Thẩm Đường không phải không tin Tiêu Đông Khải, cái cô cần cẩn thận chính là con đường tương
lai sẽ phải đi như thế nào sau khi đã nắm giữ cổ phần. Chủ tịch Tiêu sẽ
không phát cơm trưa miễn phí cho cô.
Cô sợ mình không cẩn thận ký phải hợp đồng bất lợi cho Tưởng Thành Duật.
Tiêu Đông Khải cho cô thời gian suy nghĩ, anh ta mở thực đơn, lần đầu tiên
tới nhà hàng này, anh ta hỏi Thẩm Đường: “Em muốn ăn gì?”
“Cho em một phần salad rau, không cần thêm sốt.”
“......”
Tiêu Đông Khải ghi nhớ.
Sau khi gọi mấy món ăn đắt khách của nhà hàng, Tiêu Đông Khải ra hiệu cho người phục vụ không cần ở lại phòng.
Ngoài cửa có vệ sĩ của Thẩm Đường, Tiêu Đông Khải không lo lắng tai vách mạch rừng. “Cho dù như thế nào, em nắm giữ cổ phần của Tiêu Ninh cũng không
có hại.”
“Chưa chắc.”
Thẩm Đường đã uống hết 2 cốc nước lưng lửng, nhưng vẫn chưa cho Tiêu Đông Khải câu trả lời cuối cùng.
Tối nay Tiêu Đông Khải không có hứng thú uống rượu, anh ta giống Thẩm
Đường, ngay cả đồ uống cũng không gọi mà chỉ rót một cốc nước trắng.
Thỉnh thoảng anh ta lại liếc mắt nhìn cô em họ trầm tĩnh và ít nói này.
Thẩm Đường chống cằm, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Anh ta phát hiện Thẩm Đường rất giống cô mình, tính tình ngang ngược bướng
bỉnh đã ăn sâu vào trong xương cốt, đôi ba câu của người khác căn bản sẽ không thuyết phục được bọn họ.
“Điều kiện là gì?” Thẩm Đường bỗng nhiên xoay mặt nhìn anh ta.
“Điều kiện để nắm giữ cổ phần của ông nội à?”
“Vâng.”
Tiêu Đông Khải cũng không rõ lắm, anh ta chỉ truyền lời giúp ông nội, cố hết sức khuyên Thẩm Đường tiếp nhận số cổ phần này, còn lại anh ta không
quan tâm.
Nếu không phải Tiêu Đông Hàn
làm ra chuyện lớn như vậy, anh ta cũng sẽ không lãng phí cuộc nói chuyện này để thuyết phục Thẩm Đường.
“Việc này liên quan đến bí mật thương mại của tập đoàn Tiêu Ninh, ông nội không tiết lộ cho anh.” Anh ta nói nguyên văn lời của chủ tịch Tiêu, “Nếu em đồng ý thì tới Luân Đôn tìm ông.”
Thẩm Đường chậm chạp gật đầu.
Tiêu Đông Khải không xác định được cái gật đầu này của cô có nghĩa là đồng ý, hay chỉ là tỏ vẻ đã biết.
“Nếu em muốn qua đó thì anh sẽ xin đường bay cho em, anh phải ở Bắc Kinh
thêm một thời gian nữa, máy bay tư nhân tạm thời không dùng được.”
“Cảm ơn.” Thẩm Đường từ chối ý tốt của anh ta, “Em tự qua bên đó.”
Điều này có nghĩa là cô đồng ý cân nhắc tiếp nhận cổ phần của ông nội.
Một trong những mục đích của chuyến đi Bắc Kinh lần này của Tiêu Đông Khải đã hoàn thành tốt đẹp.
Anh ta lập tức gửi email báo cáo tình hình cho ông nội, cũng bảo ông nội
chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Đường sẽ sớm tới Luân Đôn tìm ông.
“Em định cả đời không đi lại với cô à?” Không thể tránh khỏi, lại nhắc tới Tiêu Chân.
Thẩm Đường không đáp mà hỏi lại: “Một bữa cơm thôi, không phải anh muốn làm người hòa giải thay hai người đấy chứ?”
Tiêu Đông Khải: “Anh chỉ hy vọng em có người nhà, chỉ có thế thôi.”
“Em có người nhà.”
Tiêu Đông Khải nhìn cô.
Thẩm Đường: “Tưởng Thành Duật chính là người nhà của em. Đối với em mà nói, những người khác không quan trọng.”
Những người khác ở đây là chỉ Tiêu Chân và Trần Nam Kình.
Món ăn vừa gọi được mang lên, Tiêu Đông Khải dừng lại tại đó.
--
Bữa cơm với Thẩm Đường chưa đầy 40 phút đã kết thúc, Tiêu Đông Khải về đến
nhà mới 10 giờ. Anh ta ở trong biệt thự Tiêu gia mua ở Bắc Kinh, Tiêu
Đông Hàn cũng ở đây.
Đêm nay không có xã giao, Tiêu Đông Hàn đang bơi ở bể bơi ngoài trời.
Chính anh ta cũng không nhớ rõ đã bơi bao nhiêu vòng, trong đầu đều tập trung nghĩ về dự án thu mua.
Có ô tô chạy vào sân, Tiêu Đông Hàn trồi lên mặt nước, lấy khăn tắm lau mặt rồi đi vào nhà thay quần áo.
Quản gia sớm đã chuẩn bị rượu vang đỏ và xì gà thượng hạng trên bàn ở bên cạnh hồ bơi, còn thêm cả mấy cốc nước đá.
Tiêu Đông Khải xuống xe, ngồi trong sân chờ Tiêu Đông Hàn.
Anh ta cực ít khi hút xì gà, đêm nay làm một điếu.
“Thẩm Đường nhận cổ phần của ông nội rồi à?” Không biết Tiêu Đông Hàn đã thay quần áo rồi ra ngoài từ lúc nào, “tặc lưỡi” một tiếng sau đó bật lửa.
Chính anh ta cũng cầm một điếu xì gà.
Tiêu Đông Khải: “Cái này em phải đi hỏi Thẩm Đường, người khác không đoán được.”
Tiêu Đông Hàn không rảnh xoắn xuýt chuyện Thẩm Đường rốt cuộc có đồng ý hay
không, dù sao anh ta đã có đủ sự chuẩn bị nếu như cô đồng ý.
Trong sân vô cùng im ắng, khói trắng lượn lờ, hai anh em đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.
“Dòng tiền vốn trong hạng mục kia của em đi về chỗ nào là một bí ẩn.” Tiêu Đông Khải chỉ ra.
Tiêu Đông Hàn tới Bắc Kinh nói là phải làm một hạng mục, nhưng trên thực tế
chỉ là lấy tên hạng mục, còn dòng tiền đổ vào sau đó cũng không phải để
triển khai hạng mục.
“Một vừa hai phải thôi.” Đây là lời khuyên của Tiêu Đông Khải đối với Tiêu Đông Hàn.
Tiêu Đông Hàn không cho là đúng, “Em đã nương tay lắm rồi, nếu không công ty giải trí của cô ta có thể chống đỡ được đến tận bây giờ à?”
Tiêu Đông Khải không điều tra rốt cuộc số tiền kia đi về đâu, vừa rồi Tiêu
Đông Hàn nhắc tới công ty Ảnh Thị của Thẩm Đường, chắc là có liên quan
tới Thẩm Đường.
“Em dùng số tiền đó để đối phó với công ty của Thẩm Đường?”
Tiêu Đông Hàn nhả ra một làn khói, không lên tiếng.
Ngầm thừa nhận.
Tiêu Đông Khải không quen hút xì gà, hút mấy hơi rồi vứt xuống, cầm lấy cốc
nước đá đổ lên điếu xì gà vẫn đang cháy dở, còn lại nửa cốc nước đá, anh ta uống nốt.
“Không phải em định lấy số tiền đó giúp Trần Nhất Nặc thắng Trữ Nhiễm chứ?”
Đây là suy đoán của anh ta.
Mà trực giác của anh ta từ trước đến giờ đều rất chính xác.
Tiêu Đông Hàn nhìn anh trai, cười một tiếng.
Vẫn không phủ nhận.
“Tiêu Đông Hàn,” Tiêu Đông Khải gọi cả tên cả họ anh ta: “Em biết cô ghét
Phàn Ngọc và Trần Nhất Nặc nhiều như thế nào, thế mà em còn dùng một số
tiền lớn như vậy để giúp bọn họ đối phó Thẩm Đường, em muốn đẩy cô vào
chỗ nào hả?”
“Anh đừng nghĩ quá lên như
vậy, không ai nhắm vào cô cả, em cũng không phải là muốn giúp Phàn Ngọc, chính Phàn Ngọc cũng không biết hiện giờ tài chính sau lưng bà ta đến
từ chỗ em.”
Anh ta chỉ lợi dụng show này của Trần Nhất Nặc và Trữ Nhiễm để phân tán sự chú ý của Thẩm Đường vào dự án thu mua.
Tính tình Thẩm Đường mạnh mẽ như vậy, sao có thể cho phép Trữ Nhiễm thua dưới tay Trần Nhất Nặc.
Nếu Trần Nhất Nặc được điều động nội bộ cho vị trí hạng nhất, Thẩm Đường
cho dù phải sử dụng tất cả thủ đoạn cũng sẽ làm cho Trữ Nhiễm tỏa sáng
rực rỡ trong chương trình, tranh thủ thắng được hạng nhất trong lòng
người xem.
Như vậy ắt phải mất phần lớn thời gian và sức lực của Thẩm Đường.
Mà cho dù Thẩm Đường chấp nhận điều kiện của ông nội, thì cũng không thể
nào chuyên tâm vào việc sử dụng thật tốt 3% cổ phần này.
“Anh, tóm lại anh đứng về phía nào?”
Tiêu Đông Khải: “Anh đứng về phía tập đoàn Tiêu Ninh.”
Tiêu Đông Hàn “ồ” một tiếng.
“Khi nào em về Luân Đôn?” Tiêu Đông Khải hỏi em trai.
“Em rất thích Bắc Kinh.” Tiêu Đông Hàn hỏi một đằng trả lời một nẻo, cầm ly rượu vang đỏ về phòng mình.
--
10 giờ 25 phút tối, Thẩm Đường ra khỏi đường vành đai.
Vừa rồi cô tự lái xe, chạy một vòng quanh đường vành đai.
Tấp xe vào ven đường, cô gửi email cho thư ký của chủ tịch Tiêu, 【 Thứ sáu tuần này, chúng ta gặp nhau ở trang viên. 】
Thẩm Đường tựa lưng vào ghế ngồi, cô đã quyết định nhận số cổ phần chủ tịch
Tiêu tặng mình, chỉ cần điều kiện không quá khắt khe đến mức cô không
thể chấp nhận nổi.
“Em mời anh làm cố vấn pháp luật cho em, trong cuộc đàm phán lần này với chủ tịch Tiêu, anh
hãy giúp em đạt được lợi ích lớn nhất, còn phải kiểm tra những điều
khoản có liên quan trong hợp đồng mà em và chủ tịch Tiêu ký kết.”
Cô gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Đông Khải.
Sau đó, cô lại bổ sung một tin: 【 Việc anh làm cố vấn pháp luật của em cũng là một trong những điều kiện để em đồng ý chấp nhận cổ phần của chủ tịch Tiêu. 】
Sau khi Tiêu Đông Khải nghe xong hai tin nhắn thoại, “......”
Im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng đành cười bất đắc dĩ.
Thẩm Đường mới là người tàn nhẫn nhất, được ăn cả ngã về không, lại để anh
ta tới tìm những điều khoản ông nội có thể giấu trong hợp đồng để gây
bất lợi cho cô.
Hiện tại, anh ta là ngọn giáo nhắm thẳng về phía ông nội.
Mà là lá chắn của ông nội, chưa chắc đã cản được anh ta.
Tin nhắn thoại thứ ba của Thẩm Đường được gửi tới: 【 Nếu anh không trả lời trong vòng nửa tiếng, em xem như anh bỏ cuộc. Vậy em cũng sẽ hủy chuyến đi tới Luân Đôn. 】
Uy hiếp không hề che giấu.
Dự tính ban đầu của Tiêu Đồng Khải chính là để Thẩm Đường gia nhập vào tập đoàn Tiêu Ninh, kiềm chế Tiêu Đông Hàn trên căn bản.
Mục đích của anh ta rất đơn giản, đó là hy vọng tập đoàn Tiêu Ninh sẽ tiến
xa hơn thay vì rơi vào cảnh tranh chấp nội bộ trong gia đình, khiến đối
thủ cạnh tranh có lợi.
Mặc dù anh ta
không quan tâm đến cuối cùng tập đoàn Tiêu Ninh sẽ vào trong tay ai,
nhưng Văn phòng luật Khải Tây của anh ta có liên quan chặt chẽ với Tiêu
Ninh. Bởi vì anh ta là cháu trai trưởng của Tiêu gia, có thêm bối cảnh
là tập đoàn Tiêu Ninh, nghiệp vụ của Văn phòng luật Khải Tây mới có thể
rộng khắp trong ngành.
Nước lên thì thuyền mới có thể lên.
Mà ông nội đã lợi dụng tâm tư này của anh ta, biết thứ anh ta không muốn
nhìn thấy nhất chính là cảnh tập đoàn Tiêu Ninh lục đục nội bộ, cho nên
mới để anh ta tới khuyên Thẩm Đường.
Cho dù là anh ta, Tiêu Đông Hàn, hay là ông nội, đều có những tính toán nhỏ nhặt của chính mình.
Không ai thanh cao hơn ai cả.
Tiêu Đông Khải trả lời Thẩm Đường: 【 Tiền lương một giờ của anh rất đắt. 】
Thẩm Đường đang nghe nhạc trong xe, cô đợi 11 phút mới nhận được tin nhắn của Tiêu Đông Khải.
【 Nếu nắm giữ 3% cổ phần kia, em có thể lọt vào bảng xếp hạng những người
giàu có, như vậy còn không trả nổi tiền lương một giờ của anh sao? 】
Tiêu Đông Khải cười, việc công làm theo phép công, 【 Anh sẽ gửi hợp đồng ủy thác và mức thù lao cụ thể vào mail em. 】
Thẩm Đường khởi động xe, chạy dọc theo đại lộ phía trước.
Rẽ ba lần, bất giác đã lái xe đến cửa biệt thự của Tưởng Thành Duật.
Đèn trong biệt thự sáng trưng, tất cả đèn ở phòng khách tầng một đều bật sáng.
Tưởng Thành Duật đang tăng ca ở phòng khách, mở 3 cái laptop, một cái là của Nghiêm Hạ Vũ.
Bận rộn cả một đêm, Nghiêm Hạ Vũ đặt chuột xuống, uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.
Đáng lẽ hai người phải ở thư phòng, nhưng Tưởng Thành Duật muốn ở dưới tầng
chờ Thẩm Đường, quan trọng là anh còn không xác định được tối nay Thẩm
Đường có tới biệt thự hay không.
Thật ra
cuộc họp video đã kết thúc từ một giờ trước, Nghiệm Hạ Vũ có thể về nhà
từ lâu rồi. Nhưng anh ta ôm lòng xem chuyện cười của Tưởng Thành Duật
nên cứ tăng ca đến tận bây giờ.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn đồng hồ, “Gần 11 rưỡi rồi, chắc Thẩm Đường không tới đâu.”
Tưởng Thành Duật liếc anh ta một cái, “Đừng tưởng cậu không chờ được Ôn Địch thì ai cũng giống như cậu.”
“......” Tâm tư Nghiêm Hạ Vũ bị đâm thủng.
Trong khoảng thời gian này anh ta thường xuyên ở dưới nhà Ôn Địch chờ cô,
mười lần thì có chín lần không đợi được Ôn Địch về nhà, không biết là cô bận hẹn hò với bạn trai hay là bận sáng tác kịch bản.
Cà phê đã vào trong miệng còn đắng hơn lúc trước mấy lần.
Nghiêm Hạ Vũ bỏ cốc cà phê xuống, nói sang chuyện khác, “Cậu định sắp xếp ban lãnh đạo bên phía công ty mục tiêu như thế nào?”
Trên giao diện máy tính của Tưởng Thành Duật chính là một phần danh sách các quản lý cấp cao, anh vừa hay nhìn đến chỗ này, “Không thể giữ lại CEO
và mấy trợ thủ đắc lực của CEO bên đó được, c
òn 15 quản lý cấp cao khác cứ giữ lại hết.”
Trong số 15 người đó, có một số người xuất thân là dân kỹ thuật, trước khi
thu mua anh đã nhìn trúng đội ngũ quản lý và kỹ thuật này.
Trong sân, có tiếng ô tô truyền đến.
Nghiêm Hạ Vũ hoàn toàn ngậm miệng, thu dọn máy tính chuẩn bị rút lui.
Anh ta vừa ra tới cửa, Thẩm Đường đã đi tới trước mặt.
Với tư cách là bạn trai cũ của Ôn Địch, anh ta là hạt cát trong mắt Thẩm Đường, cô không chứa chấp nổi.
Còn với tư cách là bạn Tưởng Thành Duật, Thẩm Đường miễn cưỡng cho anh ta một ánh mắt, cô hơi gật đầu với anh ta.
Hỏi xong lại rơi vào im lặng, Nghiêm Hạ Vũ đứng tại chỗ một lát. Vào giây
phút này, tất cả những nhớ nhung về Ôn Địch đã mãnh liệt hơn bất cứ lúc
nào.
Ôn Địch từng nói, chuyện khiến cô ấy vui mừng nhất chính là về nhà là có thể nhìn thấy anh ta.
Sau lưng truyền đến tiếng Thẩm Đường làm nũng với Tưởng Thành Duật, anh ta cất bước rời đi.
Hai tay Thẩm Đường túm lấy cánh tay Tưởng Thành Duật, kiễng chân muốn hôn anh.
Đã kiễng chân rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn không hôn được.
Nếu đi giày cao gót thì không phải tốn sức rồi, giờ cô đi dép lê, chiều cao không đủ.
Tưởng Thành Duật đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn cô.
“Anh đừng nhúc nhích, em nhất định có thể hôn được.”
Thẩm Đường đá bay dép lê, tay khoác lên hai vai anh, cô cố sức bật lên thật mạnh, nhắm thẳng môi anh rồi mút vào một chút.
Tưởng Thành Duật một tay giữ eo cô, ôm cô lên ghế sô pha, để cô nhìn anh từ trên cao xuống.
Anh hơi ngẩng đầu, tay phải đỡ sau gáy cô, đẩy môi cô về phía mình.
Một ngày không gặp, hai người quấn quýt hôn nhau.
“Nhớ em không?” Sau khi cái hôn triền miên kết thúc, Thẩm Đường hỏi anh.
Tưởng Thành Duật: “Em thì sao?”
“Đáp án của em cũng như của anh.” Thẩm Đường cởi khuy trên cùng của áo sơ mi, “Sao hôm nay anh làm việc ở phòng khách?”
Tưởng Thành Duật khép máy tính lại, “Chờ em về nhà sau khi xã giao.”
Thẩm Đường ôm lấy anh từ phía sau theo thói quen, hai tay đan nhau.
Thích cảm giác mạnh mẽ cứng cỏi trên eo anh.
“Em với Tiêu Đông Khải rời nhà hàng từ hơn 7 giờ rồi.”
“Lại đến phòng làm việc tăng ca à?”
“Không. Em lượn một vòng trên đường vành đai.” Thẩm Đường hôn một cái lên áo sơ mi đen sau lưng anh, “Mấy ngày nữa em sẽ đi Luân Đôn.”
Tưởng Thành Duật không hỏi cô và Tiêu Đông Khải đã nói chuyện gì, và lại muốn đi Luân Đôn để đạt được thỏa thuận gì. Có thể khiến cô lái xe lên đường vành đai, chắc hẳn thỏa thuận này khiến cô vô cùng rối rắm.
Nhưng mà, cuối cùng cô vẫn quyết định ký thỏa thuận này.
“Em muốn dùng máy bay tư nhân của anh.”
“Được, lát nữa anh nói thư ký xin đường bay cho em.”
Tưởng Thành Duật cất máy tính, anh xoay mặt, “Đánh ván cờ với anh nhé?”
Thẩm Đường không thạo đánh cờ, chỉ ở cấp độ mới vào nghề.
“Vậy anh phải nhường em.”
“Anh cũng không nắm rõ quy tắc cho lắm.” Tưởng Thành Duật không nói thật, anh đi lấy bàn cờ.
Anh thích chơi cờ từ nhỏ, xem như đứng đầu trong số dân nghiệp dư, có khi ông Tưởng còn không hạ được anh.
Thẩm Đường về phòng tắm rửa trước, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ thoải mái.
Tưởng Thành Duật mang bàn cờ vào phòng ngủ, bày trên bàn trà.
Hai hộp đựng cờ, Tưởng Thành Duật để cô chọn quân cờ đen hoặc trắng.
“Anh thích cái nào?” Thẩm Đường hỏi.
Tưởng Thành Duật chỉ hộp cờ màu trắng.
“Thế em chọn cái anh thích.” Thẩm Đường ôm hộp cờ trắng lên đùi.
Tưởng Thành Duật cầm cờ đen, cô không quan tâm Tưởng Thành Duật đặt cờ ở chỗ
nào mà nhìn toàn bộ bàn cờ, suy nghĩ xem muốn xếp quân cờ trắng của mình như thế nào.
Cô chỉ mấy điểm giao nhau, “Anh không được đi vào mấy chỗ này, đều là của em hết.”
Còn chưa đi được quân nào mà cô đã bắt đầu gom đất rồi.
Tưởng Thành Duật bỗng nhiên cảm thấy mẹ anh cũng không phải là không nói lý
như vậy, mẹ anh chơi cờ chỉ chiếm một vị trí, mà Thẩm Đường một khi đã
chiếm thì phải chiếm cả một diện tích lớn.
Thẩm Đường đi mỗi một quân cờ bằng tất cả những tình cảm và cảm xúc chân
thật của mình, đến khi đi hết cả bàn cờ đã là một tiếng sau.
Xem ra Tưởng Thành Duật thật sự không am hiểu đánh cờ, cô thắng anh, mà anh thì đi lung tung hết cả lên.
Đến khi cô chuẩn bị thu dọn quân cờ mới sửng sốt.
Nhìn từ phía cô, trên bàn cờ, quân cờ màu đen xếp thành dãy số 520*.
* Có nghĩa là anh yêu em
Thẩm Đường lại đặt mấy quân cờ trắng vừa nhặt lên xuống, cô không nỡ động
vào bàn cờ, “Về sau cứ để bàn cờ này như thế này, không cho phép anh thu dọn nữa.”
Vẫn không yên tâm, cô định viết tờ giấy nhớ đặt bên cạnh bàn cờ để nhắc dì giúp việc khi dọn phòng phải chú ý cái bàn cờ này.
Tưởng Thành Duật nhìn cô vội vàng chạy sang thư phòng lấy giấy bút tới, quỳ bên bàn trà nghiêm túc viết chữ.
Anh đi vòng đến bên cạnh cô, “Không cần cố ý viết đâu, nếu bị lộn xộn thì anh lại xếp lại cho em.”
“Ý nghĩa khác hẳn nhau mà.” Thẩm Đường viết hai dòng, ký tên mình, lại
viết thêm ngày tháng hôm nay. Cô cầm điện thoại chụp con số trên bàn cỡ.
“Lưu lại làm kỷ niệm. Hiếm khi Tưởng tổng lãng mạn một lần.”
Nếu lần trước cầu hôn anh xếp cho cô dãy số 520, có lẽ kết quả sẽ khác.
Tưởng Thành Duật kéo cô lên từ trên tấm thảm, “Chuẩn bị giúp anh một bộ quần áo mặc ngày mai nhé.”
Thẩm Đường hỏi: “Là ngày đặc biệt gì à anh?”
“Cuộc họp đầu tiên với các quản lý cấp cao của công ty mục tiêu sau khi thu mua.” Tưởng Thành Duật cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Đúng là một ngày rất quan trọng.
Thẩm Đường chuẩn bị trang phục công sở cho anh, áo sơmi trắng và vest đen,
lại lấy một đôi khuy tay áo mà cô thích trong số mấy chục bộ.
Chuẩn bị xong xuôi, cô mở máy tính bảng, tựa vào đầu giường chờ Tưởng Thành Duật.
Bận rộn từ tối đến giờ, Thẩm Đường chưa kịp xem hot search, tổ tiết mục của show giải trí đã công bố danh sách 6 lưu lượng và tiểu hoa tham gia
chương trình.
Trữ Nhiễm và Trần Nhất Nặc
đều trong top đầu trên bảng hot search, giữa hai người bị trói buộc bởi
vì cô, bình luận đã loạn thành một nồi cháo, không nhìn rõ được.
Chương trình còn chưa bắt đầu ghi hình, Phàn Ngọc tạm thời chưa mua thuỷ quân tấn công Trữ Nhiễm.
Giữa tháng 7 mới ghi hình, cô còn có cũng đủ thời gian đối phó.
Điện thoại rung lên, chị Lỵ nhắn tin cho cô: 【 Người phụ trách tổ tiết mục gọi điện thoại cho chị, chương trình sẽ tiến hành sớm hơn 2 tuần, tuần sau sẽ bắt đầu ghi hình. Nếu nghệ sĩ trùng lịch
với các hoạt động khác, tổ tiết mục sẽ chịu trách nhiệm chi trả một phần tiền vi phạm hợp đồng. 】
“Còn chưa ngủ à?” Tưởng Thành Duật đã tắm xong đi ra.
Thẩm Đường đặt máy tính bảng sang một bên, “Gặp phải tổ tiết mục lắm tiền nhiều của, làm sao mà buồn ngủ được.”
“Là sao em?”
“Không có gì, tiết mục tổ có tiền thôi.” Thẩm Đường cười cười.
Tắt đèn.
Thẩm Đường gối lên cánh tay anh, lồng ngực anh chính là cảng tránh gió, được anh vây bên trong sẽ không phải lo lắng bất cứ gió mưa gì.
Cô có tâm sự, Tưởng Thành Duật không giày vò cô nữa mà ôm cô trước người
mình. Từ lúc tối cô về, vừa vào cửa là anh đã cảm thấy tâm trạng cô
không tốt, sau đó mới cố ý xếp dãy số 520 cho cô.
“Thẩm tổng, ngủ ngon.”
Thẩm Đường cười, hôn anh một cái, “Anh ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, trời âm u, mặt trời bị tầng mây mù thật dầy che lấp.
8 giờ 50 phút, Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình 8 tới tòa nhà của công
ty mục tiêu, tất cả quản lý cấp cao đều đang chờ trong phòng họp.
Khi cánh cửa được đẩy ra, các quản lý cấp cao rối rít liếc mắt nhìn, khí
thế mạnh mẽ của Tưởng Thành Duật mang đến cho người ta cảm giác không
thoải mái.
Trước khi hội nghị bắt đầu,
một đại diện của ban quản lý cấp cao đã cầm một chồng đơn xin từ chức
đến trước mặt Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật bình tĩnh và thản nhiên mở từng phong bì thư ra xem.
15 quản lý cấp cao mà anh vừa ý đã xin nghỉ việc tập thể để nhảy sang chỗ khác.
Trong biệt thự Tiêu gia ở đầu bên kia thành phố, Tiêu Đông Hàn nói với Tiêu
Đông Khải: “Đây chỉ là bất ngờ nhỏ đầu tiên em dành cho cậu ta thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT