* Dỗi – 怼: Một từ được dân mạng Trung Quốc sử dụng trên mạng mang nghĩa là “xử lý”, “cho biết tay”.
Mặt trời lặn dần, ánh đèn trong ngõ nhỏ cũng dần dần mờ theo.
Đỗ Kiêu một tay đút túi đứng trong ngõ, ngước mắt nhìn cảnh hoàng hôn trong sương khói, miễn cưỡng phân biệt được một chút tàn ảnh của mặt trời đang lặn. Hắn tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, không một biểu cảm. Hắn thân cao chân dài, vai rộng eo thon. Bộ âu phục đen tuyền được cắt may khéo léo ôm gọn lấy cơ ngực và cơ bụng rắn chắc, chiếc quần dài bao lấy đôi chân thẳng tắp và chứa đầy sức mạnh. Chỉ đơn giản đứng đấy lại giống như một chiếc máy tạo hormone hình người.
Đem tên bảo tiêu của nhà nọ, người vốn được coi là ưa nhìn, đang đứng bên cạnh hắn cũng trở nên đáng khinh hơn vài phần.
Tên bảo tiêu kia rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng, mở ra chế độ cà khịa: “Nghe nói đằng ấy không thuộc công ty bảo tiêu nào mà là chủ nhân nhà họ Chu đào từ bên ngoài về hả? Hà, bảo tiêu tự do không bối cảnh, không hậu trường, không nhân mạch, kiếm sống cũng không dễ dàng, nhỉ?”
Đỗ Kiêu: ” …… ”
“Chu gia kẹt xỉ có tiếng, mỗi tháng trả cho anh được bao nhiêu? ”
Đỗ Kiêu: ” …… ”
“Có nổi hai ngàn không?”
Đỗ Kiêu: “……”
Lúc này, di động đặt ở trong túi vang lên, Đỗ Kiêu lấy ra nhìn, là vị đồng nghiệp cùng làm bảo tiêu cho Chu gia – Lý Cường gọi đến, liền yên lặng nhấn nghe, cũng không mở miệng, theo thói quen chờ đối phương nói trước.
Tên bảo tiêu nhà nọ lé mắt nhìn chiếc điện thoại Nokia cơ bản kiểu cũ trông như cục gạch trong tay hắn, cười đắc ý, lấy ra chiếc iPhone đời mới nhất của mình lướt lướt màn hình vài cái.
Đáng tiếc, Đỗ Kiêu không những câm gián đoạn mà còn mù có chọn lọc, một ánh mắt dư thừa đều không cho tên kia, lực chú ý một nửa đặt ở ngõ nhỏ, một nửa đặt trên di động.
Lý Cường lớn giọng xuyên thấu qua chiếc điện thoại cũ truyền ra: “Đỗ ca, còn chưa trở về sao? Anh đang ở đâu?”
Đỗ Kiêu nhìn hai vị nhị thế tổ đang đánh nhau loạn xạ đến khó phân trong ngõ nhỏ: “Tiểu thiếu gia cùng người hẹn đánh nhau, vẫn chưa đánh xong. Có chuyện gì?”
“Ông chủ chuẩn bị phát quà Tết, anh ở đâu? Mau trở về nhận đi! Chậm tay là không đoạt được thứ tốt đâu!”
Đỗ Kiêu nghe được, cảm thấy nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì: “Quà Tết có cái gì?”
“Gà! Mỗi người được một con gà sống! Anh qua trễ chút là không còn gà mập đâu!”
Đỗ Kiêu: “……”
Tên bảo tiêu nhà nọ “Phụt” một tiếng, ngẩng đầu lộ ra vẻ nở mày nở mặt cười: “Chậc, quá keo kiệt rồi.”
Đỗ Kiêu cuối cùng cũng liếc sang tên kia, nghĩ thầm người này sao lại lải nhải dài dòng giống như đàn bà vậy, không lẽ Tống gia mời bảo tiêu đều chỉ dựa vào cái miệng làm việc sao?
Hắn tự nhận là một con người rắn rỏi trầm mặc, cho dù trong lòng có suy nghĩ gì đều sẽ không nói ra.
Lý Cường đối với vị nhị thế tổ nhỏ nhất của Chu gia cũng coi như hiểu biết, nghe vậy lập tức đối với người làm việc cả năm 24 giờ không màng mưa gió – Đỗ Kiêu tỏ vẻ thân thiết đồng tình.
Phú nhị đại nhà người khác khi không có việc gì đều sẽ ra ngoài hẹn hò, Chu Trạm vị này đúng là một sự kỳ ba, không có việc gì cũng ra ngoài hẹn nhưng là hẹn đi đánh nhau, phong cách này trần đời chưa thấy giống ai.
Lòng hiếu kỳ của Lý Cường nổi lên, nhịn không được hỏi: “Lần này là ai? Đánh nhau vì cái gì?”
Đỗ Kiêu dừng một chút, tựa hồ có hơi khó mở miệng, cuối cùng vẫn là lời ít ý nhiều nói: “Tống công tử thích ngực bự, tiểu thiếu gia thích ngực phẳng, hai người một lời không hợp liền……”
Hẹn đánh nhau.
Lý Cường: “……”
Tên bảo tiêu nhà nọ: “……”
Cúp điện thoại, sắc trời càng ngày càng tối, ánh sáng trong con ngõ nhỏ cũng càng ngày càng kém, Chu Trạm đánh nhau đánh đến nỗi tóc nổ thành cái ổ gà, trên người quần áo rách nát giống như vừa được nhặt ra từ đống rác, y vượt nóc băng tường nâng một chân lên đá vào người Tống công tử, đứng trên mặt đất thở dốc, nỗ lực trừng lớn mắt, tuôn ra một câu thô thiển: “ĐM! Trời tối rồi!”
Tống công tử bò dậy, một miệng đầy bụi: “Lại đánh!”
Chu Trạm vội vàng giơ tay ra hiệu “stop”: “Không đánh nữa! Hôm nay đến đây thôi! Tao phải về nhà!”
Tống công tử vẻ mặt như ăn phân nhìn hắn: “ Mẹ nó mày đùa tao à? Còn chưa phân thắng bại đâu mày giả vờ bé ngoan cái gì! Lại đến! Hôm nay tao phải đánh đến khi nào mày thừa nhận mấy em gái ngực bự mới là số 1 thì thôi!”
Đỗ Kiêu: “……”
Chu Trạm hung hăng chớp mắt vài cái, đem hốc mắt trừng đến lớn nhất, uể oải tránh đi nắm tay sắp vọt tới của Tống công tử, quay đầu lại rống: “Đỗ Kiêu! Cứu tui!”
Đỗ Kiêu một giây trước còn trầm ổn như núi, giây tiếp theo liền chạy như bay qua đó, bạo phát sức lực cùng tốc độ cực nhanh vọt tới bên người Chu Trạm, một tay vớt người khiêng lên vai, nhanh chóng rút lui khỏi vòng chiến đến đầu hẻm.
Tống công tử tức giận đến dậm chân mắng to: “Mạnh miệng nói một mình đấu đâu hả? Mày mẹ nó kêu bảo tiêu đến làm gì! Thằng ngốc! Chưa đánh xong mày không được đi đâu hết!”
Chu Trạm đầu cúi xuống, đắc ý dào dạt mà đối Tống công tử dựng ngón giữa: “Mau về nhìn vào gương xem cái đầu heo của mày đi, bị thằng ngốc đánh thành thế này mà còn ồn áo cái gì? Người trong giới đều biết lão tử không bao giờ đánh nhau buổi tối, lão tử phải về nhà làm bé ngoan, mày tới cắn tao đi nè!”
Nói xong ở trên vai Đỗ Kiêu vặn vẹo mông tỏ vẻ khiêu khích.
Hơi thở Đỗ Kiêu trầm đi vài phần, mặt không đổi sắc mà đè lại lại mông y: “Đừng lộn xộn.”
Chu Trạm híp mắt, cong khóe miệng cười trộm, mông chạm vào lòng bàn tay hắn lại không kiêng nể gì mà xoay vài cái: “Ai cần anh lo ai cần anh lo ai cần anh lo!”
Đỗ Kiêu nhanh chóng rút tay về, sạch sẽ lưu loát đem y thả xuống đất, vẻ mặt hơi chút căng thẳng.
Hai tròng mắt thâm thúy đen nhánh dưới mí mắt một mí mỏng manh của Chu Trạm nhanh chóng đảo quanh: “Di động của anh đâu, mang ra đây tôi gọi cho ba tôi.”
Đỗ Kiêu lấy con Nokia đưa tới trước mặt y, bởi vì thần tình hơi hoảng hốt, quên mất không nhét vào trong tay y, vì thế Chu Trạm ở giữa không gian tối tăm theo vị trí của bóng người vươn tay, lại trật mấy milimet, sượt qua di động chạm đến ngực Đỗ Kiêu.
Cơ ngực Đỗ Kiêu bỗng chốc căng thẳng, bắt lấy tay y đưa điện thoại qua.
Chu Trạm xoay người, giơ điện thoại di động lên trước mặt, trợn to mắt cố gắng nhấn số điện thoại, sau đó đi nhanh về: “Anh đừng có lại gần đây nhá.”
Đỗ Kiêu nghe theo mệnh lệnh dừng bước, giây tiếp theo lại vội vàng nhấc chân đuổi kịp: “Từ từ! Cẩn thận!”
“Cộp ——” Chu Trạm đâm đầu vào tường.
Đỗ Kiêu đỡ trán: “…… Đi sai hướng rồi.”
Tống công tử truy tìm qua đây vừa lúc thấy một màn như vậy, lập tức sự ngu ngốc của y chọc cười, vui sướng khi người gặp họa, chỉ vào y cười ha ha: “Cái đồ ngu ngốc!”
Chu Trạm vừa đến trời tối liền game over, mắt đầy sao xẹt quay đầu lại, vẻ mặt mê mang hướng Đỗ Kiêu vươn tay, trên mặt vô tội cùng bất lực so với bộ dáng kiêu ngạo, ương ngạnh đi đánh nhau lúc ban ngày trông như hai người khác hoàn toàn.
Đỗ Kiêu tiến nhanh đến giữ chặt tay y, tận tâm coi như làm hết phận sự của chó dẫn đường, đỡ cậu chủ nhỏ từng bước một thật cẩn thận đi đến chỗ vắng vẻ, sau đó buông ra, thấp giọng nói: “Nói chuyện điện thoại xong gọi tôi, tôi đứng ở chỗ cậu dễ thấy.”
Chu Trạm ngẩng đầu hướng hắn cười một chút, bởi vì thấy không rõ, ánh mắt có hơi mất tiêu cự, có vẻ đặc biệt ngây thơ hồn nhiên.
Đỗ Kiêu không biết rằng bệnh quáng gà của y là thuộc tính của chủng tộc, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nụ cười này làm hoa cả mắt, tránh ra thì không được, rất là rối rắm.
May mắn là người khác nhìn không ra nửa điểm khác thường, bởi vì hắn chính là một tên mặt than.
Tống công tử thật không cam lòng, lườm nguýt thân ảnh Chu Trạm, cũng học theo Chu Trạm vẫy tay với bảo tiêu nhà mình nói: “ Lấy điện thoại ra đây, tôi cũng phải gọi cho ba ba.”
Tên bảo tiêu của Tống gia giờ phút này đã khôi phục thành bộ dạng nghiêm cẩn không chút cẩu thả, cúi đầu quy quy củ củ vươn hai tay trình điện thoại di động ra, rõ ràng, gã cùng cậu chủ nhà mình quan hệ không quá thân cận, nhưng như vậy mới là thái độ bình thường, đâu có giống Đỗ Kiêu là kiểu bảo tiêu kiêm luôn chức bảo mẫu.
Tống công tử vừa mới bấm số liền tức đến ném cả di động đi: “Hết pin rồi! Đúng là đồ bỏ đi! Lần sau đừng có dùng smartphone nữa, đến khi tôi gặp nguy hiểm thì anh gọi kiểu méo gì? Tôi muốn trừ tiền lương của anh!”
Tên bảo tiêu kia vội cúi đầu nhận sai: “Thật xin lỗi, ngày mai tôi sẽ đổi ngay.”
Đỗ Kiêu liếc mắt một cái, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt tồn tại cảm giác rất mạnh mẽ, đến nỗi tên bảo tiêu kia đang cúi gằm mặt vẫn có thể cảm nhận được sự trào phúng nồng đậm, mặt tái mét đi.
Bên này Tống công tử có vẻ cảm thấy bị mất mặt trước kẻ thù, có chút tức giận, vẫn luôn giữ lấy tên bảo tiêu, hùng hùng hổ hổ thề sẽ đem công ty bảo tiêu của gã xếp vào sổ đen, bên kia Chu Trạm che lại microphone cùng lão ba nói nhỏ: “Ba, sao lại tự dưng lại dùng gà làm quà Tết hả? Quê quá! Con còn nghĩ sẽ phát cho Đỗ Kiêu một cái hồng bao (lì xì màu đỏ) thật dày, ba đừng chỉ dùng một con gà để người ta về nghỉ Tết chứ!”
Chủ tịch Chu không rõ lắm tình huống bên này của y thế nào, theo bản năng cũng đè thấp âm lượng giống y: “Hồng bao là hồng bao, hàng Tết là hàng Tết, ba con sẽ keo kiệt như vậy sao? Lại nghe người ngoài bịa đặt hả? Con trai ngốc này! Ba con là đang giúp con đó!”
Chu Trạm vẻ mặt không tin: “Gì hả?”
Chủ tịch Chu Đổng nói: “Tết năm nay ba cùng mẹ quyết định đi du lịch, vé máy bay đã đặt xong xuôi, các anh chị của con cũng có kế hoạch riêng rồi, chỉ còn lại mỗi mình con thôi.”
Chu Trạm vẻ mặt khiếp sợ, tức giận đến dựng cái đầu ổ gà lên: “Ba mẹ muốn đi du lịch? Không mang theo con? Đây mà là ba mẹ ruột sao? Con là do hai người ôm từ trại nuôi gà về đi? Còn có Đại ca Nhị ca Tam tỷ Tứ tỷ Ngũ ca Lục ca……” (chỗ này bản raw cũng không có dấu phẩy nhé =)))
“Con trai à! Ba mẹ đã an bài tốt cho con rồi!” Chủ tịch Chu đánh gãy lời y, nói, “Con sang nhà Đỗ Kiêu nhá! Cụ thể trở về lại nói, ba và mẹ con đã tạo ra một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ, nhất định có thể giúp con thành công bắt lấy Đỗ Kiêu!”
Chu Trạm trừng lớn mắt cạn lời một thời gian dài, đột nhiên đối với microphone hét lớn một tiếng: “Ba đúng là ba ruột của con!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, quay đầu lại đối với hướng đại khái Đỗ Kiêu đang đứng, nhảy nhót, “Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu tôi phải về nhà! Anh mau tới đây!”
Đỗ Kiêu nhấc chân đi qua, đứng yên ở trước mặt y, giữ cái tay đang múa may khắp nơi của y, lấy lại di động cất vào túi, lại lần nữa đem y khiêng lên vai, đi nhanh đến bãi đỗ xe.
Chu Trạm vỗ vỗ tấm lưng dày rộng rắn chắc của Đỗ Kiêu, ngón tay như vô tình sờ soạng lưng hắn một phen, làm hắn lảo đảo suýt chút nữa thì ném luôn y đi, y lại vội vàng gắt gao bám ở trên người hắn, ở trên lưng hắn vỗ một cái: “Ai! Vừa nãy bảo tiêu của tiểu tử Tống gia khiêu khích anh có phải hay không? Sao anh không dỗi hắn?”
“Ai nha cái đồ hũ nút này! Có ngu ngốc khiêu khích anh anh đương nhiên phải hung hăng mà dỗi hắn! Cần phong độ làm cái quỷ gì chứ!”
“???” Đỗ Kiêu không hiểu ra sao, “Rốt cuộc phải là làm cái gì cơ?”
Chu Trạm: “……”
Mệt tim quá, nhọc lòng chết lão tử!
Chu Trạm lòng đầy căm phẫn nói: “Quên đi, tôi giúp anh dỗi! Bọn họ ở đâu?”
Đỗ Kiêu nghiêng đầu đầy dấu hỏi: “Cậu ngẩng đầu, ở phía trước.”
Chu Trạm lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tống công tử cùng bảo tiêu nhà hắn, kéo dài giọng kêu lớn: “Này! Anh kia, tiểu tử Tống gia trả cho anh lương tháng nhiều hay ít hả?”
Thính giác Chu Trạm vượt xa người thường, hơn nữa thời điểm đi đánh nhau thường thường phân tâm chú ý Đỗ Kiêu, cho nên tất cả những lời nói của tên bảo tiêu kia đều nghe được rành mạch, Tống công tử lại hoàn toàn không biết tình hình, nghe y nói còn tưởng rằng y muốn thọc gậy bánh xe, lập tức thôi không ghét bỏ bảo tiêu nhà mình nữa, ngẩng đầu vẻ mặt kiêu ngạo nói: “ Bảo tiêu nhà tao vô cùng quy củ, nhà mày keo kiệt như vậy, chắc chắn không mời nổi đâu.”
Chu Trạm tức giận đến mắng to: “Ai mẹ nó loạn bịa đặt tao dỗi chết nó! Vậy mày nói, mày trả cho anh ta bao nhiêu?”
Tống công tử đem chữ “Hai vạn” nuốt vào bụng, nhanh chóng phóng đại giá trị con người của bảo tiêu nhà mình, vươn ngón tay: “Năm vạn!”
Đồng dạng cho rằng Chu công tử muốn thọc gậy bánh xe, bảo tiêu Tống gia ngừng thở, vẻ mặt chờ mong dựng lỗ tai lên.
Chu Trạm cười ha ha: “Tưởng thế nào! Đỗ Kiêu nhà tao lương tháng hai mươi vạn cũng không khoe khoang như mấy người nha, đúng là thùng rỗng kêu to!” Nói xong còn hướng bọn họ le lưỡi, “Lêu lêu lêu……”