“Tuyệt đại thiên tài của tộc Đông Phương thị bại rồi!”“Đây là chênh lệch đến tận hai trọng tu vi, hơn nữa Đông Phương Hồng Hiên chính là một vị tuyệt đại thiên tài, sao lại thua trận rồi?”“Như nếu không phải chính mắt ta nhìn thấy, đánh chết ta cũng sẽ không tin sự thật này.
”Võ giả thuộc các gia tộc khác vừa kinh hãi vừa ghen tỵ.
Ghen ghét vì tộc Vương thị sao lại sinh ra được một vị tuyệt thế thiên tài yêu nghiệt vô cùng!Còn tộc nhân của tộc Vương thị lại phấn chấn không thôi.
“Không ngờ rằng, thật sự không thể ngờ được, vốn là tưởng Tộc Vương thị chúng ta không có năng lực tranh giành quyền sở hữu Nhân Hoàng Tháp với bát đại gia tộc còn lại đến giai đoạn sau cùng, kết quả là Vương Ương lại thắp lên hi vọng.
”Vương Bị ở dưới võ đài, trong lòng vô cùng rung động cảm khái.
Hắn còn nhớ đến mấy tháng trước, lúc còn ở bên trong bí cảnh hắn chỉ đạo Vương Ương tu luyện.
Vừa mới qua đi chỉ hơn hai tháng mà thôi, Vương Ương không chỉ cực kỳ nổi bật trong độ tuổi của mình mà còn trở thành người đứng hàng đầu của thế hệ mới.
Mà không chỉ có như thế, hiện tại hắn còn dựa vào tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ nhị trọng, một chiêu đánh bại tuyệt đại thiên tài Đông Phương Hồng Hiên có tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ tứ trọng.
Hắn há lại không biết, thiên tài tuyệt thế giống như Vương Ương một thời chưa hẳn đã có thể sinh ra một người, nhưng Tộc Vương thị lại được trời cao chiếu cố.
Mọi người không khỏi tin rằng chỉ cần Vương Ương không ngã xuống, sớm muộn cũng sẽ có một ngày hắn có thể đứng sừng sững ở đỉnh cao nhất của ngọn núi võ đạo!Nhưng đỉnh cao nhất của võ đạo còn cách hắn cả một quãng đường rất dài phải đi.
Nhưng chuyện trên đời không có gì là tuyệt đối, ai cũng không thể biết tương lai tươi sáng và việc ngã xuống, cái nào sẽ tới!Giờ phút này.
Một vị tộc nhân của Nhiễm gia đi tới bên trong võ đài.
Nàng có dáng người thon thả, nhưng lại có gương mặt tinh xảo như em bé, trong tay lại mang theo một đôi quyền băng lam.
Khi nàng bỏ hết áo choàng bọc quanh bên ngoài thân thể ra, hiện lên trước mắt chính là thân hình cao lớn.
“Người có Thiên Thánh Bá Thể - Nhiễm Yên của Nhiễm gia!”Mọi người đều biết, Thiên Thánh Bá Thể là một loại thể chất đặc biệt.
Võ giả nắm giữ thể chất này, không chỉ trời sinh đã có phòng ngự chắc chắn, sự thô bạo so với võ giả cùng cấp cũng cao hơn gấp bội.
Lại thêm thứ Nhiễm Yên tu luyện chính là luyện thể, thân thể có thể nói là đạt đến trình độ kim cương bất phá.
“Bá thể cực kỳ hiếm thấy!”“Không biết Vương Ương có thể phá được Thiên Thánh Bá Thể, từ đó đánh bại Nhiễm Yên hay không!”“Làm sao có thể phá được chứ, so về phương diện sức mạnh cùng phòng ngự, Nhiễm Yên đều có được ưu thế tuyệt đối.
”“Xem ra lần này, Nhiễm gia muốn giành được quyền sở hữu Nhân Hoàng Tháp.
”Ào ào!Trong thời khắc gió bão quét sạch mây mù, chân khí cuồn cuộn như dòng sông dâng trào theo một quyền này của Nhiễm Yên cuồn cuộn tuôn ra.
“Thiên Lưu Băng Quyền!”Một đạo màu băng lam quyền khí giống một con mãnh thú vô cùng hung mãnh hướng thẳng đến chính diện của Vương Ương mà lao đến.
Thấy thế, Vương Ương hít sâu một hơi, đồng thời xuất một chưởng ra nghênh kích.
“Thiên Diệt Chưởng Pháp!”Cách cách!Quyền khí và chưởng khí gặp nhau ở chính giữa võ đài.
Chiêu thức hai bên ma sát tạo ra cuồng phong, bao phủ thành một cơn cuồng phong trên trăm thước, tạo ra chiến ý vô tận.
Chấn động từ trong tay truyền ra khiến hắn cảm nhận được một quyền này của đối thủ có được sức mạnh kinh khủng đến mức nào.
“Phá!”Đột nhiên, Vương Ương dùng một luồng sức mạnh càng thêm cường đại.
Ầm!Âm thanh vừa vang lên, quyền khí phía trước như mãnh thú phá băng, ngay lập tức bị phá giải.
Cùng lúc đó, Vương Ương lần nữa xuất quyền.
“Thiên Lưu Băng Quyền!”Băng lam quyền khí kia mang theo khí tức băng hàn, đồng thời một quyền đánh vào trên người Nhiễm Yên.
Ầm!Bị một quyền này của hắn đánh trúng, thân thể hoàn toàn không thể khống chế được mà bay ngược về phía sau.
Ầm ầm!Tuy Nhiễm Yên không ngã xuống đất, nhưng nàng lại rơi xuống phía dưới võ đài.
“Thất bại rồi!”“Ông trời ơi, quả thực không thể tưởng tượng nổi!”“Đây chính là trận đấu với đối thủ vượt cấp hai trọng tu vi!”Nhất thời, trên đỉnh Thái Ất sơn hoàn toàn yên tĩnh, đến cả thanh âm gió thổi cỏ lay đều trở nên yên lặng hẳn đi.
Trên khuôn mặt của các tộc nhân đều hiện ra thần sắc khiếp sợ không thôi.
Mặc dù bọn hắn đều đã thấy qua nhiều việc trong đời, nhưng cũng không thể nhịn được mà kinh ngạc liên tục.
Bởi vì Vương Ương lại một lần nữa đổi mới hiểu biết của bọn họ về tuyệt thế thiên tài!____________Sau nửa canh giờ.
Bên trong võ đài chỉ còn lại có một thiếu niên mười sáu tuổi anh tuấn bất ngờ đứng vững, nét mặt của hắn hững hờ, trong con ngươi không có lẫn lấy một chút tạp sắc.
Với tư thế uy phong lẫm liệt, hắn dường như giống một cường giả tuyệt thế vô song khinh thường chúng sinh vạn vật.
.