Mộ Thời Phong vậy mà lại lục thùng rác?
Một cái hạt dưa thôi mà.
Anh cần gì phải tính toán chi li?
Có phải bên trong hạt dưa có ý nghĩa đặc biệt gì?
Đào Nhiên không kịp nghĩ quá nhiều, chạy nhanh ngồi xổm xuống tìm cùng anh, xác hạt dưa trong thùng rác là trước đó cô đã ăn, cho nên lôi ra rất phiền phức.
Không chỉ có xác hạt dưa, còn có vỏ trái cây, bụi bậm, nhưng anh lại chẳng hề chê dơ, đầu ngón tay từng chút lục tìm rác.
Đào Nhiên duỗi tay ngăn anh, “Để em tìm.” Đôi tay đẹp này, chỉ thích hợp để gõ mật mã, không thể để tìm rác rưởi.
Mộ Thời Phong đẩy tay cô ra, không dao động, tiếp tục tìm kiếm.
Đào Nhiên cắn môi dưới, nhìn chằm chằm sườn mặt rất nghiêm túc của anh một lúc lâu, trong lòng có tia đau đớn xẹt qua.
“Thời Phong, thật xin lỗi, em không nên ném.”
Mộ Thời Phong rốt cuộc mở miệng nói chuyện, chỉ giọng nói quá mức bình tĩnh, nghe không ra vui giận: “Nếu hạt dưa này là Tống Tử Mặc đưa, em sẽ ném sao?”
Tay của Đào Nhiên hơi dừng, nhìn thẳng anh, “Nếu là Tống Tử Mặc đưa, cho dù là một cái xác hạt dưa, em cũng sẽ không ném như vậy ngay trước mặt anh ta.”
Mộ Thời Phong cười lạnh, bất đắc dĩ, tự giễu, chút kỳ vọng trong ánh mắt cũng theo đó biến mất.
Hai ngón tay của anh xoa nắn một cái xác hạt dưa, cảm xúc kích động.
Đào Nhiên biết anh lại hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Mộ Thời Phong, Tống Tử Mặc ở trong lòng em, chỉ là một thầy giáo phụ đạo, hoặc là nói cũng vừa là thầy vừa là bạn, mặc kệ anh ta đưa cho em cái gì, có thích hay không, em đều sẽ không làm ra hành động không lễ phép trực tiếp ném đi, nhưng anh không giống anh ta.”
Mộ Thời Phong không tự chủ ngước mắt nhìn cô.
Đào Nhiên bị cái nhìn chăm chú nóng rực như vậy nhìn, đành phải nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Anh là bạn trai của em, em không cần giảng đạo lý với anh, không vui, ngay cả anh em đều ném vào thùng rác như vậy.”
Đáy mắt của Mộ Thời Phong không khỏi lộ vẻ xúc động.
Anh cúi đầu lại bắt đầu cố chấp tìm kia viên hạt dưa.
Cuối cùng vẫn là Đào Nhiên tìm được trước, một cái hạt dưa còn nguyên, cũng không biết có phải cái vừa rồi anh đưa cho cô hay không, mặc kệ, cô đưa cho anh.
Lúc nhìn anh, trong ánh mắt cô có ủy khuất, càng có lấy lòng nhiều hơn.
Nhưng Mộ Thời Phong không nhận.
Mà là đứng dậy đi vào phòng bếp cầm chổi bắt đầu dọn sạch rác, rác trên mặt đất được dọn sạch, anh lại đi vào toilet cầm cây lau nhà ra bắt đầu lau.
Từ đầu đến cuối cũng chưa để ý tới cô.
Đào Nhiên không biết sự đặc biệt của hạt dưa này, quyết định tách ra, liền thấy kết quả.
Nhưng hạt dưa rất cứng, làm thế nào cũng không tách ra được.

Cô đến phòng bếp dùng nước ấm rửa, trực tiếp đặt trong miệng cắn, sau đó đầu lưỡi cảm nhận được không phải nhân hạt dưa, mà là thứ giống như tờ giấy vụn xù xì.
Dùng đầu ngón tay nặn ra, thật đúng là một cục giấy nhỏ đến mực bằng hạt gạo, cô thật cẩn thận mở ra.
Thế nhưng còn có ba chữ.
【 Thật xin lỗi 】 Ba chữ đáng yêu giống như mấy viên gạo, nhún nhảy trên giấy, rõ ràng khắc sâu.
Anh cứ như thế dùng phương thức buồn bực mà cố chấp nhận lỗi với cô.
Nhưng anh cũng đâu có làm gì sai chứ.
Nhìn này cục giấy này còn nóng phỏng tay hơn bàn ủi, trong đầu Đào Nhiên đã không cách nào chứa nổi cách xin lỗi độc đáo này, chỉ có thể khắc vào trong tim, cùng cô đồng sinh cộng tử.
Đào Nhiên đi đến, từ phía sau ôm lấy anh đang lau nhà, cô cảm giác được cả người anh hơi cứng lại, chỉ là trong nháy mắt, anh lại tiếp tục công việc trên tay.
Cô đem mặt chôn ở phía sau lưng anh.
Sau này cô sẽ không bao giờ cãi nhau với anh, không bao giờ nói với anh hai chữ chia tay này, không bao giờ làm anh không vui.
Sau khi lau xong, Mộ Thời Phong lại ngồi trên sô pha, tiếp tục xem máy tính.
Bởi vì hạt dưa này, tất cả ấm ức của Đào Nhiên đều tan đi, cường thế ngang ngược chui vào trong lòng anh,dạng chân ngồi lên đùi anh, véo véo cằm của anh, “Nhìn em đi.”
Mộ Thời Phong thật đúng là ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.
Cô duỗi tay hỏi anh đòi quà.
Anh nói không muốn đưa.
Nguyên nhà à, rất đơn giản, thấy cô không vừa mắt.
Đào Nhiên chưa từ bỏ ý định, vẫn cứ dính lấy anh, “Đưa em đi mà.”
Giọng điệu của Mộ Thời Phong có chút tự giễu, “Thứ không đáng tiền, sợ không lọt vào mắt em.”
Đào Nhiên ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của anh, “Chỉ cần là anh đưa, đều là vật báu vô giá.”
Anh hừ lạnh một tiếng.
“Tuy rằng không đáng tiền, nhưng nhất định rất đặc biệt, đúng không?” Đào Nhiên lại hôn anh một cái, bắt đầu làm nũng, “Đại Mộ Mộ anh tốt nhất, tặng cho em đi.”
Cuối cùng cũng không cố chấp bằng cô, Mộ Thời Phong khẽ thở dài, chỉ vào phòng ngủ, “Tự tìm đi.”
Đào Nhiên nhảy ra khỏi lòng anh, nhanh như chớp chạy về phòng ngủ, trên bàn sách không có, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, một đóa hoa hồng, một cây đàn violon.
Đàn violon là thật sự rất nhỏ.
Nhỏ đến mức có thể đem nó đặt trong lòng bàn tay.

Cô đi đến cầm lấy để nhìn kỹ, là gỗ thô, hình dạng có chút thô ráp, sản xuất từ xưởng nhỏ gia đình, cầm lên mặt trái còn khắc 3 chữ Đào Tiểu Sắc.
Mộ Thời Phong cũng đi đến.
Đào Nhiên quay đầu lại, “Anh tự làm?”
“Nếu không thì sao?”
Cô cảm khái một câu: “Sao cái gì anh cũng biết thế.”
“Chỉ cần anh muốn, còn có cái gì có thể làm khó anh?”
Anh đa năng thế, đều có thể tạo mẫu rồi.
Đào Nhiên lại đem hoa hồng cầm tới, đây là cành hoa hồng đầu tiên trong đời cô, cũng là anh tặng.
Vừa muốn đặt ở chóp mũi ngửi ngửi mùi hương, lại phát hiện hoa hồng này là giả, cũng là được tạo ra từ gỗ.
Anh biết điêu khắc?
Bởi vì nhìn không thấy màu sắc, cô hỏi anh, “Cũng là hoa hồng lá xanh?”
“Ừm.” Mộ Thời Phong đến gần cô, đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, “Đào Nhiên, đời này của anh chỉ tặng một đóa hoa cho em, nhận xong rồi. Nếu đánh mất, xem anh đánh em thế nào!”
Đào Nhiên bĩu môi, lại rất nghiêm túc lên tiếng.
Rồi nhìn lại hai bảo bối tuy không đáng tiền nhưng lại vô giá trong tay, trong khoảng thời gian này anh không đến trường, đều lấy cớ là vội hạng mục, thì ra là để chuẩn bị quà Noel cho cô.
Cô ngẩng đầu, “Em cũng có quà cho anh.”
Trong mắt Mộ Thời Phong thoáng qua một tia chờ mong, cả người cũng ôn hòa lại, cùng với sự nghiêm nghị lúc nảy, quả thực là như hai người khác nhau.
“Đợi nhé, em lập tức đi lấy cho anh.” Cô đem đàn violon cùng hoa hồng lại lần nữa đặt nhẹ nhàng lên bệ cửa sổ, nói câu: “Sau này mỗi ngày đều có thể thấy.”
Mộ Thời Phong cùng theo cô ra khỏi phòng ngủ, cô đi tìm balo của cô, còn anh mở cửa sổ phòng khách, lấy thuốc ra, đốt một điếu.
Gió Đông Bắc lạnh thấu xương ngoài cửa sổ thổi vào, gió lạnh thổi vào cổ anh, anh cũng không có một chút lạnh lẽo.
Có đôi khi, tình yêu là áo chống rét tốt nhất.
Anh dựa vào cửa sổ, nhìn một mảng trắng xóa ngoài phòng, vô tình có một cơn gió tuyết thổi qua mặt anh, lạnh căm căm.
Suy nghĩ của anh quay lại trước đó.
Về chuyện Tống Tử Mặc thổ lộ, thật ra anh cũng không muốn tức giận với Đào Nhiên, bởi vì anh đã sớm dự cảm được sẽ có ngày Tống Tử Mặc thổ lộ.

Theo anh thấy, ai ở chung lâu ngày cùng Đào Nhiên, đều không thể không động tâm.
Tống Tử Mặc cũng là người bình thường.
Nếu không phải bởi vì cảm tình cùng sắc đẹp, anh sẽ nghe lời như vậy cho cô đi học bù sao?
Chuyện mà tên ngốc cũng thấy rõ, nhưng Đào Nhiên lại cứ hậu tri hậu giác.
Cô chưa nghĩ đến mặt này, anh cũng sẽ không nói ra.
Chỉ là không nghĩ tới Tống Tử Mặc sẽ nhanh như vậy thổ lộ, còn hào phóng như vậy đem đàn violon bản giới hạn tặng cho cô.
Làm anh tức giận, không phải chuyện Tống Tử Mặc thổ lộ, không phải anh ta tặng quà quý giá, cũng không phải anh ta hôn Đào Nhiên, bởi vì mấy thứ này đối với Đào Nhiên mà nói đều là không thể khống chế.
Anh tức giận từ quả táo kia của Tống Tử Mặc.
Đó là quả táo mà Đào Nhiên đưa.
Sao cô có thể tặng quà cho tên con trai khác, một quả táo cũng không được. Chẳng lẽ cô không biết, cô chỉ có thể là của một mình anh?
Cơn ghen của anh ở trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn bùng phát.
Cô lúc ấy ngăn anh xin lỗi anh, khi cô bảo anh ôm cô một cái, trái tim anh gần như đã mềm lại, cũng không muốn so đo với cô nữa.
Liền nghĩ, nếu cô cũng tặng anh một quả táo, cho dù có nhỏ hơn quả táo kia của Tống Tử Mặc, anh cũng sẽ tha thứ cho cô.
Nhưng mà, cô cái gì cũng đều không có.
Nhưng anh vẫn là chờ mong.
Từ dưới lầu đi lên lâu như vậy, anh vừa làm hạt dưa xin lỗi, vừa chờ cô từ phòng ngủ bước ra, đưa cho anh một quả táo.
Suy nghĩ rất ấu trĩ, nhưng chính là không khống chế được sự ấu trĩ.
Nhưng mà cái gì cũng không nhận được, chỉ nhận được tin nhắn chia tay của cô.
Chia tay?
Cô còn muốn cái gì nữa chứ.
Trừ phi ngày nào đó cô yêu người khác, anh có thể thành toàn cho cô, những chuyện khác không bàn nữa.
Mãi cho đến khi cô sắp rời đi, cô cũng không có ý muốn tặng quà cho anh, anh nói với chính mình, đừng cùng khó chịu với bản thân, một quả táo thôi mà, cho dù tặng cho anh, anh cũng không chắc sẽ thích ăn.
Chỉ là không ngờ cô thật sự chuẩn bị quà cho anh.
Vô tình, tất cả những tức giận trong lòng đều biến mất.
Đào Nhiên từ trong balo lấy ra một cái túi nhỏ, lúc đi đến bên cửa sổ, Mộ Thời Phong đã ấn tắt nửa điếu thuốc, đóng cửa sổ lại.
Hai tay của cô đưa quà đến trước mặt anh, “Cũng là hai món quà. Xem xong cũng không được khóc nhè.”
Mộ Thời Phong liếc cô một cái, nhận quà, ngay sau đó mở ra.
Ví tiền của nam, một nhãn hiệu rất khiêm tốt.
Xúc cảm tốt, tựa như tóc của cô, mềm mại.

Còn có một cái bật lửa.
Bật lửa cũng không quý.
Nhãn hiệu bình thường.
Quý chính là tấm ảnh chụp in trên thân bật lửa.
Cô là tự luyến cỡ nào, đem chân dung của mình in lên bật lửa chứ.
Trong túi còn có một tờ giấy.
Nói chính xác là một tờ giấy nợ.
Giấy nợ hai gói thuốc kia.
Thời gian trả thuốc đổi thành, 【 Gói thuốc thứ 2, khi anh cưới em; gói thứ 3, khi con của chúng ta kết hôn. 】
Kỳ thật, loại bóp tiền và bật lửa này, hoàn toàn có thể bớt đi, còn không quý trọng bằng tấm giấy nợ được xé từ một gốc giấy trắng của bài thi để viết.
Khi anh cưới cô, khi con của họ kết hôn.
Có thể coi là lời tỏ tình vô cùng nóng bỏng.
Cho nên quả táo mà Tống Tử Mặc nhận được thì tính là gì?
Mở ví tiền ra, bên trong còn có tiền, anh vừa muốn đếm.
Đào Nhiên nói, “Đây là tiền tiêu vặt tháng sau.”
Mộ Thời Phong cười, “Cảm ơn bà xã.” Rồi đem tấm giấy nợ kia xếp gọn đặt trong ngăn trong cùng của ví tiền.
Nơi đặt ảnh chụp vẫn còn trống, anh giương mắt, kéo dài giọng, “Đưa anh một tấm hình của em đi?”
Đào Nhiên nghĩ tới anh dùng ảnh chụp trong ví tiền, kỳ thật sau này cô trực giác ví tiền kia chính là của anh, đâu có lý nào vẫn luôn mượn ví tiền của anh trai chứ.
Hơn nữa anh cũng không phải nghèo đến cả ví tiền đều mua không nổi.
Vì thế, thử dò hỏi anh, “Anh không có hình chụp thích hợp để đặt trong ví à?”
Khóe miệng Mộ Thời Phong ngoéo một cái, nhìn cô, đem ví tiền nhét vào túi sau, mới dùng giọng điệu lười biếng nói: “Có nhé, nhiều lắm.”
Cô cứ nói đi, cô không thể quá tự mình đa tình, cũng không tự luyến đến mức nhét ảnh chụp vào trước.
Đột nhiên, điện thoại trong túi cô rung vài cái, cô lấy ra, là tin nhắn của Tống Tử Mặc, 【 Táo ăn rất ngon, nhớ ngày mai đưa cho anh một quả nữa nhé. Về đến nhà chưa? 】
Đào Nhiên xem xong tin nhắn, theo bản năng liếc nhìn Mộ Thời Phong, cánh tay dài của anh duỗi ra, lấy điện thoại, xem cũng chưa xem một cái, trực tiếp ấn tắt màn hình, ném lên sô pha.
Cô cũng không dám nói thêm nữa, sợ lại chọc anh không vui.
Dù sao thì hiện tại Tống Tử Mặc cũng xem như anh là tình địch chính thức rồi.
Không đến nửa phút, điện thoại trên sô pha lại rung vài cái.
Đào Nhiên chỉ là yên lặng nhìn Mộ Thời Phong, không dám lộn xộn.
Mộ Thời Phong cầm lấy điện thoại, không phải trưng cầu ý kiến của cô, mà là báo với cô, “Điện thoại anh chỉnh im lặng rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play