỹ mới ngạc nhiên.

Giang Hàn không ngăn cản cô, cúi đầu hôn lên sườn mặt Nguyễn Ngôn Ninh, “Vẫn là bà xã của anh tốt nhất, em sẽ không vì tức giận mà chạy về Mỹ.”

Nguyễn Ngôn Ninh thấy mặt mình hơi nhột, vỗ vỗ bàn tay anh, “Nhưng anh lại làm vậy.”

Mặc dù cô không nói rõ nhưng Giang Hàn hiểu được.

Cô bất mãn vì hành động đăng ký kết hôn xong lập tức trở về Mỹ của anh.

Khi nghĩ đến chuyện cũ, Giang Hàn cũng thấy bản thân mình xử lý vấn đề không đúng. Dù vậy anh không thể quay ngược thời gian sửa sai, nên thấp giọng nói hai từ, “Xin lỗi.” với cô.

Đúng lúc này cuộc gọi được bắt máy, Nguyễn Ngôn Ninh đặt một ngón tay lên môi anh. Bảo anh đừng lên tiếng.

“Chị Thẩm!” Thẩm Thanh Gia bắt máy nên Nguyễn Ngôn Ninh biết chị ấy chưa về Mỹ.

“Em gái đáng yêu?” Giọng nói của chị ấy đầy âm mũi ngái ngủ, “Tìm chị có chuyện gì?”

“Em nghe nói chị trở về Mỹ rồi, em sợ chị không nói một lời đã đi nên có ý gọi điện cho chị để xác nhận.”

Thẩm Thanh Gia che miệng ngáp ngủ, hất chăn bông ra ngồi dậy, “Chắc hẳn Lâm Thâm nói với em? Anh ta đang ở bên cạnh em hả?”

“Anh ấy rời đi rồi.”

“Em gái đáng yêu yên tâm, chị là người giữ lời, khi nào về Mỹ chị sẽ nói với em.” Thẩm Thanh Gia vừa nói vừa nhìn thời gian trên vé máy bay, “Thật ra chị đã đặt vé nhưng bị trễ chuyến bay nên mai mới rời đi.”

“Vậy tối nay chị rảnh không? Em có thể mời chị một bữa cơm không?”

Tuy rằng cô không có nhiều cơ hội ở chung với Thẩm Thanh Gia nhưng cô rất thích tính cách của chị ấy. Quan trọng là mối quan hệ giữa cô và Giang Hàn hòa hợp như hôm nay cũng nhờ một phần công lao của Thẩm Thanh Gia.

Thẩm Thanh Gia sắp về Mỹ, cô là chủ nhà đương nhiên phải tổ chức bữa tiệc tạm biệt.

“Ăn cơm cũng được nhưng là chị mời em.” Thẩm Thanh Gia bước vào phòng tắm, ngắm nhìn bản thân trong gương, “Hôm nay là thứ sáu, đàn anh sẽ không bận gì. Em thử hỏi xem anh ấy muốn đi ăn cùng không?”

Nguyễn Ngôn Ninh nghe thấy thế thì nhìn Giang Hàn.

Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, Giang Hàn dễ dàng nghe hết cuộc hội thoại không sót một chữ. Thấy Nguyễn Ngôn Ninh nhìn mình, anh gật đầu.

Sau khi hẹn địa điểm ăn uống và thời gian, Nguyễn Ngôn Ninh tắt máy.

Khoảng cách giữa bệnh viện và quán ăn họ chọn không quá gần. Lúc này là giờ tan tầm, sợ bản thân và Giang Hàn tới trễ nên Nguyễn Ngôn NInh vừa tắt điện thoại đã vội vàng trở về phòng nghỉ dọn đồ.

Nhìn bóng lưng vội vã của cô, Giang Hàn khẽ cười, “Em đi chậm thôi.”

Có lẽ cô chưa nghe hết câu của anh đã biến mất, lúc này Giang Hàn mới lấy điện thoại gọi cho Lâm Thâm. Không dài dòng, anh hỏi thẳng anh ấy đang ở đâu.

“Anh đang ở bãi đỗ xe.” Giọng Lâm Thâm còn mang theo sự trắc móc, “Thế nào? Chú hối hận vì đuổi anh ra ngoài à? Anh nói cho chú biết, hối hận giờ muộn rồi.”

“Anh ở bãi đỗ xe đợi đi, đừng để Ngôn Ninh thấy anh. Lát nữa bám sát theo xe em.”

Lâm Thâm dựa vào xe mình, liếc nhìn xung quanh. Chậc một tiếng, hỏi Giang Hàn, “Cậu định đưa anh đi đâu?”

Giang Hàn lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp tắt máy, khóa kỹ cửa phòng làm việc sau đó đi tìm Nguyễn Ngôn Ninh.

Nguyễn Ngôn Ninh cực kỳ nhanh nhẹn, khi Giang Hàn đến phòng nghỉ cũng là lúc cô dọn đồ xong. Hai người một trước một sau đi đến bãi đỗ xe. Tâm trạng của cô hôm nay khá tốt nên vừa lên xe đã bắt đầu bật nhạc.

Khi đánh lái rời khỏi bãi đỗ xe, Giang Hàn nhìn qua gương chiếu hậu, chắc chắn xe của Lâm Thâm bám sát mới chuyển bánh đến nhà hàng.

° ° ° 

Thẩm Thanh Gia đến từ sớm, lúc Giang Hàn nắm tay Nguyễn Ngôn Ninh bước vào quán ăn đã thấy cô ấy gọi món xong xuôi.

Thẩm Thanh Gia đưa thực đơn cho Nguyễn Ngôn Ninh, “Em gái đáng yêu, em nhìn xem, có muốn gọi thêm gì không?”

Nguyễn Ngôn Ninh nhận thực đơn, đảo mắt, thành thật lắc đầu. Thật ra cô không hay ăn lẩu, dù ăn thì cũng ăn theo người khác nên cô đối với món lẩu không có yêu cầu gì cao.

Lớp dầu đỏ hấp dẫn trên mặt nước dùng bắt đầu sôi, Thẩm Thanh Gia không thuyết phục cô gọi thêm nữa, bắt đầu gắp đồ ăn kèm cho vào. Đôi lúc tán ngẫu với Nguyễn Ngôn Ninh vài câu.

Giang Hàn nâng tay, gọi phục vụ đứng ở bên ngoài, “Lấy cho tôi một phần canh thanh đạm.”

Thẩm Thanh Gia nghe thế thì nhìn qua, “Không phải chứ? Anh đến ăn lẩu còn gọi thêm canh?” Tiếp đó cô ấy nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Em gái đáng yêu, bình thường đàn anh cũng như vậy hả?”

“Anh gọi cho Ngôn Ninh.” Giang Hàn không thèm nhìn Thẩm Ngôn Ninh lấy một lần, “Uống chút canh trước khi ăn lẩu cay sẽ đỡ hại dạ dày.”

“Đàn anh, em sai rồi. Xin anh đừng rải cẩu lương trước mặt người độc thân như em. Em chỉ muốn ăn một bữa lẩu vui vẻ trước khi về Mỹ thôi. Anh có hiểu không?”

Giang Hàn làm bộ không quan tâm đến cô ấy.

Khoảng năm phút sau, có người món ăn Giang Hàn yêu cầu tiến vào. Đặt một bát trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh sau đó đặt bát còn lại trước mặt Thẩm Thanh Gia.

Thẩm Thanh Gia đang bận chiến đấu với nồi lẩu, chưa kịp ngẩng đầu nhìn, chỉ nói, “Chúng tôi gọi một bát canh thôi, anh mang nhầm rồi.”

Thấy người kia không trả lời, động tác ăn của Thẩm Thanh Gia dừng lại, ngẩng đầu lên. Ngay lập tức chị ấy nhìn thấy Lâm Thâm đứng ở cạnh bàn mỉm cười.

Niềm vui trên mặt Thẩm Thanh Gia biến mất, chị ấy quay đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Sao anh ta biết mà tới?”

Nguyễn Ngôn Ninh giật mình, nhanh chóng phủ nhận, “Chị Thẩm, em cam đoan không nói với anh ấy chúng ta tới đây ăn cơm.”

“Không phải em ấy nói.” Vì biết Thẩm Thanh Gia chưa về Mỹ nên ý cười trên mặt Lâm Thâm không thu lại được, “Là anh tự mình cảm nhận được, anh biết em không nhẫn tâm đến thế.”

“Ồ! Anh không hiểu tôi rồi, nhẫn tâm chính là ưu điểm của tôi.” Thẩm Thanh Gia ‘hừ’ một tiếng, uống một ngụm nước lẩu, “Hôm nay tôi không đi nhưng tôi đã mua vé cho chuyến bay ngày mai.”

Lâm Thâm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Gia, dịu dàng gọi tên chị ấy, “Thanh Gia.”

“Anh bị sao thế?” Thẩm Thanh Gia quay đầu đi không muốn nhìn mặt anh ấy, “Chẳng phải chúng ta không quen nhau sao?”

“Em có thể nghe anh nói hết được không? Nhiều ngày trôi qua, anh chỉ mong có một lần nói chuyện với em.”

“Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi cảm thấy chúng ta không có gì để nói.”

Cuộc nói chuyện ẩn dấu mùi khói thuốc, Nguyễn Ngôn Ninh ở bên cạnh xem không dám hít thở mạnh.

Lâm Thanah nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của Thẩm Thanh Gia rồi đứng dậy.

Mọi người bao gồm cả Giang Hàn đều nghĩ anh ấy sẽ rời đi, không ngờ một giây sau anh ấy lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhung. Tiếp đấy quỳ một chân trước mặt Thẩm Thanh Gia và từ từ mở hộp nhung.

Bên trong chiếc hộp có một chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt tạo cảm giác sang trọng, sáng rực rỡ dưới anh đèn điện.

Thẩm Thanh Gia bị hành động này làm cho bất ngờ, nhất thời không nói được lời nào.

“Thanh Gia.” Lâm Thâm trịnh trọng đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Thẩm Thanh Gia, “Anh biết hành động này có hơi đột ngột và anh không muốn dùng hành động này ép buộc em. Nhưng anh muốn em nhìn vào thành ý này để nghe anh nói vài câu.”

Thẩm Thanh Gia không còn khí thế mạnh mẽ như ban nãy, biểu cảm trên mặt chị ấy lộ rõ vẻ bối rối, “Anh muốn … nói gì?”

“Chiếc nhẫn này anh mua ở trung tâm thương mại sau khi bước ra khỏi cửa khách sạn hôm đó. Người đàn ông phải biết đối mặt với hành động bản thân làm ra. Nên khi anh quyết định mua chiếc nhẫn này, anh thật sự muốn là chỗ dựa của em.”

Bình thường Lâm Thâm giống như kẻ phong lưu vậy mà giờ đây hiện rõ vẻ nghiêm túc.

Anh ấy nhìn Thẩm Thanh Gia, “Anh biết lúc trước bản thân là một tên khốn, cũng biết thay đổi thái độ đột ngột thế này sẽ khiến em cảm thấy anh hành xử như thương hại em. Nhưng em có thể cho tên khốn trước mặt một cơ hội thay đổi không?”

Thẩm Thanh Gia hít một hơi thật sâu, khi nói phát ra âm mũi nặng nề, “Dựa vào cái gì mà tôi phải gả cho anh?”

“Hiện tại anh không có tư cách để lấy em.” Lâm Thâm cất chiếc hộp, muốn duỗi tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Gia nhưng duỗi được một nửa lại lo lắng không dám đưa tay ra tiếp.

Một lúc sau, anh ấy dùng giọng điệu hèn mọn nói, “Thanh Gia, em đừng vội vã trở về Mỹ được không? Anh không hy vọng em rời đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play