Tưởng Thành Duật cực
hiếm khi vui mừng lộ rõ trên mặt, đêm nay bao nhiêu tâm trạng tốt đều
viết hết lên mặt, anh đặt Thẩm Đường xuống.
Nếu ngồi máy bay tư nhân của anh, lúc này chắc vẫn còn ở Luân Đôn, cô về
sớm mười mấy tiếng, phải nói là không muốn chờ thêm mười mấy tiếng nữa
mới được gặp lại anh.
Nóng lòng về nhà.
“Ngươi mua vé máy bay về à?”
Thẩm Đường gật đầu, “Mọi chuyện bàn bạc xong xuôi rồi, em ở đấy cũng không
có việc gì, máy bay của anh để lại cho Tiêu Đông Khải.”
Trong lòng cô hiểu rõ, đối với Tưởng Thành Duật mà nói, Luân Đôn là một thành phố nhạy cảm với anh, nơi đó không chỉ có tập đoàn Tiêu Ninh, mà còn có Ninh Dần Kỳ, còn có cả mấy năm cô và Ninh Dần Kỳ ở bên nhau.
Mấy ngày này bởi vì chuyện của công ty mục tiêu mà anh bị áp lực cực lớn,
cô không muốn tăng thêm phiền não cho anh. Cô bày tỏ rõ ràng một lần
nữa: “Em về vì muốn nhìn thấy anh sớm một chút, chứ không phải phòng làm việc có chuyện quan trọng.”
Thẩm Đường
nhìn anh, “Luân Đôn không phải thành phố em không muốn xa rời, Bắc Kinh
mới phải.” Dừng lại, cô lại thay đổi lời giải thích: “Anh ở đâu, em sẽ
lưu luyến nơi đó, không muốn xa rời.”
Trong sân ở câu lạc bộ còn có Tạ Quân Trình và Lục Tri Phi, bên phía cổng
lớn, chiếc xe thể thao đỏ thẫm của Tần Tỉnh cũng đang tiến vào.
Nhưng Tưởng Thành Duật không coi ai ra gì, anh vòng quanh bả vai Thẩm Đường,
ôm cô trước người, “Cảm ơn em.” Rồi cúi đầu hôn một cái lên má cô.
Cách bọn họ vài mét.
Lục Tri Phi là người xấu hổ, cô ta thu hồi tầm mắt từ trên người Tưởng Thành Duật.
Lục Tri Phi không có đam mê nhìn các cặp đôi yêu nhau thể hiện tình cảm
thắm thiết, chỉ là một người đàn ông không bộc lộ tình cảm ra ngoài như
Tưởng Thành Duật, đột nhiên cưng chiều một cô gái như vậy làm cô ta xem
đến ngây người.
Đương nhiên, sự ghen tị khó hiểu trong lòng nhất định là không thể nào tránh khỏi.
Lúc Thẩm Đường được Tưởng Thành Duật ôm rồi ném lên cao, có bao nhiêu cô gái đã hâm mộ không thôi, bao gồm cả cô ta.
Cô ta xoay mặt tìm Tạ Quân Trình nói chuyện, “Anh và Tưởng Thành Duật hẹn gặp ai à?”
Tạ Quân Trình không có tình cảm gì với Lục Tri Phi, lúc trước cô ta tung
ra chuyện “yêu đương” của anh ta với Thẩm Đường, khiến anh ta cực kỳ bị
động, nhưng vẻ phong độ lịch sự cần có thì vần phải có. “Ừ, hẹn mấy
người bạn của cậu ấy.”
Tần Tỉnh từ trên xe xuống, quay chìa khóa xe trong tay, vừa huýt sáo vừa ngả nghiêng đi về phía bọn họ.
Nghe kỹ mới thấy là huýt sáo bài 《 Bởi vì tình yêu 》.
Đi lướt qua bên cạnh Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường, tiếng huýt sáo của anh ta đột nhiên tăng cao.
Tạ Quân Trình đi lên phòng trên tầng trước, Lục Tri Phi chờ Tần Tỉnh cùng
đi vào câu lạc bộ, cô ta nhìn Tần Tỉnh từ trên xuống dưới, “Cái miệng
đóng mở suốt ngày của cậu sao lại không —” cô ta dừng lại chủ đề, chuyển sang mặt anh ta, “Sao mặt cậu xây xát thế?”
“Không sao, lúc đánh nhau bị phụ nữ cào ấy mà.”
“Cậu đúng là có tiền đồ, còn đánh nhau với phụ nữ.” Lục Tri Phi nói tiếp câu ban nãy mới nói được một nửa, “Miệng cậu kín như bưng từ lúc nào thế?
Không giống cậu nha.”
Lục Tri Phi lớn hơn Tần Tỉnh một tuổi, khi còn nhỏ Tần Tỉnh tung ta tung tăng đi theo sau
cô ta gọi chị, từ nhỏ đến lớn, cô ta rất quan tâm Tần Tỉnh, không ngờ
rằng anh ta lại lừa cô chuyện lớn như vậy.
“Cậu biết ông chủ thật sự đứng phía sau Hoa Duệ không?” Cô ta cố ý lừa Tần Tỉnh.
Diễn xuất của Tần Tỉnh đã được dày công tôi luyện từ lâu, “Nhất định là
biết, nghe nói là người trong vòng này của chúng ta, cơ mà không biết là ai.”
Anh ta tới gần Lục Tri Phi nửa
bước, nhỏ giọng hỏi cô ta: “Này, có phải chị biết rồi đúng không? Em
cũng tò mò muốn chết, chị nói em nghe đi, em bảo đảm không nói lung
tung.”
Giây tiếp theo, “Em... Đù!” Tần Tỉnh thét chói tai.
Anh ta bị Lục Tri Phi đạp một cái, “Phụ nữ các chị đều tàn nhẫn như vậy hả.”
“Cậu đừng giả vờ nữa, Tưởng Thành Duật đã chính miệng nói ông chủ là anh
ta.” Lục Tri Phi làm ra vẻ muốn đá chân kia của anh ta, Tần Tỉnh bước
nhanh, chạy ra xa hai mét, “Chị Tri Phi, chị đừng như thế, mà chị nói
chị biết hết rồi thì còn tới hỏi em làm gì.”
Anh ta vỗ ngực bảo đảm: “Ngày nào đó nếu chị cần em giúp đỡ, chuyện gì không thể nói thì có đánh chết em em cũng không nói.”
Lục Tri Phi cũng không phải thật sự tức giận, “Nhóc con trưởng thành rồi.”
Cô ta nghi ngờ: “Lần trước cậu ra sức đánh yểm trợ cho Tưởng Thành Duật
như vậy, còn hát tình ca với Thẩm Đường, có phải lúc đó anh ta đã chuyển cổ phần của Hoa Duệ cho cậu không?”
“Khi đó vẫn chưa.” Việc đã đến nước này, cũng không cần thiếp phải giấu nữa, Tần Tỉnh nói đúng sự thật: “Anh Tưởng tặng em 0.5% cổ phần, số cổ phần
còn lại của anh ấy tạm thời chuyển sang tên em.”
Còn việc Tưởng Thành Duật nắm giữ bao nhiêu cổ phần của Hoa Duệ, nếu Tưởng Thành Duật chưa nói, anh ta sẽ phải giữ bí mật.
Lục Tri Phi túm cánh tay anh ta, “Từ đã, anh ta tặng cậu 0.5% cổ phần mà không có ràng buộc gì á?”
“Đúng vậy.” Tần Tỉnh cào cào tóc mái trên trán, “Thật ra em cũng không muốn
nhận, cứ luôn lấy của anh Tưởng, chính em cũng cảm thấy không còn mặt
mũi. Em ở trong vũng bùn, anh Tưởng lại luôn đỡ em lên tường, em chỉ có
thể cắn răng cố gắng bám ở trên tường thêm một lát.”
“......”
Công thương nghiệp Hoa Duệ có số vốn lớn, bên ngoài không thể nào biết được
đến cùng là có bao nhiêu tiền. Cũng cũng chỉ có Tưởng Thành Duật mới có
thể hào phóng tặng 0.5% cổ phần một cách tùy tiện như vậy.
Cũng có thể là, mấy lần Tần Tỉnh thật lòng thật dạ bảo vệ Tưởng Thành Duật đã làm anh xúc động.
Lục Tri Phi buông tay Tần Tỉnh ra, “Đêm nay tôi mời cậu uống rượu, tùy cậu chọn, đắt thế nào cũng được.”
Cuối cùng cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần công ty mục tiêu có thể
vượt qua giai đoạn khó khăn, cô ta giữ cổ phiếu là có thể kiếm một khoản lớn.
Lục Tri Phi và Tần Tỉnh đi lên cầu
thang, tiếng giày cao gót của cô ta quanh quẩn ở khu vực an toàn bên
trong cầu thang, có tiếng “cộc cộc” khi đáp đất.
Bọn họ lên tầng 3, cửa thang máy vừa hay mở, Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường từ bên trong đi ra, anh nắm tay Thẩm Đường.
Ban nãy ở sân đã nhìn thấy cảnh ôm công chúa và hôn, bây giờ nắm tay thế này, Lục Tri Phi đã có thể bình tĩnh đối mặt.
Trước kia lúc lấy danh nghĩa bạn bè qua lại với Tưởng Thành Duật, cô ta đã
từng tưởng tượng không chỉ một lần, yêu đương với anh sẽ tẻ nhạt và chán ngắt như thế nào, bởi vì trong mắt anh không có gì khác ngoài lợi ích.
Có lẽ lúc muốn hẹn hò với anh, anh lại đang xã giao.
Muốn chúc mừng ngày kỷ niệm nào đó với anh, có lẽ anh đang đi công tác.
Nhưng hôm nay nhìn lại, thì ra anh cũng lãng mạn.
Loại lãng mạn này làm người ta rung động qua từng cử chỉ.
“Cô Thẩm,” Lục Tri Phi gọi Thẩm Đường lại, cô ta cười một tiếng, “Nói
chuyện một chút nhé, tôi muốn trao đổi với cô về một quyết định quan
trọng gần đây của công ty.”
Thẩm Đường là cổ đông công ty cô ta, còn là thành viên Hội đồng quản trị, cô ta lấy
lý do công việc để tìm Thẩm Đường là hợp tình hợp lý. Mà Thẩm Đường,
cũng sẽ không từ chối.
“Được.” Thẩm Đường buông tay Tưởng Thành Duật ra, cô và Lục Tri Phi không đi đến phòng bao mà đi tới ngồi xuống ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi.
Người phục vụ mang hai cốc nước ấm tới cho các cô.
Hai người ngồi đối diện nhau.
“Bây giờ cô đã có được nhiều thứ hơn tôi, cũng nhiều hơn những gì cô nghĩ.”
Lục Tri Phi vẫn còn đang khi biết được Tưởng Thành Duật là ông chủ thực
sự của Công thương nghiệp Hoa Duệ, cô ta cũng không che che giấu giấu
nữa mà nói trắng ra, “Bằng vào tiềm lực tài chính của Tưởng Thành Duật,
cô thậm chí có thể mua được hàng cao cấp mỗi ngày, cần gì phải đi khấy
cái sự nghiệp nhỏ không đáng nhắc tới của tôi chứ.”
“Lục tổng khiêm tốn rồi, công ty đó của cô sao có thể gọi là sự nghiệp nhỏ
được.” Lúc này Thẩm Đường rất mệt mỏi, hai ngày này không nghỉ ngơi tốt, chênh lệch múi giờ loạn hết cả lên.
Cô bảo người phục vụ cho cô thêm một ly cà phê.
“Có muốn gọi kem cho cô không?” Cô hỏi Lục Tri Phi.
Lục Tri Phi: “Giờ tôi không bực bội.”
Không cần kem để hạ hỏa.
“Tôi chân thành thảo luận với cô điều kiện để cô rút khỏi công ty, chỉ cần
trong phạm vi hợp lý, tôi đều đồng ý với cô.” Cô ta thu hồi tư thế cao
ngạo, giọng điệu thành khẩn.
Cuộc hôn
nhân của Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đã là ván đã đóng thuyền, cô ta
cũng không muốn uổng phí tình cảm nữa. Trước khi rạn nứt quan hệ với
Tưởng Thành Duật, kịp thời ngăn chặn thiệt hại là lựa chọn sáng suốt
nhất.
Lục Tri Phi nói ra sự thật: “Bây
giờ trọng tâm sự nghiệp của cô là ở trong nước, cô căn bản không rảnh để ý tới bên thị trường Âu Mỹ, ngoài ra, cô vừa phải đối phó với Phàn
Ngọc, lại còn phải đọ sức với tôi, sau này, có lẽ còn có thêm một Tiêu
Đông Hàn, cô không thể nào phân thân được, đến lúc đó được cái này mất
cái kia, chưa không chừng lại nhặt hạt vừng mà bỏ dưa hấu. Cô suy nghĩ
kỹ một chút.”
Cái này còn cần gì phải nghĩ.
Sự thật là như thế.
Cà phê nóng, Thẩm Đường đưa đến bên miệng lại bỏ xuống.
“Cô hòa giải với tôi, thật ra là không muốn mất đi quan hệ với Tưởng Thành Duật.”
Lục Tri Phi thừa nhận, gật đầu một cái.
Thẩm Đường quấy cà phê, vị đắng của cà phê trở thành hương vị nồng nàn khi tâm trạng tốt.
Trong thời gian uống một ly cà phê, cô đã nghĩ xong điều kiện để rút khỏi.
“Tôi sẽ không đảm nhiệm vị trí thành viên hội đồng quản trị nữa, quyền bỏ
phiếu tương ứng với số cổ phần cũng trả lại cô, sau này tôi sẽ không can thiệp vào việc quản lý công ty, mà chỉ nắm cổ phần công ty cô để hưởng
hoa hồng.”
Lục Tri Phi: “Nói điều kiện của cô đi.”
“Thứ nhất là phải bảo đảm tài nguyên thời trang cho các nghệ sĩ của công ty
tôi, đồng thời phải lấy lại tất cả tài nguyên bên công ty Phàn Ngọc.
Điều kiện thứ hai hơi riêng tư một chút, đến lúc đó tôi sẽ để vệ sĩ giao tài liệu liên quan cho cô, nhờ cô giúp tôi một chuyện.”
Lục Tri Phi tự giễu, “Cô Thẩm coi trọng năng lực làm việc của tôi à?”
“Tại sao không coi trọng chứ?” Uống hết một ly cà phê, Thẩm Đường bỏ ly
xuống, “Lúc trước cô khui chuyện tình cảm của tôi, Tạ Quân Trình và cả
Ninh Dần Kỳ, Cát tổng giúp cô hết lòng hết dạ như vậy, cho tới bây giờ
tôi cũng không biết cô và ông ta đã đạt được giao dịch gì.”
Lục Tri Phi nhất thời không phân biệt được Thẩm Đường là đang khen cô ta
hay là đang nói móc cô ta. Điều kiện Thẩm Đường đưa ra không tính là quá hà khắc, cô ta thoải mái đồng ý.
Thẩm Đường đứng dậy, đi phòng riêng tìm Tưởng Thành Duật.
Lúc rẽ vào, suýt nữa đụng vào người đang đi tới, là Triệu Trì Ý đã lâu không gặp.
Triệu Trì Ý đang nói chuyện điện thoại, người trước mắt làm làm anh ta dừng
bước, “Lát nữa tôi gọi lại.” Không quan tâm đối phương nói gì, anh ta
trực tiếp cúp máy.
Anh ta nhìn Thẩm Đường, ý tứ tính sổ tương đối rõ ràng.
Thẩm Đường cười một tiếng: “Triệu tổng, đã lâu không gặp.”
“Hơn bốn tháng, đúng là rất lâu.” Lần trước anh ta gặp cô là hôm sinh nhật
cô, tặng cô một bó hoa Protea*, còn ăn bữa cơm với cô.
Triệu Trì Ý mới từ bữa tiệc lại đây, buổi tối uống rượu, khắp người đều là
mùi rượu xông vào mũi, anh ta tự giác lùi về sau vài bước, kéo ra một
khoảng cách thích hợp với cô.
“Lời nói
của phụ nữ đúng là không thể tin được, em nói em hoàn toàn rời khỏi
giới, tôi lập tức đi tiếp quản nghiệp vụ của khách sạn Thường Thanh, kết quả em âm thầm chạy về bắt đầu gây dựng sự nghiệp làm bà chủ giới giải
trí.”
Nhưng anh ta không thể thích làm gì thì làm và tùy theo ý mình như cô được, một khi đã tiếp quản công việc
thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Không quen với công việc quản lý khách sạn, mấy tháng này bận đến sứt đầu mẻ
trán, muốn về thăm cô một chút cũng không có thời gian.
Thẩm Đường hy vọng anh ta trở về cuộc sống của mình, “Tôi quay lại với Tưởng Thành Duật rồi.”
Triệu Trì Ý: “Đã nghe nói. Không sao, kết hôn rồi còn có thể ly hôn.” Có cuộc gọi đến, anh ta tắt âm, “Tôi hẹn bạn, hôm nào rảnh sẽ tìm em ăn cơm.”
Anh ta bước vội, rẽ sang hướng khác.
Thẩm Đường vào phòng riêng, Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình đang đánh bài, bàn bên cạnh hai người không có ai ngồi, mà bốn người ngồi quanh bàn
đánh bài, chắc là đang nói chuyện, những người khác chủ động tránh đi.
Cô cũng không qua đi làm phiền mà đi tìm Tần Tỉnh.
Tần Tỉnh đang say mê trong tiếng hát của mình, híp mắt, cả người lắc lư theo nhịp điệu bài hát.
Thẩm Đường ngồi xuống bên cạnh anh ta, ánh sáng trên màn hình vừa hay chiếu
vào bên sườn mặt anh ta, từ cằm đến cổ, hiện rõ một vết xước dài.
“... Hai người đánh nhau hả?” Thẩm Đường mở đèn pin ở điện thoại chiếu lên
vết thương trên mặt anh ta, “Hôm nay tôi tới văn phòng mà không thấy
anh, Viên Viên nói anh giám sát Trữ Nhiễm huấn luyện thế chất, chỉ vì
cái này mà đánh nhau hả?”
“Không đánh.”
Trữ Nhiễm không muốn chạy bộ, cầm mấy tờ giấy tới qua lao lấy lệ với anh
ta, nói là phải chuẩn bị cho buổi ghi hình của chương trình vào ngày
mai.
Anh ta kiên trì muốn kéo Trữ Nhiễm
đi ra ngoài chạy bộ, cô ấy vung tay muốn ngăn anh ta, tờ giấy trong tay
cô ấy lập tức cứa vào mặt anh ta.
Tần Tỉnh khẽ sờ lên chỗ bị thương, “Cũng may miệng vết thương không sâu.”
“Thẩm Đường, chúng ta về nhà thôi.” Tưởng Thành Duật gọi cô.
Vào lúc trước, cho dù nói xong công việc thì anh cũng sẽ ở lại thêm một
lát, hôm nay Thẩm Đường ở đây, đánh xong một ván, chuyện cần nói cũng đã nói xong, anh đổi cho người khác đánh.
Thẩm Đường dặn dò Tần Tỉnh, “Anh đến tiệm thuốc mua thuốc chống viêm bôi lên đi, sẽ nhanh khỏi hơn đấy.”
“Không cần.” Tần Tỉnh nói: “Trữ Nhiễm bảo ngày mai mua thuốc cho tôi.”
Anh ta xua tay với Thẩm Đường, “Cô về đi, ngày mai gặp nhau ở địa điểm ghi hình.”
Tưởng Thành Duật đứng chờ ở cửa phòng, duỗi tay về phía cô.
Sau khi vào thang máy, Thẩm Đường đứng trước người Tưởng Thành Duật, c đối mặt với anh, “Em giải hòa với Lục Tri Phi rồi.”
Tưởng Thành Duật biết cô nhượng bộ là vì anh, anh cầm tay cô đặt bên môi, hôn một cái, “Cảm ơn em.”
Bây giờ Thẩm Đường đã có thể đứng dưới góc độ của anh để cân nhắc: “Cho dù
nói như thế nào, cô ấy và anh đã quen biết hơn hai mươi năm, tình cảm
khi còn nhỏ luôn không giống nhau, nhà họ Lục và nhà anh lại có quan hệ
nhiều đời rồi.”
Làm căng quá tóm lại không tốt.
Cũng có thể, bây giờ cô đã có được nhiều rồi, đương nhiên sẽ ít so đo tính toán hơn.
Ngồi trên xe, Thẩm Đường vẫn lo lắng về việc nhóm quản lý cấp cao của công
ty mục tiêu nhảy việc tập thể. Cô nghiêng mặt hỏi thăm, “Việc bàn giao
công ty mục tiêu vẫn tiến hành thuận lợi chứ?”
Tưởng Thành Duật nói đơn giản mà rõ ràng: “Việc các quản lý cấp cao nhảy việc tập thể sang Công thương nghiệp Hoa Duệ đã được giải quyết.”
“Giải quyết như thế nào?”
“Ông chủ thật sự đứng phía sau Công thương nghiệp Hoa Duệ là anh.”
“......”
Mức độ kinh hãi của Thẩm Đường không thua gì Lục Tri Phi, cô biết anh có
mấy công ty, mấy năm trước khi bọn họ mới ở bên nhau, anh từng nhắc tới
một câu, nói là anh có không ít công ty.
Nhưng cô không ngờ lại là công ty lớn như Công thương nghiệp Hoa Duệ.
“Vậy anh định để hai công ty này tồn tại như thế nào?”
Tưởng Thành Duật nói đơn giản: “Công ty mục tiêu có một phần nghiệp vụ trùng
lặp với Công thương nghiệp Hoa Duệ, công ty mục tiêu sẽ thu mua lại phần tài sản có cạnh tranh của Công thương nghiệp Hoa Duệ, như vậy sau này
khả năng cạnh tranh của công ty mục tiêu ở trong ngành này, về cơ bản sẽ không ai có thể lay động được.”
Thẩm
Đường chạm năm đầu ngón tay mình vào năm đầu ngón tay anh, “Đều nói tay
đứt ruột xót, để tay mơ trong thương trường là em tới cảm nhận một chút
xem trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.”
Tưởng Thành Duật phối hợp với cô, “Vậy em nói thử xem.”
Thẩm Đường nhìn vào mắt anh, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
Cô sợ mình nói sai, nhưng lại vội vàng muốn nói lên suy đoán của mình:
“Thật ra, bộ phận có cạnh tranh nghiệp vụ của Công thương nghiệp Hoa Duệ và công ty mục tiêu đã rơi vào nút thắt phát triển, có lẽ hiệu suất đã
bắt đầu sụt giảm. Anh đang suy nghĩ đến biện pháp vượt qua nút thắt cổ
chai, cho nên nhắm ngay công ty mục tiêu, đây là lý do vì sao biết rõ có bẫy nhưng anh vẫn muốn thu mua.”
Tưởng Thành Duật ra hiệu cho cô: “Tiếp tục.”
“Hoạt động kinh doanh cốt lõi của Công thương nghiệp Hoa Duệ có hai lĩnh vực
chính, chi phí nghiên cứu và bỏ vốn đầu tư hàng năm là một khoản khổng
lồ, nhưng dù vậy, vẫn có cảm giác không có sức lực, giống như con ngựa
nhỏ kéo cái xe lớn. Anh muốn từ bỏ một trong những lĩnh vực kinh doanh
cốt lõi, và toàn tâm toàn ý tập trung vào một lĩnh vực kinh doanh cốt
lõi khác.”
Tưởng Thành Duật cười một tiếng, không ngắt lời cô.
“Nhưng cả hai lĩnh vực kinh doanh cốt lõi đều do anh tốn nhiều công sức phát
triển ra, anh không nỡ nhìn thấy cái nào lụn bại, vừa hay lĩnh vực kinh
doanh cốt lõi này lại trùng khớp với công ty mục tiêu, hai năm qua đã
đến giai đoạn nút thắt cổ chai, tắc nghẽn không thể phát triển được, anh chuẩn bị tìm cho nó một hướng đi tốt hơn, thế nên mới thu mua công ty
mục tiêu.”
Cảm giác tê dại ở đầu ngón tay hai người len lỏi qua từng kẽ tay.
Tưởng Thành Duật nghiêm túc nghe cô phân tích, Thẩm Đường tiếp tục nói dựa
theo giả thiết của mình, “Công thương nghiệp Hoa Duệ nắm được số tiền
bán ra phần tài sản cạnh tranh này, sẽ tập trung nghiên cứu và phát
triển một lĩnh vực kinh doanh cốt lõi khác.”
Sau khi Hoa Duệ không còn lĩnh vực kinh doanh xung đột với công ty mục
tiêu, có thể nắm cổ phần của công ty mục tiêu, và trở thành đại cổ đông
của công ty mục tiêu.
Đối với công ty mục tiêu và Công thương nghiệp Hoa Duệ mà nói, đó là đôi bên cùng có lợi.
Mà người thắng lớn nhất chính là Tưởng Thành Duật và cổ đông của hai công ty.
Nghe xong, Tưởng Thành Duật gật đầu, về cơ bản cũng gần như vậy.
Anh nắm ngón tay cô, “Em như này tính là gian lận.”
“Nhưng em không xem máy tính hay tài liệu của anh mà.” Thẩm Đường hỏi, “Em gian lận chỗ nào chứ?”
Tưởng Thành Duật: “Em ở trong lòng anh, đương nhiên biết anh nghĩ gì rồi.”
Thẩm Đường á khẩu không trả lời được, nếu cô gian lận, vậy lời âu yếm của anh là phạm quy.
Cô tới gần anh, “Tưởng tổng, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền? Một người bạn của em muốn biết.”
Tưởng Thành Duật vuốt ve ngón tay cô, “Em nói với người bạn kia của em là anh chỉ nói cho vợ anh biết anh có bao nhiêu tiền thôi.” Sau đó anh nói với cô: “Nếu em hỏi thay em là anh có bao nhiêu tiền, em hỏi một cái, anh
sẽ nói cho em ngay.”
Anh nói là chỉ nói cho vợ anh, chính là chỉ cô.
Thẩm Đường không có tiền đồ, vành tai nóng lên.
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Không hỏi à?”
Thẩm Đường ghẹo lại, “Không cần hỏi, chờ khi nào em rảnh sẽ đi dạo một vòng trong lòng anh là biết đáp án ngay.”
Tài xế im lặng nâng vách ngăn bằng kính lên.
--
Về đến nhà, vào phòng khách hai người buông đồ trong tay xuống, không nói
một lời thừa thãi nào, không hẹn mà cùng đi tìm môi đối phương.
Lần này đi thang máy lên tầng, hôn đến tận phòng ngủ.
Chia cách hai ngày, đều gấp rút muốn nhau.
Nước từ vòi hoa sen trong phòng tắm xối ướt tóc Thẩm Đường, cô muốn lấy khăn lau mắt.
Tưởng Thành Duật đã đi vào.
Cô cảm nhận được sức mạnh ở eo lưng anh, không hề phân cao thấp với lực cánh tay anh.
Tưởng Thành Duật nhìn người trong lồng ngực, “Em còn chưa nói ba chữ kia với anh.”
Thẩm Đường: “Em từng viết cho anh rồi.” Cô nhắc nhở, “Trên món quà tặng anh nhân Ngày của Cha í.”
“Cái đó không tính, đó là em viết thay con.”
Thẩm Đường không chịu nổi sức mạnh anh cho, cô khẽ căn môi anh.
Vào lúc anh muốn cô lần thứ, cô không nhịn được, nói một câu bên tai anh:
“Em yêu anh, còn sớm hơn cả anh. Đã từ lâu lắm rồi, từ lúc chúng ta chưa kỷ niệm 3 năm yêu nhau.”
Tưởng Thành Duật vẫn luôn nhìn vào mắt cô, lục lọi trong trí nhớ, mỗi một thời điểm cô đều khác biệt.
Sau đó ngủ như thế nào, Thẩm Đường không hề có ấn tượng.
Mở mắt ra lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau, người bên cạnh đã sớm rời giường.
Hôm nay Thẩm Đường phải tới địa điểm ghi hình, kéo cơ thể mỏi mệt, đứng dậy rửa mặt.
Lúc đang trang điểm, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho cô, bảo cô thức dậy, “Đừng đến muộn.”
“Em dậy rồi, chuông báo thức kêu ba lần.” Thẩm Đường đang kẻ mắt, “Anh cứ làm việc đi, mọi việc suôn sẻ nhé.”
Tưởng Thành Duật cúp máy, anh vừa đến văn phòng của công ty mục tiêu, hôm nay tới đây giải quyết chuyện của CEO.
Tạ Quân Trình đến sớm hơn anh vài phút, đã pha xong cà phê.
Anh ta đưa cho Tưởng Thành Duật tài liệu đã chỉnh sửa suốt đêm qua có liên
quan tới CEO, “Có thể không đầy đủ lắm, hôm nay lại bổ sung.”
Thời gian gấp rút, anh ta không kịp điều tra nhiều hơn.
Tưởng Thành Duật lật vài tờ, “Cũng đủ rồi.”
Tạ Quân Trình dựa vào sô pha, chịu đựng suốt một đêm, thật sự không chịu nổi, “Tôi ngủ một lát.”
Anh ta chợp mắt còn chưa tới hai phút thì đã có tiếng gõ cửa.
Ngay từ cuộc họp bàn giao công việc, CEO đã có dự cảm bữa tiệc Hồng Môn Yến chuẩn bị cho mình sẽ không còn xa.
Quả nhiên, hôm nay đã tới.
“Ngồi đi.”
Tưởng Thành Duật chỉ ghế sô pha ở đối diện, một đầu khác của sô pha là Tạ Quân Trình đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
CEO lấy một bản hợp đồng từ trong túi ra, lúc này mấy câu khách sáo xã giao không có tác dụng gì, cả hai bên đều lược bỏ.
“Tưởng tổng, chắc cậu đã xem bản hợp đồng này rồi.”
Chính là hợp đồng lao động năm đó ông ta đã ký với công ty mục tiêu, nếu bởi
vì công ty bị thu mua mà sa thải ông ta sẽ cần phải bồi thường 180 triệu NDT.
Đây là thanh kiếm sắc bén của ông
ta, nếu không giữ nổi chức vị của mình mà nhận được nhiều tiền bồi
thường như vậy, ông ta chỉ có lãi chứ không lỗ.
Tưởng Thành Duật đặt một chồng dày tài liệu đến trước mặt ông ta, “Tôi không
có hứng thú với hợp đồng của ông, nhưng ông nhất định sẽ cảm thấy hứng
thú với phần tài liệu này.”
CEO xem xong 6 trang chứng cứ, mặt cắt không còn giọt máu.
Năm ngoái, ông ta lợi dụng chức vụ để bán công ty con mà công ty mục tiêu
nắm cổ phần kiểm soát với giá thấp, bên mua đã cho ông ta một khoản tiền hoa hồng cực lớn.
Trên tài liệu điều tra đầy những chữ là chữ, đều là những chỗ tốt mà ông ta kiếm được trong những năm qua.
Rõ ràng ông ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị Tưởng Thành Duật nắm được nhược điểm.
Tưởng Thành Duật: “Ông chủ động từ chức, từ bỏ bất kỳ khoản bồi thường nào thì những món nợ cũ của ông sẽ được xóa bỏ toàn bộ.”
Không đợi CEO nói chuyện, anh lại nói: “Rốt cuộc Tiêu Đông Hàn đã đào cái hố gì cho tôi, nói hết những gì ông biết cho tôi đi.”
Sau khi CEO đấu tranh tư tưởng mười phút, tài liệu trong tay đã sắp bị ông
ta siết đến mức nhăn nhúm, ông ta bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện của
Tưởng Thành Duật.
“Tôi chỉ biết chính là, bản quyền sáng chế kỹ thuật nòng cốt mà ngài và Tạ tổng nhìn trúng,
thật ra có ba cái trong số đó là chúng tôi phải trả tiền sử dụng bản
quyền sáng chế cho công ty khác, bắt đầu thanh toán từ năm nay.”
Vốn bản quyền sáng chế thuộc về công ty mục tiêu, nhưng công ty con đã bị bán ra và trở thành của người khác.
Chính bởi vì quyền độc quyền sáng chế nên đối phương mới cho ông ta một khoản tiền hoa hồng kếch sù.
Khoản chi phí này vẫn chưa được thanh toán trong năm nay nên không thể hiện
trong báo cáo tài chính, hơn nữa trong đoàn đội của Tưởng Thành Duật và
Tạ Quân Trình có nội gián, thế nên lúc ký kết hiệp nghị thu mua Tưởng
Thành Duật mới không phát hiện cái hố này.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Mỗi năm phải trả bao nhiêu phí bản quyền?”
CEO: “1,2 tỷ.”
Tương đương với việc tiền công ty mục tiêu cực cực khổ khổ kiếm được lại để làm áo cưới cho người khác.
Mười lăm phút sau, CEO ra khỏi văn phòng của Tưởng Thành Duật.
Với kết cục hiện giờ, ông ta không biết là tốt hay xấu, Tưởng Thành Duật
không chặn kín con đường phía trước của ông ta, nhưng dường như phía
trước cũng không có con đường rộng lớn nào có thể đi.
Tiêu Đông Hàn gọi tới, “Sao rồi?”
Im lặng vài giây.
CEO: “Tôi từ chức.”
Không còn gì khác để nói, ông ta kết thúc cuộc trò chuyện.
Tiêu Đông Hàn mở loa ngoài, Tiêu Đông Khải cũng nghe thấy, “Lúc trước anh đã nhắc nhở em như thế nào hả, bảo em đừng nhảy vào vũng nước đục là Công
thương nghiệp Hoa Duệ, bây giờ hối hận xanh ruột rồi chứ.”
15 vị quản lý cấp cao đi ăn máng khác phải trả một khoản tiền bồi thường
khổng lồ cho công ty mục tiêu, kết quả nhảy tới nhảy lui, cuối cùng vẫn
nhảy vào công ty của chính Tưởng Thành Duật.
Nhiều tiền như vậy, chẳng khác nào trực tiếp đút vào túi Tưởng Thành Duật.
Tiêu Đông Hàn ném điện thoại lên bàn trà, không hề hoang mang, “Trò hay vừa mới bắt đầu thôi.”
Tiêu Đông Khải hỏi: “Em còn chiêu gì đối phó với Tưởng Thành Duật?”
Tiêu Đông Hàn: “Sau này mỗi năm công ty mục tiêu của Tưởng Thành Duật sẽ
phải trả 1,2 tỷ NDT tiền sử dụng bản quyền sáng chế cho công ty em nắm
cổ phần kiểm soát, anh ta không bỏ được bản quyền sáng chế của em, nếu
không công ty mục tiêu sẽ không thể tiếp tục hoạt động.”
* Hoa Protea (Protea cynaroides) sinh trưởng tại một vùng đất có thời tiết
khắc nghiệt là Châu Phi. Cũng như con người nơi đây, hoa Protea có sức
sống mạnh mẽ đến lạ thường, đặc biệt có nhiều ở Nam Phi nên được chọn là quốc hoa của đất nước này. Protea có kích thước rất lớn, còn gọi là
Giant protea. Bên cạnh đó, hoa chứa một lượng lớn mật ngọt thu hút ong
bướm và chim chóc nên có tên khác nữa là Honeypot (Bình mật) hoặc King
Sugar Bush (Thảo Đường Hoàng đế).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT