Nguyễn Ngôn Ninh từ phòng tắm đi ra thì thấy Giang Hàn đang ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại.

Anh tùy ý đặt chân lên bàn, để máy tính trên đùi, Nguyễn Ngôn Ninh tò mò lén xem màn hình máy tính, một đống chữ tiếng Anh có vẻ như anh đang đọc số liệu chuyên ngành.

Nghe thấy tiếng động, Giang Hàn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, thấy tóc cô nhỏ giọt thấm ướt một mảng váy ngủ thì nhíu mày.

Anh đưa tay cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng thêm hai độ, nâng cằm về phía phòng tắm, “Em sấy khô tóc đi.”

Nguyễn Ngôn Ninh nghe lời mới đi được hai bước Giang Hàn đã gọi lại.

“Sao vậy anh?” Cô xoay người.

Giang Hàn lấy trong tủ một bộ đồ ngủ, đưa cho cô bình tĩnh mở miệng, “Sấy tóc xong thì thay đồ bị ướt nếu không chút nữa bị cảm thì đừng khó chịu khóc lóc tìm anh.”

Đợi đến khi Nguyễn Ngôn Ninh đóng cửa lại, Giang Hàn mới ho một tiếng, tiếp tục nghe điện thoại.

“Xin lỗi, ban nãy tôi cùng bà xã nói chuyện.”

Trần Tinh Nguyệt mới nghe giọng nói thuộc về phái nữ ở đầu giây bên kia, trong lòng đã suy nghĩ vô số vấn đề nhưng nghe thấy hai chữ ‘bà xã’ từ miệng anh phát ra, chị ta chậm chạp không muốn tin.

Trần Tinh Nguyệt cố giữ bình tĩnh.

Một lúc sau chị ta mới khó khăn nói chuyện, “Anh kết hôn khi nào thế? Sao em chưa từng nghe nói.”

“Lúc đầu năm.” Giọng nói Giang Hàn không rõ cảm xúc, “Bởi vì chưa tổ chức hôn lễ nên anh chỉ thông báo cho vài người bạn.”

Vậy là Trần Tinh Nguyệt chỉ dừng ở mức bạn của anh.

“Vợ anh là ai vậy?” Giọng chị ta có hơi vội vàng, “Em từng gặp chưa?”

Giang Hàn không hề kiên nhẫn, anh nhìn về phía phòng tắm, không nhanh không chậm nói, “Em ấy là người trong lòng anh.”

“Giang Hàn …”

Trần Tinh Nguyệt còn muốn nói gì đó nhưng Giang Hàn trực tiếp đánh gãy, giọng anh lạnh lùng xa cách, “Không có chuyện gì thì anh tắt máy. Tư liệu chuyên ngành anh sẽ làm, thứ hai nộp cho chủ nhiệm Lưu.”

Nói xong, anh tắt máy.

Cùng lúc ấy, cửa phòng tắm mở ra.

Nguyễn Ngôn Ninh đứng ở cửa, lúng túng kéo tai thỏ của bộ đồ ngủ.

Bộ đồ ngủ này cô mua lúc mới đến Hải Thành, khi ấy cô còn học cấp hai, cực kỳ thích màu hồng và phong cách đáng yêu.

Nhưng giờ mặc lại nó sau nhiều năm, cô thấy hơi xấu hổ đặc biệt còn mặc trước mặt Giang Hàn.

Giang Hàn nhìn cô, đôi mắt tối đi vài phần.

Nguyễn Ngôn Ninh thấy được tầm mắt anh dừng trên người mình, không tự nhiên xoay đi, “Bộ này trông hơi ngốc, em muốn đổi bộ khác.”

Cô đi tới muốn tìm bộ đồ khác trong tủ.

“Chỉ có bộ này thôi.” Giang Hàn nói dối mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

Nguyễn Ngôn Ninh suy nghĩ, “Em nhớ còn bộ khác mà.”

Giang Hàn bước đến ngăn cô lại, “Muộn thế này rồi em còn tìm, buổi tối đi ngủ không ai nhìn em đâu.”

Dừng lại một chút, anh nói tiếp, “Em thay nhiều đồ như vậy đến lúc ấy dì Lưu dọn đồ sẽ vất vả hơn.”

Lời này không phải không có lý.

Giang Hàn đã nói vậy, Nguyễn Ngôn Ninh không cố chấp nữa, cắn môi định đến ghế sofa nằm.

“Em ngủ trên giường.” Giang Hàn kéo cô lại.

Ghế sofa trong phòng ngủ không lớn, vóc dáng Nguyễn Ngôn Ninh nhỏ phù hợp hơn nếu đổi thành Giang Hàn nằm sẽ không được thoải mái.

Nguyễn Ngôn Ninh không đồng ý, “Em ngủ sofa được mà, anh không phù hợp với cái ghế này.”

“Nguyễn Nhất Nhất.” Giang Hàn xoa đầu cô, “Em là con gái, đừng tự mình chịu khổ.”

“Em đã nói anh không được gọi cái tên Nguyễn Nhất Nhất đó mà.” Nguyễn Ngôn Ninh nghiêm túc nhắc anh.

“Được rồi,” Giang Hàn gật đầu, “Em ngoan ngoãn lên giường ngủ anh sẽ không gọi.”

Giang Hàn luôn có vô số lý do ở bất cứ tình huống nào.

Cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh không thay đổi được quyết định của anh, leo lên giường ngủ.

Ở ký túc xá nhiều năm, Nguyễn Ngôn Ninh đã sớm bị Đường Đậu rủ rê biến thành con cú đêm. Tuy rằng cô ngủ sớm hơn Đường Đậu nhưng cũng phải đến 12 giờ mới ngủ.

Lúc Giang Hàn tắt điện, cô nhìn điện thoại mới có hơn 10 giờ.

Ở trên giường nằm phát ngốc gần nữa tiếng, Nguyễn Ngôn Ninh buồn chán thử gọi Giang Hàn.

Không ngờ Giang Hàn cũng chưa ngủ.

Trong bóng tối, cô nghe tiếng anh lật người. Nguyễn Ngôn Ninh bối rối dùng chăn che nửa gương mặt, giọng nói rầu rĩ, “Anh không cần ngủ trên giường sao? Em không ngủ được nên ngủ trên giường rất lãng phí.”

“Lãng phí?” 

Nguyễn Ngôn Ninh ‘ừm’ một tiếng.

Giang Hàn khẽ cười, Nguyễn Ngôn Ninh nghe anh nói, “Một mình ngủ trên giường lớn đúng là lãng phí thật.” Sau đó cô thấy anh từ ghế sofa ngồi dậy đi đến giường nằm xuống.

Nguyễn Ngôn Ninh trở nên căng thẳng.

Trong trí nhớ của cô đây là lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một cái giường.

Giang Hàn nằm cách cô một khoảng nhưng cô vẫn có thể người thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh.

“Em …” Nguyễn Ngôn Ninh căng thẳng tới mức nói lắp, “Em đi sang sofa ngủ.”

Giang Hàn giữ lấy cổ tay cô, khiến cô không nhúc nhích được, “Em ngủ đi, đừng để anh không khách khí.”

Khách khí? Có ý gì đây?

Hai từ này khiến người ta phải suy nghĩ miên man.

Nguyễn Ngôn Ninh nuốt một ngụm nước bọt, không dám động đây.

Giang Hàn mỉm cười, nâng tay xoa đầu cô vài cái, “Ngoan.”

Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài cổ họng rồi.

Đợi một lát, cô vừa mới thở một hơi dài chợt nghe thấy anh nói, “Nhất Nhất ngủ ngon.”

Nguyễn Ngôn Ninh không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc cô tỉnh dậy Giang Hàn không còn ở trong phòng.

Cô gấp chăn đi xuống tầng, vừa vặn nhìn thấy ông nội Giang đang luyện thái cực quyền ngoài sân.

Ông vẫy tay với cô, “Ninh Ninh đến tập thể dục với ông.”

Nguyễn Ngôn Ninh ngoan ngoãn đi đến, “Ông nội, mọi người đâu rồi?”

“Đi mua bữa sáng.” Ông nội Giang cười, ông biết hoàn cảnh của Nguyễn Ngôn Ninh nên luôn yêu thương cô.

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, khoa chân múa tay cùng ông nội Giang.

“Ninh Ninh, con có giận ông nội không?”

Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, “Ông nội đối xử tốt với con như vậy, sao con có thể giận ông nội được.”

“Ông cố ý muốn Giang Hàn cưới con.” Ông nội Giang thở dài, “Không ngờ thằng nhóc kia một tý hiểu chuyện cũng không có.”

Nói đến chuyện này, Nguyễn Ngôn Ninh hơi giật mình.

“Các con đừng thấy ông già yếu mà coi thường, ánh mắt của ông nhìn người không sai đâu. Con thật sự nghĩ ông nội sợ Giang Hàn ở bên Mỹ không cưới được vợ nên mới ép nó cưới con sao?”

Nguyễn Ngôn Ninh rũ mắt, không trả lời.

Ông nội Giang tắt máy phát nhạc, nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Con và Giang Hàn đều là hai đứa nhỏ kỳ lạ. Dường như thích đối phương lại giả bộ hồ đồ, không có ông nội thì hai đứa thật sự bỏ lỡ nhau không chừng.”

“Ông nội, bọn con …”

Ông nội Giang ngắt lời cô, “Hai đứa nghĩ rằng đang lừa ông nhưng thật ra đang tự lừa chính mình.”

Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu ý tứ của ông, cô muốn hỏi nhưng từ phía cổng chính có người đẩy cửa vào.

Là anh họ Giang Lệ và chị dâu Văn Hi đang nắm tay nhau.

Nguyễn Ngôn Ninh luôn hâm mộ chị dâu Văn Hi, chị ấy có thể thoải mái bày tỏ tình yêu mặn nồng với Giang Lệ còn trong mắt Giang Lệ vĩnh viễn có chị ấy.

Không giống cô, chỉ có thể cất giấu tình cảm một cách cẩn thận.

Giang Hàn đi đến, đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh một ly sữa đậu nành, giọng điệu tùy ý hỏi cô, “Sáng sớm đã cùng ông nội nói chuyện gì vậy?”

Không đợi Nguyễn Ngôn Ninh trả lời, ông nội Giang đã khó chịu nói, “Bản thân không chịu thay đổi còn đi quản chuyện người khác.”

Giang Hàn biết từ nửa năm trước ông nội cứ nhìn anh là thấy không vừa mắt.

Anh sờ chóp mũi, chủ động tránh quả bom lớn, “Ông nội cứ tiếp tục nói chuyện với em ấy đi, con đi giúp dì Lưu dọn dẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play