Tưởng Thành Duật nhìn cây đàn piano trên bức tranh, nếu không phải cô cố ý chú thích ở bên
cạnh thì rất khó để liếc mắt một cái là nhìn ra bé gái trong bức tranh
đang chơi đàn.
Bông hoa hải đường trên đàn piano được vẽ một cách miễng cưỡng và chắp vá, cũng có thể nhìn ra được là bông hoa.
Đây là chiếc đàn trong phòng khách ở thôn Hải Đường.
Từ bỏ chơi đàn piano từ đầy đến cuối luôn là tiếc nuối của cô.
“Em có muốn đào tạo piano chuyên sâu hơn không?” Tưởng Thành Duật hỏi.
“Thêm mấy năm nữa là 30 rồi, cứ yên trí làm bà chủ Thẩm của em cho tốt thôi.” Thẩm Đường sắp xếp lại bàn sách gọn gàng sạch sẽ, đặt bức tranh này ở
bên cạnh máy tính, xem như món quà tặng anh.
“Nếu sau này con gái thích đàn piano thì sẽ bồi dưỡng hứng thú của bé thật
tốt.” Cô nhìn lại kỹ năng hội hoạ có phần thảm không nỡ nhìn của mình,
“Nếu con gái có tố chất hội hoạ giống Tranh Tranh, vậy nhất định cho con bé học vẽ, còn đàn piano --”
Tiếc nuối thì tiếc nuối đi.
Trong cuộc đời, có ai không có tiếc nuối chứ.
“Ông chủ lớn như anh có chuyện gì tiếc nuối hoặc hối hận không?”
Cô túm tay anh về phòng ngủ.
Không đợi Tưởng Thành Duật lên tiếng, Thẩm Đường đã tự hỏi tự đáp, “Chắc là không đâu, em thấy mỗi lần anh ra quyết định gì cũng cứ cân nhắc mãi. Sau này em cũng phải học hỏi mới được.”
Làm bà chủ rồi thì không thể lại tuỳ theo ý mình nữa.
Có một chuyện hối hận, Tưởng Thành Duật không nói ra.
Thứ ba tuần sau bọn họ sẽ bay tới Thâm Quyến, sau khi thăm ông nội sẽ tới đảo nhỏ nghỉ phép.
Tắm xong, Thẩm Đường lấy vali ra thu dọn hành lý.
Tưởng Thành Duật đứng ở bên cạnh, nhìn cô gấp từng cái áo sơmi của anh, ngón
tay thon dài mượt mà vuốt phẳng từng cái một, không hề có nếp nhăn nào.
Áo sơmi của anh có màu gì, cô sẽ lấy áo phông cùng màu của mình xếp lên trên, cứ hai cái đặt trong một chiếc túi chống bụi, giống hệt đồ đôi.
Tưởng Thành Duật nhìn ra quy luật, “Anh sắp xếp cho, em đi ngủ đi.”
Thẩm Đường nhường công việc cho anh làm,nhưng không rời khỏi phòng để quần áo mà quấn hai tay quanh eo anh.
Múi cơ trên eo anh mang lại xúc cảm cực tốt, cô yêu thích không buông tay.
Tưởng Thành Duật đè tay cô lại, “Đừng lộn xộn.”
Thẩm Đường không cản trở anh làm việc, chỉnh sửa lại áo ngủ cho anh.
“Ông xã, đừng quên mang quần áo chống nắng cho em nhé.”
Phòng để quần áo yên tĩnh khoảng 10 giây.
Tiếng xưng hô này vô hình đã kéo gần khoảng cách của trái tim hai người.
“Anh để trong vali rồi, mang theo hai cái.”
Thẩm Đường cũng đang cố gắng thích ứng với cách xưng hô ông xã, có khi khó
tránh khỏi hoảng hốt, có phải anh thật sự bằng lòng tiến tới hôn nhân
hay không, có thật sự là người muốn đi cùng cô cả đời hay không.
Chờ đến khi mở mắt trong lồng ngực rộng rãi và ấm áp của anh vào mỗi sáng, cô mới không còn hoảng hốt, trong lòng mới kiên định.
Tất cả quần áo đều sắp xếp xong, đầy một vali.
Lúc trước Tưởng Thành Duật bị cô gợi lên lửa nóng, bây giờ mới có thời gian dập lửa.
Sô pha trong phòng để quần áo không đủ rộng, Thẩm Đường bị Tưởng Thành
Duật ôm trong ngực, cô nằm dưới người anh, níu bả vai anh.
Trong một nửa thời gian đầu, Tưởng Thành Duật dịu dàng cho cô.
Sau đó, lại mạnh mẽ muốn cô.
Cho dù là loại nào, Thẩm Đường đều không chống đỡ được.
Từ trong phòng để quần áo đến trên ghế sô pha ở phòng ngủ, trận kịch liệt
này mới bình tĩnh lại. Thẩm Đường tắm xong nằm trên giường, mệt đến
không muốn động, thể lực của anh không phân cao thấp so với khi anh
27-28 tuổi.
Cô nhìn Tưởng Thành Duật đang uống nước, ánh mắt lướt qua mỗi một cm trên mặt anh, không rời được mắt.
“Nhìn gì thế em?” Tưởng Thành Duật bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, “Có phải muốn uống nước không?”
Thẩm Đường lắc đầu, “Không khát.”
Cô mỉm cười: “Em ngủ đây, ông xã ngủ ngon.”
“Ừ.” Tưởng Thành Duật bỏ cốc nước xuống.
Khăn tắm của cô bị đặt sang một bên.
Tưởng Thành Duật vùi đầu, hôn một cái lên chỗ nhạy cảm nhất của cô.
Thẩm Đường khẽ run lên, lập tức giơ chân đạp anh như phản xạ có điều kiện.
Không đạp phải, chân bị Tưởng Thành Duật nắm lấy, làn môi ấm áp của anh lại rơi xuống.
Hai chân Thẩm Đường bị anh giữ chặt, căn bản không thể động đậy.
Anh vẫn đang hôn.
Sự dịu dàng nơi đầu lưỡi làm cô rã rời, không sức chống cự.
Cảm giác tê dại như bị điện giật không thể nào giải phóng, Thẩm Đường không ôm được Tưởng Thành Duật, đành phải giơ tay tắt đèn, túm một cái gối ôm che lên mặt.
Định để gối ôm hấp thụ một phần âm thanh của cô.
Sau đó Tưởng Thành Duật lại muốn cô một lần nữa.
Lần này một đêm không mộng min đến tận bình minh.
Thẩm Đường bị tiếng chuông báo thức đánh thức lúc 7 giờ, vốn cô định dậy từ 6 giờ, nhưng không dậy nổi, Tưởng Thành Duật đã chỉnh lại chuông báo thức cho cô.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên cạnh đã không có ai.
Mỗi ngày Tưởng Thành Duật đều thức dậy từ 5,6 giờ, lúc này không phải ở công ty thì chính là đang trên đường tới công ty.
Cô xốc chăn ngồi dậy.
Ngày mai đáp chuyến bay về quê, hôm nay cô phải tới công ty sắp xếp lịch trình công việc tiếp theo.
Thẩm Đường rửa mặt, thay quần áo xong xuống lầu.
Tưởng Thành Duật lại vẫn ở nhà, anh ngồi trước bàn ăn, trước mặt bày hai cái laptop.
“Sao anh chưa tới công ty?”
Tưởng Thành Duật đang bận, đưa cốc nước bên tay cho cô, “Hôm nay có hội nghị
ngành, đến lúc đó sẽ đi thẳng tới hội trường, không có thời gian chạy
tới công ty nữa.”
Thẩm Đường uống nửa cốc nước ấm, ngồi bên cạnh anh yên tĩnh ăn cơm.
Anh đã ăn sáng, cố ý ở cùng cô thêm vài phút.
“Buổi tối anh tới bên nhà bố mẹ, chắc sẽ về muộn một chút.” Tưởng Thành Duật báo cáo với cô một tiếng.
Đã gần đến giờ, không đi nữa sẽ không kịp.
“Không đợi được em ăn xong rồi, anh phải đi luôn đây.”
“Không cần ở cùng em, anh mau đi đi, đừng đến trễ.” Thẩm Đường lấy khăn giấy lau môi, tới gần anh.
Tưởng Thành Duật tắt máy tính, nghiêng mặt sang hôn cô một cái.
Thẩm Đường nhìn ra ngoài sân qua cửa sổ sát đất ở phòng khách, ô tô chậm rãi đi ra.
Trước đây chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc khi ăn sáng cùng anh, luôn không biết đến ngày nào sẽ tan vỡ.
Nhưng giờ đã khác.
Cô đều rất mong chờ mỗi sáng mở mắt thức dậy.
Hai ngày trước lúc cô tán gẫu với Ôn Địch, Ôn Địch nói đang sáng tác một
kịch bản về tên đàn ông cặn bã, chuẩn bị ngược đàn ông cặn bã đến thương tích đầy mình.
Ôn Địch còn nói, muốn sắp xếp một người đàn ông tốt trong đó, hỏi cô có muốn viết câu chuyện tình yêu của mình và Tưởng Thành Duật vào không, nếu muốn viết, hai người các cô sẽ hợp tác viết một kịch bản.
Nói thật cũng không phải không thể.
Thẩm Đường thu hồi suy nghĩ, ăn sáng xong thì vội vàng chạy đến công ty.
Hôm nay Trữ Nhiễm tới công ty, tuy đã kết thúc ghi hình chương trình, nhưng vẫn phải tiếp tục huấn luyện thể chất và luyện tập vũ đạo, phim mới
khai máy vào tháng 11, cô ấy muốn nhân mấy tháng này để nâng cao kỹ
năng.
Khi chương trình phát sóng, cô ấy
thu hoạch được danh tiếng, không ít cư dân mạng từ anti cô ấy chuyển
thành người qua đường, từ người qua đường chuyển thành fans. Tiếp theo đó là các loại kịch bản và hoạt động thương vụ tìm tới cửa.
Trải qua một đêm điều chỉnh, Trữ Nhiễm đã tiếp nhận sự thật là Tần Tỉnh có bạn gái.
Tuy giành hạng hai, nhưng theo như lời chị Lỵ nói, ở trong lòng cư dân
mạng, sự lột xác của cô ấy không thể đánh giá được qua thứ hạng
Bây giờ chương trình mới chiếu đến kỳ thứ 6, mấy kỳ phía sau mới là thời
khắc cô ấy tỏa sáng rực rỡ, đến lúc đó lại có thể thu hoạch được một đợt khen ngợi.
Tình yêu tính là gì chứ, sự nghiệp mới nhất định phải có.
Trữ Nhiễm an ủi mình.
Sáng nay mở họp để thảo luận xem cô ấy sẽ nhận kịch bản nào tiếp theo, Trữ Nhiễm là người cuối cùng đến phòng họp.
Thẩm Đường vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, “Ngồi đây này.”
Chỗ trống chếch đối diện Tần Tỉnh, nếu không cố tình nhìn anh ta, hoàn toàn có thể tránh cho ánh mắt giao nhau.
Trong phòng hội nghị thoang thoảng hương cà phê, con gái các cô đều giảm béo, chỉ có trước mặt Tần Tỉnh đặt một tách cà phê.
Trữ Nhiễm muốn liếc mắt nhìn một cái, nhưng nhịn xuống.
Thẩm Đường còn chưa xem kịch bản, cô hỏi ý kiến Tần Tỉnh, “Tôi mang kịch bản lên máy bay xem, trước tiên nghe đề cử của mọi người đã.”
“Số 1 và số 4 không tệ, tôi đã xem qua kịch bản một lần.”
Ở trong phòng họp yên tĩnh, giọng anh ta giống như âm thanh nổi vờn quanh, đặc biệt có cảm xúc, nhất là khi anh ta nói đã xem kịch bản một lần.
Trữ Nhiễm lặng lẽ nhìn về phía anh ta, mà Tần Tỉnh đang nhìn lên màn máy chiếu.
Cô ấy thu hồi tầm mắt, cũng nhìn những kịch bản được liệt kê trên màn hình.
Anh ta xem xong những kịch bản cô muốn nhận đóng, có phải cũng không quá thất vọng về cô không.
Nhưng giây tiếp theo cô lại cười tự giễu.
Hiện giờ anh ta đã có bạn gái, kiểm tra giúp cô nhận kịch bản gì chính là
chuyện liên quan tới lợi ích của công ty, cũng là lợi ích của chính anh
ta.
Cô ấy kích động như vậy làm gì chứ.
Trữ Nhiễm mở sổ ghi chép cuộc họp, nghiêm túc nhớ kỹ những điểm chính trong cuộc thảo luận của bọn họ.
Thẩm Đường thấy cô ấy ghi lại nội dung cuộc họp thì suýt nữa ngạc nhiên đến rớt cằm.
Thảo luận hơn hai tiếng, sau khi tan họp, Thẩm Đường dẫn đầu đi ra phòng họp.
Trữ Nhiễm và Tần Tỉnh đi ra cửa gần trùng nhau, cô bước nhanh đi lên trước anh ta, không hề nhìn anh ta.
“Bà chủ Thẩm.” Trữ Nhiễm đi tìm Thẩm Đường.
Thẩm Đường xoay người, “Sao thế?”
“Nghe nói cô muốn ra ngoài nghỉ phép.”
“Ừ, đi một tuần. Trong lúc đó có chuyện gì cô cứ tìm chị Lỵ nhé.”
Trữ Nhiễm có thể có chuyện gì, một tuần tiếp theo của cô ấy ngoại trừ hai
hoạt động thương vụ thì không có sắp xếp gì khác, phải ở công ty huấn
luyện.
“Lần này tôi còn có thể nhận quà không?”
“Có chứ, hai miếng socola có đủ hay không?”
“...... Cô thật là keo kiệt.” Trữ Nhiễm lấy một cái hộp hình chữ nhật từ trong
túi xách ra, “Được người khác nhờ vả, hy vọng cô thích, nếu không thích
thì cũng không nên tính sổ lên đầu tôi.”
Nhét vào trong ngực Thẩm Đường xong, cô ấy xoay người chạy chậm tới phòng
huấn luyện, giống như Thẩm Đường sẽ chạy đuổi theo cô ấy.
Trở lại văn phòng, Thẩm Đường mở hộp ra.
Bên ngoài đóng gói thật sự tinh xảo, giấy bọc cũng được chọn lựa kỹ càng.
Tháo giấy bọc ra, là một quyển album bằng da.
Cách sắp xếp bên trong do chuyên gia thiết kế, những bức ảnh cũ được in trong album mới, cái cũ kỹ, già cỗi chính là thời gian.
Ở trang lót, là mấy bức ảnh chụp em bé vừa mới chào đời không lâu.
Chỉ nhìn vào những bức ảnh này, thật sự không nhìn ra là cô khi còn nhỏ.
Lật sang những trang sau, các đường nét trên gương mặt cô dần trong trẻo rõ ràng.
Từ lúc cô sinh ra đến khi một tuổi, đầy một quyển album.
Từ đầu đến cuối không xuất hiện bóng dáng Trần Nam Kình và Tiêu Chân, bức
ảnh cuối cùng, là cô lúc một tuổi đang đi đường, thắt bím tóc nhỏ, mặc
váy công chúa xinh đẹp, lúc ấy đi còn chưa vững, lung la lung lay, đang
cười toét chạy về phía một người.
Món đồ chơi trong tay người kia lộ ra một nửa trong bức ảnh, nhưng người đó không hiện lên trên bức ảnh.
Chắc là Tiêu Chân.
Biết cô không muốn nhìn thấy bọn họ, Tiêu Chân đã cố tình cắt bớt ảnh khi làm ra album.
Quá khứ đã nát tươm vụn vỡ, hoàn toàn không thể dùng quyển album này để chắp vá.
Nhưng chắc Tưởng Thành Duật sẽ thích quyển album này.
--
Hội nghị ngành kết thúc, Tưởng Thành Duật từ chối buổi tiệc tối, về thẳng nhà cũ.
Hôm nay tâm trạng bà Tưởng rất tốt, đang ở trong sân vẽ vật thực, gần đây
nhàn rỗi không có việc gì nên bắt đầu học vẽ tranh cùng cháu gái, “Sao
hôm nay rảnh mà tới thế?”
Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh mẹ, “Con muốn đi nghỉ phép cùng Thẩm Đường nên tới đây thăm bố mẹ một chút.”
“Trước kia con đi ra ngoài chơi cũng có nói với bố mẹ bao giờ đâu.” Bà Tưởng
xoay mặt, “Lần này nghĩ gì mà lại báo cáo hành trình? Là --”
Đang nói, bà dừng lại.
Đã tìm được nguyên nhân hôm nay con trai tới đây.
Bà Tưởng cười, nhìn ngón áp út của anh: “Mẹ nói này, thì ra là mang nhẫn tới cho mẹ xem.”
Tưởng Thành Duật: “Mẹ, mẹ đừng lấy bụng ta suy bụng người.”
“Không phải ngại, con ở trước mặt mẹ còn ra vẻ người lớn gì chứ.” Bà Tưởng cảm nhận được điều đó, “Đến khi con kết hôn có gia đình của mình, mẹ mới
cảm thấy con thật sự trưởng thành.”
Bà chỉ và bảng vẽ, “Mẹ đang học vẽ, chờ đến khi học được tương đối, mẹ sẽ vẽ bức tranh cho gia đình nhỏ của con.”
Tưởng Thành Duật nhìn bảng vẽ của mẹ: “Mẹ, mẹ đang vẽ cái gì thế?”
Bà Tưởng nghiêm túc giới thiệu: “Sân nhà mình mà, bên này là biệt thự, đây là vườn hoa, chắc chưa vẽ hoa xong nên con không nhìn ra.”
Tưởng Thành Duật đột nhiên im lặng, kỹ năng vẽ tranh này còn không bằng Thẩm Đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT