Vào một buổi chiều cuối tuần đầu thu, Thẩm Đường hẹn Ôn Địch đi uống trà chiều, trong khoảng thời gian này, hai người đều bận rộn, đã gần hai tháng không gặp nhau.

Hai tách cà phê, một phần bánh matcha.

Những tia nắng ấm chiếu xiên rọi xuống bàn.

Nửa tiếng trôi qua, Ôn Địch lạch cạch một mạch được hơn hai nghìn chữ.

Ngay khi cảm hứng của Ôn Địch nổi lên, Thẩm Đường để cô ấy viết lại đoạn ngắn này chứ không biết cụ thể Ôn Địch viết gì, “Lần này là kịch bản như thế nào vậy?”

Ôn Địch ấn lưu, buông chuột ra, nhấp một ngụm cà phê, “Không phải kịch bản, viết «Nhật ký biến hình của Nghiêm cặn bã» để tự đọc ý mà.”

Thẩm Đường cười nói: “Giờ không thấy nổi nửa bóng dáng cặn bã trên người Nghiêm Hạ Vũ luôn, cái biến hình này của cậu hiệu quả đấy, có thể PR nha.”

Ôn Địch cũng có ý này, chờ cô ấy rảnh xử lý chuyện yêu hận tình thù của mình với Nghiêm Hạ Vũ xong, xem biểu hiện hối lỗi sửa sai của Nghiêm Hạ Vũ, nếu không có dấu hiệu tái phạm thì có thể cô ấy sẽ chia sẻ chút kinh nghiệm cho những cô gái rơi vào vũng bùn tình yêu tham khảo.

Dù sao cô ấy từng đắm sâu hơn bất cứ ai, suýt không ra nổi rồi.

Cũng có lần cô ấy chệch hướng khỏi quỹ đạo bình thường của mình.

Cô ấy đi đường vòng ba ngả, học được bài học kinh nghiệm đầy máu và nước mắt.

Điện thoại Ôn Địch để trên bàn rung lên, Nghiêm Hạ Vũ nhắn tin: 【 Đến London rồi, anh vừa ra khỏi sân bay. 】

Nghiêm Hạ Vũ đi London công tác, vừa hạ cánh đã báo cáo ngày.

Ôn Địch: 【 Ừm. 】

Nghiêm Hạ Vũ không hài lòng với câu trả lời một chữ qua loa của cô ấy, 【 Em không nói thêm vài chữ nữa được à. 】

Ôn Địch: 【 Ừm ừ ờ. 】

Cô ấy khóa điện thoại ném sang bên cạnh, tựa vào sô pha thưởng thức trà chiều.

Thẩm Đường cũng đang nhìn điện thoại, mỉm cười, không cần hỏi cũng biết là nói chuyện với Tưởng Thành Duật. Tưởng Thành Duật coi cô như trẻ con, chỉ ra ngoài uống trà chiều thôi cũng sợ cô bị lạc.

Ôn Địch trêu chọc: “Bảo bối Thẩm lớn ơi, anh nhà tìm cậu à?”

Thẩm Đường liếc cô ấy một cái, khóe miệng lại nhếch lên cao.

Cô cất điện thoại đi, lấy dĩa chia bánh ngọt làm đôi, chia sẻ cùng Ôn Địch.

“Cậu chuẩn bị xong quà mừng cưới cho Viên Viên chưa?”

Cô đưa Ôn Địch đĩa bánh ngọt.

“Vẫn chưa nè, sầu chết mất, không biết tặng gì mới làm cô nhóc bất ngờ vui vẻ.” Ôn Địch lấy ra một sợi dây chun, búi tròn đơn giản lên đỉnh đầu, bắt đầu nhấm nháp bánh ngọt.

Cuối cùng Viên Viên và vệ sĩ cũng thành người một nhà, cuối tháng sẽ kết hôn.

“Viên Viên quen vệ sĩ cũng phải đến tám, chín năm rồi ha?”

Thẩm Đường gật đầu, “Lần đầu tiên tớ gặp Tưởng Thành Duật cũng là lần đầu tiên em ấy gặp vệ sĩ.”

Ôn Địch thuận miệng nhắc đến, “Cậu còn nhớ lần đầu gặp Tưởng Thành Duật như thế nào không? Cậu cố nhớ đi, tớ viết cho, sau này về già cậu còn đọc lại được, chứ mười năm sau đãng trí rồi, vừa nói gì cũng quên ngay được ý. Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút tệ đâu.”

Thẩm Đường: “Nhớ chứ.”

Nhớ không rõ lắm.

Cô ăn một miếng bánh ngọt, ra hiệu cho Ôn Địch, “Giờ cậu viết giúp tớ đi.”

Đó là ngày 21 tháng 11, những người có tiếng có mặt ở buổi tiệc rượu tri ân của tập đoàn nào đó.

Trên đường đưa cô đến khách sạn, chị Lỵ nhận được một cuộc điện thoại, mấy ngày trước vừa có một bộ phim thất bại.

“Haiz…” Chị Lỵ thở dài một tiếng.

Không có bộ phim mới, mùa đông lạnh giá này sẽ không dễ dàng gì. Từ khi Thẩm Đường bắt đầu vào nghề đã quay hai bộ phim, một bộ bị cắt xén gần hết, một bộ nữa đến giờ vẫn không có cơ hội chiếu lên truyền hình.

Chỉ có chút tài nguyên thương vụ trơ mắt nhìn từng hợp đồng bị hủy bỏ.

Bây giờ đói kém thế này, không biết có thể chống đỡ đến khi nào đây.

“Bà cô à, rốt cuộc thì em đã đắc tội thần tiên nào vậy, cứ dồn em vào chỗ chết thôi.”

Thẩm Đường không muốn nhắc đến thân thế, “Chắc ngứa mắt em đó, ai mà biết.”

“Em cũng biết nhiều người nhìn em không vừa mắt cơ à,” Chị Lỵ tận tình khuyên bảo: “Em có thể sửa đổi tính tình của mình chút không? Đừng hơi tí là lạnh nhạt người ta, muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn gia thế không có gia thế, em biết lăn lộn trong giới này khó khăn lắm không?”

Thẩm Đường quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tự động che đi tiếng lải nhải của chị Lỵ.

Chị Lỵ tự thấy chán, không thích nói nữa.

Thẩm Đường không có tâm trạng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, trong đầu cô chỉ có bệnh tình của ông nội và con đường diễn xuất tăm tối của mình.

Khoảnh khắc tồi tệ nhất của con người cũng chỉ có thế.

‘Lãng tử lưu lạc giường đôi’: 【Giáng Sinh em về không? 】

Thẩm Đường trả lời Tạ Quân Trình: 【Không rảnh, em còn bề bộn nhiều việc. 】

‘Lãng tử lưu lạc giường đôi’: 【Em cũng có quay bộ nào đâu, chẳng đại diện cho quảng cáo nào, cứ bận cái gì nữa? 】

Thẩm Đường: 【 Bận tìm phim quay. 】

‘Lãng tử lưu lạc giường đôi’: 【Em xem sao em không nghe khuyên bảo thế nhỉ, đã đâm vào tường, đến Hoàng Hà rồi còn không biết quay đầu, không biết hết hy vọng đi? 】

Thẩm Đường: 【 Không có tim thì không chết được. 】

【 Thôi nhé, em đến khách sạn, tối có tiệc rượu. 】

Cô kết thúc cuộc trò chuyện.

Trước khi xuống xe, chị Lỵ liên tục dặn dò: "Em đừng khép mình, cần buông lỏng cứ buông lỏng, tối nay là tiệc giới thời trang, không biết Trần Nam Kình có đi không, nếu có thì em tìm cơ hội tâm sự cùng ông ta, phim điện ảnh hay truyền hình của ông ta đều tốt hết á.”

Thẩm Đường xuống xe, vẫy vẫy tay.

Chị Lỵ thò đầu ra ngoài cửa sổ, gió lạnh ập đến làm chị rùng mình, nhanh chóng lùi về, “Khó lắm ông chủ mới kiếm được cho em vé đấy, em đừng để phí. Thẩm Đường, giờ cũng đã ở đường cùng rồi, không còn lối thoát, không bắt em phải lấy lòng ai nhưng vẫn cần có xã giao. À mà em cũng đừng đề cao mình quá.”

Chị Lỵ vội vàng đuổi đến một bữa tiệc khác, đóng cửa kính xe.

Chờ xe đi, Viên Viên nhỏ giọng an ủi Thẩm Đường: “Chị Đường, chị Lỵ nói năng chua ngoa chứ không xấu, chị không cần bận lòng chị ý nói gì.”

Thẩm Đường: “Không sao đâu.”



Tiệc rượu ở tầng 6, Viên Viên nhất quyết đưa Thẩm Đường đến tận cửa, cô ấy không có thư mời nên không vào được.

Thẩm Đường cởi áo khoác đưa cho Viên Viên cầm, “Em thấy chán thì ra ngoài đi dạo đi, kết thúc thì chị gọi nhé.”

“Em mua bánh phô mai nướng mềm cho chị nhé, về em đợi chị ở sảnh dưới tầng nha.” Viên Viên gấp áo khoác cho vào túi, vẫy tay với Thẩm Đường.

Thẩm Đường chỉ thấy một người quen, nhưng người ta là siêu sao tuyến 1, cô không đi tới bắt chuyện mà đi theo mọi người vào sảnh tiệc.

Nhân viên thấy cô khẽ khom người, chủ động chào hỏi.

“Xin quý cô dừng bước, cho tôi xem thư mời của cô (ngài) ạ.”

Thẩm Đường bị nhân viên ngăn lại.

Giờ Thẩm Đường còn chẳng đủ trình độ tuyến 18, không có tiếng tăm gì. Hơn nữa cô không ăn hình, người thật và trên TV có chút khác biệt.

Nhân viên không nhận ra cô là bình thường.

“Cô ấy là diễn viên Thẩm Đường.”

“Chào buổi tối, đạo diễn Trần.” Nhân viên xin lỗi: “Rất xin lỗi cô, vừa rồi tôi không nhận ra.”

Người vừa giải vây cho Thẩm Đường chính là Trần Nam Kình.

Thẩm Đường nghe tiếng Trần Nam Kình, không quay đầu lại, mở túi ra đưa thiệp mời cho nhân viên.

Nhân viên không cần nhìn, trả lại cho cô.

“Chào cô Thẩm, đã lâu không gặp.” Trần Nhất Nặc chủ động tiến lên chào hỏi cô.

Thẩm Đường: “Chào cô.”

Cô hơi gật đầu, “Xin lỗi không thể đón tiếp.”

Trần Nhất Nặc định nói gì đó nhưng bị Phàn Ngọc lôi trở lại, lườm cô ta với ánh mắt sắc lạnh. Đi vào tiệc, bà ta nhỏ giọng quát con gái: “Hễ ai cũng gọi là cô/thầy thế hả?”

Trần Nhất Nặc không để ý, chỉ thấy mẹ thái quá: “Cô ấy diễn hay lắm mà còn lớn hơn con nữa, gọi cô thì cũng có sao?”

Phàn Ngọc không tiện nói thật với con gái, trong tim nổi lên ngọn lửa giận không tên, Trần Nam Kình giúp đỡ Thẩm Đường đã đành, giờ đến cả Trần Nhất Nặc cũng nịnh bợ thế nữa.

“Nói về kỹ thuật diễn thì con thua cô ta ở chỗ nào? Từ nhỏ con đã đi diễn rồi, cô ta chỉ là người mới vào nghề, sau này đừng gọi cô nữa.”

Trần Nhất Nặc không muốn tranh cãi với mẹ ở chỗ này, chỉ có thể thuận theo mẹ, bằng mặt không bằng lòng nói: “Biết rồi.”

Phàn Ngọc hài lòng, buông ra cho cô ta đi tìm bạn.

Bà ta thì bám lấy Trần Nam Kình một tấc không rời, “Khách mời hôm nay toàn người khôn khéo, ông bớt lại chút đi, đừng để người ta biết ông đối xử đặc biệt với Thẩm Đường.”

Trần Nam Kình không lên tiếng.

Không biết vô tình hay cố ý, ông ta luôn tìm kiếm bóng dáng Thẩm Đường trong đám người.

Thẩm Đường cầm một ly rượu, ngồi một mình ở trong góc.

Tối nay gặp Trần Nam Kình và Phàn Ngọc, cô hết cả khẩu vị, đến cả uống rượu vang đỏ cũng không có vị gì.

Chị Lỵ nhắn tin cho cô: 【 Bữa tiệc hôm nay bị lùi rồi, sát giờ người ta nói có việc, không thể phân thân được. Em hiểu ý gì mà, vốn định xin cho em kịch bản nữ 4, giờ người ta còn chẳng cần em diễn nữ 4 luôn, em có hiểu nghĩa là gì không? 】

【 Em không cần trả lời, sửa đổi tính tình đi. 】

Thẩm Đường cho điện thoại vào túi, hơi lơ đãng ngẩng đầu liếc về phía ba người nhà Trần Nam Kình đang nói chuyện với ông lớn nào đó trong giới.

Cô siết chặt chiếc cốc trong tay, hơi ngẩng đầu nhấp vài ngụm.

Có tiếng ồn ào ở cửa, không ít người vây quanh đó.

Chắc là khách quý của tối nay.

Thẩm Đường không có hứng xem là ai, ly rượu đã cạn, cô đi đổi ly khác rồi quay về chỗ ngồi.

Cô chẳng muốn bắt chuyện với ai, tự mình ngồi phẩm rượu.

Dù gương mặt cô lạnh lùng từ đầu đến cuối, cũng không có tiếng tăm gì nhưng khuôn mặt tuyệt đẹp khiến những người đàn ông đến bắt chuyện bỏ lơ giọng điệu không thân thiện của cô.

“Cậu nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì.”

Nghiêm Hạ Vũ nhìn theo ánh mắt Tưởng Thành Duật, hóa ra Tưởng Thành Duật đang nhìn Thẩm Đường, “Ôi cái tính của cô ấy, quên đi nhé.”

Tưởng Thành Duật đưa ly rượu lên môi, anh dừng lại, “Cậu biết à?”

Nghiêm Hạ Vũ: “Không. Tên là Thẩm Đường, ngôi sao nhỏ tuyến 18, bạn của Ôn Địch.”

"Ôn Địch là ai?"

“Biên kịch và MC.” Nghiêm Hạ Vũ nhấp ngụm rượu đỏ trong khi vẫn đang quan sát Thẩm Đường, “Hình như cô ấy bị mọi người vây quanh mời rượu.”

Anh ta quay sang hỏi Tưởng Thành Duật: “Cậu muốn giải vây cho cô ấy không?”

Thẩm Đường không đắc tội nổi người mời rượu.

Tưởng Thành Duật không lên tiếng.

Nghiêm Hạ Vũ biết ý của ông bạn là gì, hễ có chút không vui là anh sẽ không dây vào. Hôm nay anh đến đây chỉ để lộ diện, định uống ly rượu rồi về.

Xem ra tạm thời không đi được, Tưởng Thành Duật chưa từng để ý cô gái nào như vậy, quan trọng là anh còn chủ động.

Nghiêm Hạ Vũ cầm ly rượu đi tới.

Thái tử nhà họ Nghiêm là một trong những vị khách quý tối nay, những người để ý đến Thẩm Đường và uống rượu cùng cô lại quay qua nịnh nọt Nghiêm Hạ Vũ.

Nghiêm Hạ Vũ khách sáo vài câu, nhìn Thẩm Đường: “Sao lại đến một mình thế, dạo này Ôn Địch bận gì à?” Giọng điệu nghe rất quen thuộc.

Thẩm Đường nghĩ người đàn ông trước mặt này là bạn của Ôn Địch, kinh ngạc không biết Ôn Địch quen Nghiêm Hạ Vũ từ bao giờ, “Ôn Địch đang bế quan viết kịch bản, tôi cũng không gặp cậu ấy mấy ngày rồi.”

Những người khác thấy vậy biết điều rời đi.

Thẩm Đường mời anh ta, “Cảm ơn anh, đợi Ôn Địch hết bận tôi sẽ mời khách.”

Nghiêm Hạ Vũ chỉ nói: “Tôi không phải bạn của Ôn Địch, cũng không quen cô ấy, chỉ xem chương trình của cô ấy rồi tiện tay theo dõi Weibo thôi.”

Ôn Địch thường tương tác với cô trên Weibo, thỉnh thoảng còn đăng ảnh chụp cùng cô.

Dù sao đi nữa thì anh ta đã giúp cô rồi, Thẩm Đường lại cảm ơn.

Nghiêm Hạ Vũ đưa ly rượu về phía bên trái, "Không cần cám ơn, là tổng giám đốc Tưởng muốn giúp cô đấy.”



Thẩm Đường nhìn sang, người đàn ông này chỉ cần nhìn là sẽ không quên. Cô biết Tưởng Thành Duật của tập đoàn Kinh Húc, hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy người thật.

Cô nâng ly chúc mừng trong không trung, nhấp một ngụm.

Không cố ý bước lên gửi lời cảm ơn.

Nghiêm Hạ Vũ không hiểu cô gái tên Thẩm Đường này, anh trò chuyện vài câu với Thẩm Đường rồi đi tìm Tưởng Thành Duật.

Nửa giờ sau, Thẩm Đường nhận được lời mời của Tưởng Thành Duật, cô định rời đi sớm thì có một người phụ nữ thành thục đến tìm mình.

“Chào cô Thẩm, tôi là thư ký của tổng giám đốc Tưởng, Tưởng Thành Duật.”

“Chào cô.” Thẩm Đường khách khí nói: "Cô muốn dặn dò gì sao?”

Thư ký: “Không dám, tổng giám đốc Tưởng có lời muốn mời cô lên phòng nghỉ trên tầng.”

Thẩm Đường không ngốc, biết Tưởng Thành Duật có ý gì, cô không chơi nổi với người đàn ông thân phận như vậy, cô cũng chẳng muốn chơi, thế là uyển chuyển từ chối: “Không tiện rồi, tôi còn phải đến bữa tiệc khác nữa, có thời gian tôi sẽ tự đến thăm hỏi tổng giám đốc Tưởng.”

Thư ký rõ là ngạc nhiên, Thẩm Đường là cô gái đầu tiên từ chối ông chủ.

Ông chủ xuất quân không thuận lợi rồi, lần đầu hẹn con gái đã bị ăn ‘xôi xéo’.

Thẩm Đường là người vô hình trong bữa tiệc hôm nay, không ai để ý cô đi lúc nào, ở lại bao lâu. Cô vừa nhận được điện thoại của ông nội, đang định xuống tầng gọi lại cho ông nội, sợ muộn quá lại ảnh hưởng ông nghỉ ngơi.

Cô xin lỗi thư ký, tự nhiên rời đi.

Thư ký không biết sao nữa, nếu ông chủ biết mình bị từ chối thì vẻ mặt đặc sắc lắm đây.

Cô ấy không dám chậm trễ, lập tức lên tầng.

Nghiêm Hạ Vũ cũng ở phòng nghỉ, đang uống rượu nói chuyện phiếm với Tưởng Thành Duật.

Nghe thư ký báo cáo, Nghiêm Hạ Vũ cười to, vui ghê.

Mặt Tưởng Thành Duật không nhìn ra vui buồn, “Cô ấy đâu?”

Thư ký: “Đi xuống rồi ạ.”

Tưởng Thành Duật gật đầu, ra hiệu thư ký đi làm việc đi.

Nghiêm Hạ Vũ nhìn có chút hả hê nói: "Cậu còn không mau đuổi theo à?”

Tưởng Thành Duật nhìn anh ta, ngó lơ.

——

Thẩm Đường đến sảnh lớn của khách sạn, Viên Viên mua bánh phô mai cho cô xong rồi, trên đường trở về thì bị tắc đường.

Cô đi cửa sau, gọi điện thoại cho ông nội.

Gần mười giờ rồi mà ông vẫn chưa ngủ.

“Đường Đường xong việc rồi hả con? Nãy có quấy rầy công việc của con không?”

Ông nội cố ý đợi đến gần mười giờ, không biết là cháu gái còn đang bận.

“Không có gì đâu ông nội, con ra ngoài ăn cơm với bạn thôi ạ, con sợ quấy rầy bàn bên nên ra ngoài mới gọi lại cho ông.”

Ông nội cười hỏi: “Tối con ăn gì đó?”

Thẩm Đường kể mấy món bình thường mình thích ăn, “Con ăn nhiều lắm á. À ông nội ơi, cuối tháng con về thăm ông nha, con vừa quay xong bộ phim, được nghỉ mấy tuần lận.”

Không có phim nào hết.

Ông nội nghe cháu gái sắp về, vui vẻ nhướng mày, đau đớn trên cơ thể cũng dừng lại trong thời khắc này, “Đừng để mệt nhé, ngày nào con không đóng phim thì cứ về Thâm Quyến, ông có nhiều tiền lắm, cho Đường Đường tha hồ tiêu.”

Thẩm Đường thở ra một hơi.

“Thôi, mai ông lại gọi cho con, con ăn cơm với bạn đi không đồ ăn nguội.” Ông nội cúp máy.

Thẩm Đường đứng ở cửa sau khách sạn, gió lạnh thổi qua lạnh cả người.

Cô xoa hai cánh tay, đang chuẩn bị quay lại sảnh lớn thì phía trước có tiếng gọi cô: “Thẩm Đường.”

Thẩm Đường ngẩng đầu, là người đàn ông gặp một lần sẽ không quên, Tưởng Thành Duật.

Chiếc áo khoác tối màu làm anh trông càng sắc bén quyền lực, anh nhanh chóng đến trước mặt cô.

“Tổng giám đốc Tưởng, vinh hạnh quá.”

Tưởng Thành Duật nhìn bộ lễ phục mỏng manh trên người cô, “Em không lạnh à?”

Thẩm Đường: “Cũng ổn. Vừa rồi cảm ơn tổng giám đốc Tưởng.”

“Lần đầu tiên tôi thấy lời cảm ơn nào không có thành ý như vậy đấy, còn mời rượu qua không trung nữa.” Một tay Tưởng Thành Duật đang chậm rãi cởi nút áo.

Đôi mắt luôn hướng về cô.

Thẩm Đường không kiêu ngạo không tự ti nói: "Không phải không thành ý, là chênh lệch địa vị lớn quá, sợ làm phiền anh.”

Tưởng Thành Duật cởi áo khoác, phủ lên người Thẩm Đường trong ánh mắt kinh ngạc của cô, “Dù em có lạt mềm buộc chặt thì tôi cũng nhận.”

Thẩm Đường: “…”

“Em mặc áo đi, rảnh tôi sẽ tìm em, tôi thêm bạn rồi, em chấp nhận đi. Tôi chờ em ở bãi đậu xe.” Anh không lòng vòng, nói xong là đi trước.

“Chắc là vậy.” Ly cà phê của Thẩm Đường đã lạnh, cô gọi phục vụ rót cho đầy, thời gian trà chiều chỉ có vài ba khách trong quán.

“Quán cà phê này của cậu kiếm ra tiền không?”

“Không, mình mua lại mặt tiền, đỡ phải trả tiền thuê, vừa đủ trả lương cho nhân viên còn có chỗ yên tĩnh để viết kịch bản.”

Ngón tay viết của Ôn Địch tê rần, “Cậu nói tiếp coi, sau đó cậu và Tưởng Thành Duật thế nào?” Cô ấy chưa từng hóng hớt tường tận chuyện yêu đương của Thẩm Đường, càng không biết Tưởng Thành Duật theo đuổi người ta kiểu gì.

Thẩm Đường: “Thì cứ theo đuổi thôi, quá trình chẳng lãng mạn gì.” Nhưng từ đầu đến cuối Tưởng Thành Duật vẫn luôn rất quan tâm, yêu chiều cô.

Đây là nơi cô gắn bó với anh nhất.

“Mẹ!”

“Mẹ ơi!”

Bên ngoài quán cà phê, hai đứa bé đứng ngoài cửa sổ làm mặt quỷ.

Thẩm Đường lập tức quay lại, ngoài cửa sổ, Tưởng Thành Duật đưa Tiểu Chanh và Tiểu Kinh Duệ đến đón cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play