EDIT: BRANDY
Thẩm Đường nhìn chằm chằm tin nhắn mà Tưởng Thành Duật vừa gửi, đọc đi đọc lại hai lần.
Màn hình chậm rãi tối đi.
Cô rất ít khi gọi điện thoại cho anh, dù có gặp chuyện phiền phức đến mấy
cũng sẽ không tìm anh giải quyết hộ, Thẩm Đường không phải kiểu con gái
thích phụ thuộc, thích ỷ lại, luôn tự mình giải quyết chuyện của mình,
cho dù người kia là Tưởng Thành Duật đi chăng nữa.
Nhưng anh dù không biết rõ chi tiết vẫn sẽ sắp xếp ổn thỏa nhất.
Đến khi cô lấy lại tinh thần, đôi mắt đã thích ứng hoàn toàn với bóng tối.
Ghế sofa, bình hoa, bàn trang điểm dài, thậm chí còn nhìn rõ cả hình
dạng của những lọ mỹ phẩm trên mặt bàn.
Thẩm Đường ngồi xuống, sờ soạng, tìm một chiếc gối ôm nhét ra sau lưng.
Sắp đến giờ Tưởng Thành Duật bay, cô nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời: [Vâng.]
Một chữ “Vâng” so với tràng tin nhắn dài dằng dặc anh gửi đến có vẻ quá qua loa đại khái, lại có phần lạnh lùng, dửng dưng.
Lương tâm Thẩm Đường trỗi dậy, gõ bổ sung thêm một đoạn tin nhắn nữa: [Em
không phải đi bàn chuyện làm ăn, lấy đâu ra việc gấp chứ! Nhưng mà dù có việc gấp đi chăng nữa cũng sẽ gọi điện cho anh, một lần không gọi được
thì gọi thêm lần hai, nếu vẫn không được thì gọi thêm vài lần nữa. Chẳng lẽ vẫn không gặp được anh hay sao. Anh dậy sớm vậy!? Tí lên máy bay cố
ngủ thêm chút nữa nhé!]
Thẩm Đường cẩn thận đếm số chữ, vẫn nhiều hơn tin nhắn kia của anh 10 chữ.
Đây là lần đầu tiên cô nhắn cho anh dài như vậy.
Tưởng Thành Duật: [Em dậy sớm thế? Anh đánh thức em à?]
Thẩm Đường nói dối không chớp mắt, đáp lại: [Không phải! Hôm nay em có việc cũng phải bay sớm!]
Tưởng Thành Duật: [Sau này tin nhắn của anh em để ý là được, không cần vắt óc suy nghĩ số lượng từ để áp đảo lại anh đâu!]
Thẩm Đường: …
Cô im lặng bật cười.
Tưởng Thành Duật lại gửi thêm một tin nhắn nữa đến: [Máy bay sắp bay rồi! Anh chuyển sang chế độ máy bay đây.]
Thẩm Đường: [Vâng!]
Thẩm Đường không buồn ngủ, buổi trưa cô có chuyến bay đến Hạ Môn, không cần phải ra sân bay quá sớm.
Giấc mộng vừa rồi quá sức chân thật, rõ ràng. Từng tế bào đều cảm thấy bị Trần Nam Kình lớn tiếng răn dạy.
Cô cầm điều khiển từ xa, nhẹ nhàng ấn phím.
Tấm rèm phòng ngủ im ắng mở ra.
Chân trời phía đông bắt đầu hửng sáng.
Thẩm Đường tựa vào đầu giường, thưởng thức khung cảnh bình minh yên bình của Thượng Hải.
Về sau không biết thế nào lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi cho đến tận lúc trợ lý đến gõ cửa.
10 giờ phải đến sân bay, đầu óc Thẩm Đường quay cuồng, khó chịu, gượng gạo chống người đứng dậy đi rửa mặt.
Trợ lý hỗ trợ dọn dẹp hành lý, đem theo một ít vật dụng cá nhân cần thiết.
Trên tủ đầu giường vẫn còn tập kịch bản hôm qua cô để, không có vẻ gì là đã động tới.
Trợ lý không dám hỏi nhiều, yên lặng thu lại bỏ vào túi.
Trên đường đến sân bay, Thẩm Đường xem qua hotsearch của cô, có người đang cố ý nhằm vào cô.
Mấy ngày trước, cô tham gia sinh nhật tròn một năm khánh thành của cửa hàng dầu tiền của nhãn hiệu A, kết quả hôm nay tuồn ra một đoạn video được
cắt ghép, biên tập công phu cô mặc trang phục của nhãn hiệu B còn là
phiên bản giới hạn.
Lúc trước khi mặc bộ quần áo này, bản thân Thẩm Đường còn chưa ký hợp đồng làm người đại ngôn (1) của nhãn hàng A.
Nhưng hình ảnh trong video rõ ràng đang điều hướng dư luận theo cách suy nghĩ dù là người đại diện của nhãn hiệu A rồi nhưng cô ta vẫn mặc đồ của đối thủ cạnh tranh, ám chỉ Thẩm Đường không hề tôn trọng nhãn hàng. Hành
động chẳng khác nào tự tuyệt đường sống của mình, một lúc đắc tội ba
bên.
Nếu đăng bài đính chính không khéo,
sẽ bị phốt EQ thấp, đã không lấy lòng được nhãn hàng A ngược lại còn đắc tội thêm nhãn hàng B.
Nếu như không làm
sáng tỏ, đương nhiên tạo cơ hội cho nhãn hàng B không tốn xu nào cọ
nhiệt thành công, tự nhiên được PR miễn phí, mà nhãn hàng A không dưng
trả tiền thuê minh tinh quảng cáo cho đối thủ đương nhiên sẽ không vui
vẻ gì.
Di động vang lên, chị Lỵ gọi đến hỏi cô đã xem bình luận chưa?
“Em xem rồi.”
Thẩm Đường cũng mường tượng được ai dẫm mình. Đại ngôn của nhãn hàng A trước kia là một minh tinh khác, nhưng mùa hè năm nay nhãn hàng lấy lý do cô
người mẫu kia do mất cân bằng tâm lý cho nên không thể tiếp tục đại diện cho nhãn hàng, sau đó nhanh chóng mời Thẩm Đường thay thế vị trí của cô ta. Người mẫu nữ kia cũng không phải dạng vừa lập tức tung một loạt
kịch bản bôi đen cô. Cho dù Thầm Đường tham gia bất kỳ sự kiện gì cũng
sẽ mua thủy quân(2) hắc (3) cô!
Chị Lỵ:
“Chị gọi cho em là muốn nhắc em đừng để ý đến cô ta làm gì, chúng ta
không đắc tội nổi. Em bình tĩnh một chút, cố nén giận, được không?”
Thẩm Đường hùa theo: “Vâng.”
“Cái hot search kia chị đang cho người xử lý rồi! Em an tâm tham gia sự
kiện! Đầu năm nay không phải Tưởng Thành Duật đã tặng em một cái
hotsearch lớn rồi hay sao! Quả thực vô cùng hiệu quả, đến khi cần có thể dùng đến!”
Thẩm Đường: …
Thẩm Đường ngủ một giấc trên máy bay, đến khi đến nơi tinh thần tốt lên không ít.
Sự kiện buổi tối là kỷ niệm 20 năm thành lập của một đại tạp chí, vì vậy rất nhiều minh tinh được mời dự.
Trên thảm đỏ mỹ nhân đua nhau khoe sắc đẹp, hàng hiệu!
Thẩm Đường đến muộn, khi cô tới phần lớn khách quý đã vào trong hội trường,
mọi người đều tìm mấy người bạn chơi cùng hoặc quen biết, hoặc đang hợp
tác nói chuyện, chụp ảnh.
Sau khi ký tên, chụp ảnh xong Thẩm Đường cũng nhanh chóng tìm vị trí của mình.
Hoắc Đằng từ xa đã vẫy vẫy tay với cô, ban tổ chức sắp xếp hai người ngồi cùng nhau.
“Cô không đi chụp ảnh chung với đạo diễn Trần à?” Chờ Thẩm Đường ngồi
xuống, Hoắc Đằng lập tức hất cằm về chiếc bàn phía trước hỏi.
Thẩm Đường nhìn theo phương hướng anh ta chỉ, vừa rồi cô từ cửa hông đi vào, không chú ý đến hàng ghế bên đó, chỉ thấy hàng loạt diễn viên, người
mẫu vây quanh khu vực đó tầng trong tầng ngoài.
Ở chính giữa là một người đàn ông trung niên áo sơ mi lịch lãm, âu phục
vừa vặn, trong tiêu sái hào hoa có nét trầm ổn nho nhã. Là thứ khí chất
hiếm người có được.
Không ngờ Trần Nam Kình đêm nay cũng đến.
Ông ta rất ít khi đến mấy hoạt động kiểu này. Ngoại trừ quay phim, diễn
kịch, hoặc ngẫu nhiên tham gia mấy show tống nghệ (4) tuyên truyền cho
tác phẩm của mình, còn không rất khó để gặp được ông ta.
Trần Nam KÌnh là thần tượng của bao nhiêu thế hệ, bức tường thành khó có thể vượt qua của showbiz.
Mỹ nam không tuổi là danh xưng hoàn toàn xứng đáng với ông, ngay cả Hoắc Đằng cũng là fan cứng của Trần Nam Kình.
“Tôi vừa chụp ảnh với anh ấy đó!” Hoắc Thành hạnh phúc cười nhẹ nói.
Thẩm Đường cười phụ họa theo: “Nhiều người qua, giờ đi qua cũng không chen nổi.”
Tính tình Thẩm Đường lãnh đạm không thích tham gia náo nhiệt, Hoắc Đường
cũng phần nào hiểu tích cách cô bạn đồng nghiệp này, khéo léo chuyển đề
tài: “Đạo diễn Trần đã ấm ủ rất lâu một kịch bản truyền hình tên là
, cô đã tiếp xúc qua kịch bản chưa?”
Thẩm Đường không trả lời, ôn tồn hỏi ngược lại: “Anh cũng cảm thấy hứng thú với bộ phim đó?”
Hoắc Đằng gật đầu, tiếc nuối nói: “Nhưng thời gian bộ phim đó khởi quay quá
gấp Ngay sau khi kết thúc tôi lại phải lập tức chuẩn
bị cho buổi hòa nhạc sắp đến! Kế hoạch làm việc kín mít đến cuối năm.”
Anh ta nhìn qua kịch bản thành thật nhận xét: “Tính cách nữ chính rất giống cô. Sau khi đọc xong cảm giác đầu tiên của tôi là: Ồ chính là khí chất
đó! Vai diễn này rõ ràng sinh ra để dành cho Thẩm Đường rồi! Hơn nữa bộ phim này casting vai diễn viên công khai! Nếu quản lý của cô ok thì đi
ứng tuyển thử đi!”
Thẩm Đường không muốn
trò chuyện nhiều về vấn đề này, vì vậy uyển chuyển đánh lạc hướng đối
phương: “Khí chất của tôi! Này Hoắc Đằng lời này không nói lung tung
được đâu. Nếu bị nghe thấy là đắc tội không ít người đó.”
Hoắc Đằng bật cười ha hả: “Tôi ăn ngay nói thẳng. Mặc dù khả năng diễn xuất
của cô vô cùng ổn định. Các vai diễn trước giờ cô đảm nhận dù là hình
tượng nào cũng khống chế rất tốt. Nhưng mà nữ chính của kịch bản này.
Nói sao nhỉ? Vừa đọc xong lập tức liên tưởng đến cô!”
“Đúng rồi, kịch bản này có hai nữ chính.”
Vị nữ chính có tính cách giống Thẩm Đường rõ ràng được biên kịch ưu ái
hơn, đất diễn nhiều, những phân cảnh đều có điểm nhấn ấn tượng.
Anh ta lại tiếp tục nói thêm vài thông tin mà mình nghe ngóng được: “Nữ
chính còn lại cũng được chỉ định rồi, chính là Trần Nhất Nặc. Đạo diễn
Trần là nhà sản xuất, còn đạo diễn chính là anh Chu Minh Khiêm. Đội ngũ
sản xuất chất lượng như vậy, cô còn do dự điều gì nữa!?”
Lời này của anh ta đều xuất phát từ tận đáy lòng, Thẩm Đường hết sức cảm
kích, nhưng thực sự việc cá nhân của cô không tiện nói với người ngoài,
chỉ đành qua loa đáp: “Vậy thì tôi sẽ thử xem.”
Việc cô chủ động xin diễn phim của Trần Nam Kình có lẽ chờ đến kiếp sau cũng không có khả năng.
---
Nhưng chuyện đời là thế: Phàm người ta càng muốn né càng không tránh được.
Khi yến hội chuẩn bị kết thúc, Thẩm Đường muốn gặp chủ biên nói lời chào tạm biệt.
Ai ngờ chủ biên đang ngồi nói chuyện phiếm với Trần Nam Kình, không biết
cả hai đang bàn đến vấn đề gì mà cười vô cùng phấn khởi.
Thẩm Đường dừng bước chân, vốn định rời đi, nào ngờ chủ biên đã nhìn thấy
cô, vui vẻ nâng ly rượu vang ra hiệu cô đi qua. Thẩm Đường rơi vào thế
tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành mỉm cười đi tới.
Thẩm Đường gọi nhân viên phục vụ mang đến cho cô thêm một ly vang, ưu nhã đi tới.
Cô khẽ cúi đầu chào hỏi, thái độ đối với Trần Nam Kình hết sức hờ hững, lạnh lùng, làm như không thấy.
“Chạy đi đâu vậy. Cả đêm không thấy em, chị còn tưởng hôm nay em không tới.”
Chủ biên thân thiết nói đùa, tư giao giữa hai chị em rất tốt, có thể
thoải mái tùy ý nói chuyện.
Thẩm Đường
chạm cốc với cô ấy, “Đêm nay chị tựa như chúng tinh củng nguyệt (*), em
chen rớt giày cao gót cũng không vào được. Gặp được chị đúng là không dễ dàng mà!”
(*) 眾星拱月 đám sao vây quanh mặt trăng.
Chủ biên bất đắc dĩ cười: “Con bé tinh ranh này!”
Cô ấy không biết Trần Nam Kình và Thẩm Đường có quen nhau không vì vậy tinh ý giới thiệu sơ qua.
Từ lúc Thẩm Đường bước vào Trần Nam Kình vẫn luôn để ý tới cô, có điều
dường như đến một ánh mắt Thẩm Đường cũng keo kiệt nhìn sang hướng ông.
Sau khi chủ biên giới thiệu, cô mới miễn cưỡng gật đầu nhìn qua Trần Nam Kình, tuy nhiên đáy mắt vô cùng lạnh lùng, hờ hững.
“Đạo diễn Trần.” Thẩm Đường cung kính lịch sự lên tiến, phát huy cái cớ vãn
bối đứng trước mặt tiền bối không dám hành xử lung tung cực kỳ tinh tế,
hợp tình hợp lý, không bới ra được sơ xuất nào.
Cô cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình không tệ, những lúc này lại càng cảm thấy độ hữu dụng của nghề nghiệp bản thân.
Ngoài câu “Đạo diễn Trần” một chữ cô cũng không nói thêm.
Có người chạy đến muốn chụp chung tấm ảnh với chủ biên.
Chủ biên vỗ vỗ vai Thẩm Đường, thân thiết nói: “Đạo diễn Trần là người
trong nghề, kinh nghiệm phong phú, Tiểu Đường, nhân cơ hội này em có thể thỉnh giáo anh ấy nhiều điều. Chị qua đó trước, lát quay lại.”
Nói xong cô để hai người ngồi lại đi về phía đám đông đang inh ỏi hò tên mình.
Bầu không khí tức tốc đóng băng.
Ánh mắt Trần Nam Kình rơi xuống vết sẹo dài trên cánh tay cô, lần trước sau khi nói nguyên do bị thương, giờ đến cả che giấu vết sẹo cô cũng chẳng
buồn làm.
“Bị thương khi nào?”
Lời này lúc nói ra mang theo tự trách và khổ sở.
Ánh mắt Trần Nam Kình chuyển đến sườn mặt tinh xảo của Thẩm Đường.
Như ông đã dự liệu, nét mặt cô vô cùng khinh thường, lạnh nhạt, như thể coi ông là không khí.
Trước mặt công chúng, lại có vô số camera chiếu vào, Thẩm Đường không vô lễ đến nỗi đứng dậy bỏ đi.
Cô vuốt vuốt thành ly vang, khẽ chạm cốc với ông, một chữ không nói, phối hợp uống hết ly rượu.
Từ xa nhìn lại chỉ thấy không khí hòa hợp còn nghĩ cô và Trần Nam Kinh đang nói chuyện hợp tác.
Trần Nam Kình uống xong ly rượu đắng ngắt, khó khăn lên tiếng bắt chuyện: “Đường Đường, ba nghe nói…”
“Đạo diễn Trần, có lẽ ngài say rồi.” Thẩm Đường ngắt lời ông, lần nữa chạm
ly, hờ hững nói: “Vậy tôi xin phép không làm phiền nữa.”
Cũng giống như lần trong đại sảnh khách sạn ở Thượng Hải, quyết tuyệt quay
lưng, để lại cho ông một bóng lưng kiên cường, ngang ngạnh.
---
Lúc trở lại khách sạn, trợ lý chuẩn bị cho cô một ly sữa bò ấm.
Thẩm Đường ngồi trước bàn trang điểm tháo đồ trang sức, bên tai không ngừng
vang lên câu nói của Trần Nam Kình trong bữa tiệc: “Bị thương khi nào?”, “”‘Ba nghe nói con…”
“Chị Đường, bệnh đau dạ dày của chị lại tát phát?”
“Không! Đêm nay chị không uống nhiều!”
Trợ lý yên tâm đi ra.
Tửu lượng của Thẩm Đường không cao, chỉ cần uống 1,2 chén là dạ dày lại đau nhói, lập tức phải dùng thuốc.
Trước khi đi, trợ lý lấy tập kịch bản đặt sẵn ở tủ đầu giường, sợ Thẩm Đường lười mở ra, cô ấy còn chu đáo mở sẵn đến tờ
Thẩm Đường xem dở lần trước lấy chặt giấy để ngay ngắn lên.
Trợ lý làm gì, qua gương cô đều có thể nhìn thấy, chỉ là kịch bản kia cô không muốn xem, cũng không muốn nhận.
Trần Nam Kình viết riêng một kịch bản cho con gái yêu Trần Nhất Nặc của ông ta, cô sao có thể đến góp vui chứ.
Đêm nay uống chút rượu vang cho nên cô còn nghỉ buổi tối sẽ nhanh vào giấc.
Vậy mà giờ đã rạng sáng, Thẩm Đường vẫn mở mắt thao láo nằm trên giường.
Điện thoại êm ái phát ra giai điệu của những bài hát ru nhẹ nhàng.
Nhưng cô vẫn không tài nào chợp mắt được. Càng thức càng tỉnh.
Thực sự không ngủ được, Thẩm Đường tìm một dãy số ấn nút gọi.
Mấy hồi chuông dài qua đi, cô cũng không hiểu nổi tại sao bỗng dưng lại muốn gọi cho Tưởng Thành Duật.
Ở bên anh 3 năm, cho dù là công việc hay chuyện gia đình cô đều rất ít tâm sự với anh.
Xưa nay anh cũng chưa từng chủ động hỏi.
Điện thoại không có người bắt máy.
Không phải không liên lạc được. Mà không có người nghe. Tình huống này rất ít khi xảy ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Đường mong chờ anh bắt điện thoại đến
vậy. Cô nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, mấy phút trôi qua, màn hình
điện thoại hết sáng lại tối.
15 phút sau, đầu dây bên kia gọi tới.
Trong điện thoại là tiếng “sột sột soạt soạt” nghe giống tiếng khăn bông ma sát với tóc: “Vừa tắm xong.”
Hai giờ trước anh đáp chuyến bay xuống địa điểm công tác lần này, nửa tiếng trước nhận phòng khách sạn.
Tưởng Thành Duật đơn giản giải thích vì sao không bắt máy, sau đó thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Thẩm Đường tựa lên đầu gối: “Sáng nay trong wechat không phải
đã nói, nếu em không bận sẽ gọi điện cho anh sao, gọi đến khi nào anh
chịu bắt máy mới thôi.”
Chỉ là… muốn nghe giọng nói của người đó, muốn trò chuyện cùng anh. Chuyện gì cũng được.
Rất hiếm khi hai người một ngày liên lạc với nhau đến hai lần, mà lại chẳng có chuyện gì gấp gáp. Giống như những đôi tình nhân bình thường nói 10
câu thì 9 câu là chuyện linh tinh trên trời dưới biển.
Tưởng Thành Duật vất khăn bông vào giỏ đồ, cân nhắc một lát mới lên tiếng: “Quà năm mới em tặng anh, còn nhớ chứ?”
Sao quên được.
Đó là một bộ quần áo thể thao, một quần một áo, cô tách ra làm hai món
quà, một cho ngày kỷ niệm 3 năm quen nhau, và một cho năm mới.
“Sao đột nhiên anh lại nhắc đến nó?” Cô còn nhớ rõ, “Lúc đó anh mặc thử còn
nói không tệ mà?” Đương nhiên quần hơi ngắn một chút xíu.
Ai bảo người nào đó chân quá dài, cho dù đã cố ý lấy cỡ lớn nhất, vẫn bị cộc.
“Em đã tặng quà cho anh, nhưng anh còn chưa tặng quà em.” Tưởng Thành Duật
ngồi trở lại ghế salon: “Tết nguyên đán đoàn làm phim của em có được
nghỉ không?”
Thẩm Đường: “Lấy đâu ra ngày nghỉ, đêm 30 bọn em vẫn phải quay đến tận sáng.”
“Tết nguyên đán anh cũng không có thời gian, vì vậy quà năm mới sẽ tặng em
sớm.” Tưởng Thành Duật cân nhắc xem nên tặng cô món gì, “Em chọn muốn
quà gì? Đặt thiết kế riêng món nào em thích nhé, hay chúng ta cùng đi
nghỉ một tuần với nhau?”
Anh nhấn mạnh: “Anh không hề hứa suông đâu! Sau khi về nước anh định sẽ nghỉ ngơi mấy ngày!”
Thẩm Đường không lập tức trả lời.
Cho dù là món quà gì cũng rất có sức hấp dẫn, nhất là khi một người bận bịu như ảnh có thể bỏ ra 6, 7 ngày đi du lịch cùng cô.
Thẩm Đường ôn tồn nói: “Kết hợp lại thì sao?”
Tưởng Thành Duật nhất thời không hiểu hỏi: “Kết hợp là sao?”
“Muốn anh đi chơi với em 4,5 ngày, quà thì tặng một nửa!”
Tưởng Thành Duật bật cười, cô gái này đúng là một chút thiệt thòi cũng không
chịu. Đối với sự nũng nịu hi hữu của cô, anh lúc nào cũng sảng khoái đáp ứng: “Đi du lịch 6 ngày với nhau, còn những món quà khác, em muốn cái
nào cứ chọn. Đều tặng em hết.”