Thẩm Đường đặt cằm trên bả vai Tưởng Thành Duật, ngón tay vô thức cọ qua cổ
áo sơmi của anh. Trong suốt 4 năm sáu tháng quen Tưởng Thành Duật, hôm
nay cô mới nghe được câu “anh yêu em” từ anh.
Tình yêu của cậu hai nhà họ Tưởng, còn khan hiếm hơn cả châu báu hiếm có.
Tưởng Thành Duật ôm cô, cũng im lặng cùng cô.
“Cộc cộc”, cửa văn phòng vang lên hai lần, tiếp theo là tiếng Tần Tỉnh: “Anh Tưởng, em để chai xịt ở cửa nhé.”
Tần Tỉnh đã từ hiệu thuốc về được một lúc lâu, lúc ở dưới lầu còn nhìn thấy xe Tưởng Thành Duật rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, anh ta không thể phá hoại
bầu không khí hòa hảo của người ta nên ở dưới lầu hút mấy điếu thuốc.
Ước lượng thời gian cần anh ta tới hòa hoãn một chút, anh ta lập tức xuất hiện đúng lúc.
Cơn sóng hòa hảo này chắc là đã ổn.
Cùng với tiếng huýt sáo theo giai điệu bài hát vui vẻ, tiếng bước chân của Tần Tỉnh cũng xa dần.
Trong văn phòng, vẫn yên tĩnh như cũ.
Tưởng Thành Duật không thúc giục cô mà cho cô thời gian suy nghĩ.
Những cuộn trào mãnh liệt trong lòng Thẩm Đường cuối cùng cũng dần bình ổn
lại, cô khẽ đảo mắt, lúc này mới để ý hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
“Bây giờ anh mặc áo sơmi theo quy luật gì? Ba năm bảy màu trắng, hai tư sáu màu đen à?”
Cô chịu nói chuyện, chắc là đã tha thứ cho anh.
Tưởng Thành Duật không mặc quần áo theo quy luật nào cả, chỉ dỗ cô vui, “Ban ngày mặc màu đen, buổi tối mặc màu trắng.”
Thẩm Đường cười một tiếng, bảo anh thả cô xuống.
Cô ngồi trong tư thế này vừa phải cẩn thận lại vừa giày vò.
Tưởng Thành Duật để cô ngồi trên ghế, anh vừa hay kiểm tra vết thương trên lưng cô.
Anh vẫn trưng cầu ý kiến cô trước: “Giờ anh có thể nhìn chứ?”
Thẩm Đường nắm chặt vạt áo phông, ý tứ từ chối không thể rõ ràng hơn, “Em còn chưa đồng ý quay lại đâu.”
Tưởng Thành Duật cúi người, hai tay chống hai bên thành ghế cô ngồi, nhìn
xuống cô. Tư thế này của anh cực kỳ có tính xâm lược, nếu cứ hôn thẳng
xuống, cô sẽ không có chỗ nào để trốn.
“Nói xem bây giờ em vẫn cảm thấy uất ức ở chỗ nào.”
Khoảng cách giữa Thẩm Đường và hai mắt anh không tới 10cm, cô có thể thấy rõ
bóng hình nho nhỏ của mình trong mắt anh. “Em đã chờ 3 chữ này của anh
lâu lắm rồi.”
“Đường Đường, bây giờ chúng ta chỉ là quay lại thôi, em vẫn có đủ thời gian tìm một chỗ nào đó ở
anh để có thể trút hết những uất ức trong em. Chờ đến lúc anh cầu hôn
em, em cũng để anh chờ lâu một chút rồi mới đồng ý với anh nhé.” Đầu anh lại thấp xuống vài cm, làm ra động tác muốn hôn môi cô.
“Nếu anh hôn em thì em lại nói anh cố ý, không tôn trọng em.”
Tưởng Thành Duật nghiêng mặt sang, tựa sát bên môi cô, “Hôn anh một cái đi.”
Thẩm Đường thả mình vài giây, nâng cằm lên, hôn một cái thật nhẹ lên gò má anh.
Khoảnh khắc làm Tưởng Thành Duật cảm nhận được rõ ràng trái tim mình đập nhanh vài nhịp, cảm nhận được cái gọi là “được cô yêu”, chính là khi nụ hôn
mềm nhẹ này rơi xuống.
Anh quay đầu nhìn cô, môi dừng giữa môi cô.
Hai tay Thẩm Đường vòng quanh cổ anh, cái hôn ban đầu cực kỳ lưu luyến.
Anh hôn môi trên của cô, sau đó đến môi dưới.
Về sau nụ hôn chợt giống như tư thế đứng của anh lúc này, vừa mạnh mẽ lại vừa xâm chiếm.
Khi đầu lưỡi quấn quanh một chỗ, tiếng tim đập cũng triền miên, và cả quấn quýt lấy nhau.
Tưởng Thành Duật buông cô ra đúng lúc, nếu tiếp tục hôn nữa sẽ xảy ra chuyện.
Khả năng tự kiềm chế của anh ở chỗ cô không thể đạt tới trình độ “ôm người đẹp mà trong lòng không loạn.”
“Để anh nhìn sau lưng em một chút.”
Thẩm Đường không ngượng ngùng nữa, không biết là thời gian lâu rồi nên cảm
giác đau đớn vơi đi, hay là bởi vì cái gì khác, “Không sao đâu, không
đau như vừa nãy nữa.”
Tưởng Thành Duật không nhìn tận mắt thì không yên tâm, anh cẩn thận cầm vạt áo cô, rồi lại cẩn thận vén lên trên.
Da cô nõn nà như ngọc, có vết sẹo bé xíu cũng cực kỳ dễ thấy.
Hai vết bầm đỏ thẫm, không đến mức nhìn thấy mà giật mình, nhưng cũng làm lòng anh xót xa không dứt.
Anh lại cẩn thận bỏ áo cô xuống, “Còn đau chỗ nào không em?” Tưởng Thành
Duật sờ đầu cô, “Lúc em bị một chồng thạch cao đè lên người, chỗ này có
đau không?”
“Hay cứ đi viện chụp phim nhé.” Anh tự tiện đưa ra quyết định.
Thẩm Đường sửa lại quần áo ngay ngắn, “Đầu em không bị đập vào. Lấy đâu ra
một chồng thạch cao chứ, chỉ một tấm bị va đổ thôi, nếu bị một chồng đè
vào thì giờ anh phải chờ em ở ngoài cửa phòng cấp cứu rồi.”
Nói đến đây, cô mới phát hiện ra, “Tần Tỉnh nói với anh là một chồng to hả? Em bị rơi trúng không đứng dậy nổi?”
“Ừ.” Trong lòng Tưởng Thành Duật đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, “Em đừng cựa quậy, để anh xịt thuốc lên chân cho em.”
Anh mở cửa, cầm chai thuốc ở ngoài cửa vào.
Cái chân bị thương của Thẩm Đường được Tưởng Thành Duật cầm trong tay, anh xịt thuốc vào chỗ sưng lên.
Cô nhìn anh, “Nếu Tần Tỉnh không phóng đại sự thật, có phải anh sẽ không cầu xin em quay lại không?”
“Cầu xin hay không cầu xin không liên quan gì đến Tần Tỉnh cả, nếu cậu ta
không gọi cho anh, vậy có lẽ anh sẽ không cầu xin em vào ngày hôm nay,
Tần Tỉnh chẳng qua là đẩy thời gian nói chuyện đó lên trước mà thôi.”
Xịt thuốc xong, Tưởng Thành Duật hơi ngồi xổm xuống, đặt chân cô lên đùi anh để cho khô thuốc.
Anh cất chai xịt vào trong hộp đựng.
“Buổi tối ở biệt thự để anh tiện chăm sóc em nhé.”
“Cũng không phải vết thương gì lớn, ở đoàn phim vẫn thường xảy ra chuyện này
mà,” Thẩm Đường hoạt động chân bị thương, sau khi xịt thuốc, chỗ mắt cá
chân lạnh ngắt.
“Viên Viên chăm sóc người khác rất chu đáo, em không đến chỗ anh đâu, đến lúc đó lại phải nhìn sắc mặt anh.”
Tưởng Thành Duật để hộp thuốc vào trong túi xách cô, ngước mắt, “Rốt cuộc là
em nhìn sắc mặt anh, hay là em cho anh xem sắc mặt em hả? Thẩm Đường,
giữa chúng ta, từ trước đến giờ đều là em bày sắc mặt cho anh xem, cả
trên giường lẫn dưới giường đều là vậy.”
“......” Thẩm Đường không tiếp nổi mấy lời khịa từ anh.
Yên tĩnh vài giây.
Thuốc trên chân cô còn chưa khô hoàn toàn, Tưởng Thành Duật lấy điện thoại ra cho cô giết thời gian, “Ảnh chụp trên du thuyền mấy hôm trước.”
Anh đưa điện thoại cho cô.
Thẩm Đường lướt xem ảnh, anh chụp cô dưới cảnh đêm từ nhiều góc độ khác nhau.
Tưởng Thành Duật cho cô biết mấy năm nay anh đã chụp bao nhiêu tấm, “Tổng cộng có hơn 3600 video và ảnh, đều là của em.”
Thẩm Đường: “Vậy dung lượng điện thoại anh không nhỏ nhỉ.”
“......”
Tưởng Thành Duật cạn lời.
Thấy thời gian cũng được tương đối, Thẩm Đường đưa điện thoại cho anh, cô
phải về văn phòng còn có việc, “Anh gọi điện cho Tần Tỉnh hỏi xem anh ta đang ở đâu, bọn em phải về rồi.”
“Không cần gọi.”
“Anh ta về rồi à?”
“Không, nhưng cậu ta sẽ nói là về từ lâu rồi.”
Tưởng Thành Duật đặt giày cao gót bên chân cô, “Em đi vào đi, để anh bế em xuống.”
“Không cần đâu, trong thang máy gặp nhiều người sẽ xấu hổ lắm, cũng không phải là gãy chân không thể động đậy.” Thẩm Đường kiên trì tự đi, cô vịn
Tưởng Thành Duật đứng lên.
Tưởng Thành Duật khom lưng muốn bế cô, lại bị cô đẩy ra.
Năm trước cô đánh nhau với Trữ Nhiễm cũng cậy mạnh như thế này, bị ngã còn nói là không đau.
Thẩm Đường dồn toàn bộ trọng tâm lên chân kia, lại túm cánh tay Tưởng Thành Duật, miễn cưỡng có thể tự đi.
Với lợi thế về chiều cao và khí chất, Tưởng Thành Duật mặc dù đối xử dịu
dàng với cô đến vậy, nhưng cảm giác ưu việt từ trong ra ngoài của anh
vẫn không thể nào bị xem nhẹ.
Tưởng Thành Duật bảo tài xế lái xe đến trước thang máy chờ, Thẩm Đường không cần
phải đi bộ quá nhiều, đau đớn trên chân vẫn nằm trong phạm vi cô có thể
chịu đựng được.
Ngồi trên xe, dây thần kinh căng chặt của Thẩm Đường thả lỏng.
Tưởng Thành Duật có điện thoại, là Tạ Quân Trình gọi đến.
Vẫn là vì chuyện thu mua công ty, từ tháng hai đến tháng sáu, bận rộn non
nửa năm, anh ta đã điều tra tất cả những cạm bẫy có thể gặp phải khi thu mua, mọi rủi ro đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Không phải cậu nói không yên tâm sao, tôi đã lật tung một lần nữa, bao gồm
tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty mục tiêu* và bên tư
vấn mà họ ủy thác, những chỗ có thể điều tra đều đã điều tra rồi.”
* Công ty mục tiêu (target company): có thể hiểu đơn giản là công ty được chọn là mục tiêu để mua lại và tiếp quản. Một công ty mục tiêu là một
công ty là đối tượng mua lại của một người mua tiềm năng. Nói chung,
việc mua lại sẽ dẫn đến thay đổi quyền kiểm soát công ty mục tiêu. Quyền sở hữu sẽ chuyển sang công ty mua lại.
“Tất cả đều bình thường, phải không?” Tưởng Thành Duật vừa nói chuyện điện
thoại, vừa nắm tay Thẩm Đường, mười ngón đan vào nhau.
Tạ Quân Trình chê rượu vang đỏ không đủ lạnh, lại cho thêm mấy viên đá làm từ sữa vào, “Cho đến thời điểm này thì không có gì bất thường.”
Anh ta lắc ly rượu, “Có phải gần đây cậu theo đuổi người ta đến mức tinh
thần và cơ thể đều lao lực quá độ, không được nghỉ ngơi tốt, tim đập
nhanh nên mới khiến trong lòng không yên ổn không?”
Tưởng Thành Duật: “Tôi và Thẩm Đường quay lại rồi.”
“Thế chắc là mới quay lại, nếu không cậu đã nói trong nhóm chat từ lâu rồi.”
Tưởng Thành Duật một lúc lâu không tiếp lời.
Tạ Quân Trình cười, trêu chọc vài câu xong mới nói chuyện đứng đắn, “Tôi
cảm thấy chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, nếu bên cậu không tìm ra sơ hở, vậy có phải nên chính thức đàm phán và thỏa thuận về hợp đồng thu mua
với bọn họ không?”
Kéo dài thêm một ngày, các loại chi phí đều tăng lên một ít.
Bên nào cũng sẽ bị tốn kém không gỡ lại nổi.
Sau khi Tưởng Thành Duật cân nhắc: “Vậy cuối tháng chúng ta gặp mặt đi.”
Chờ anh cúp máy, Thẩm Đường hỏi: “Quyết định thu mua ạ?”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Về cơ bản đã xác định.”
Tay cô vẫn ở trong tay anh.
Mãi đến khi đến dưới phòng làm việc, Tưởng Thành Duật mới buông cô ra.
Phòng làm việc có thang máy chuyên dụng, Tưởng Thành Duật mặc kệ sự phản đối
của cô mà ôm cô từ trên xe xuống, vào thang máy cũng không thả.
Lúc này Tần Tỉnh đã ở văn phòng, đang phóng đại về việc Thẩm Đường bị
thương ở chỗ đang sửa chữa nghiêm trọng cỡ nào, ngay cả đi đường cũng
khó khăn.
Cho nên lúc Tưởng Thành Duật bế Thẩm Đường vào, các cô ấy không hề kinh ngạc, còn rối rít tới hỏi thăm
vết thương của Thẩm Đường.
“Không sao,
vết thương nhỏ thôi.” Thẩm Đường bảo các cô ấy đi làm việc của mình. Đến khi cô lại đi tìm Tưởng Thành Duật thì anh đã không ở văn phòng.
Tần Tỉnh cũng không thấy đâu.
Trên hành lang bên ngoài, Tần Tỉnh đang tự trách, nếu không phải anh ta xông bừa xông bãi thì Thẩm Đường không đến mức bị tấm thạch cao đè lên. Cho
dù là thành công tác hợp cho hai người họ quay lại, nhưng anh ta vẫn áy
náy.
“Không phải lỗi của cậu, không cần
để trong lòng.” Lúc gần đi Tưởng Thành Duật vỗ mạnh lên bả vai Tần Tỉnh, “Hôm nay cảm ơn nhé.”
Anh nhắn tin cho Thẩm Đường: 【 Buổi tối tới đón em tan ca. 】
Thẩm Đường: 【 Em còn chưa biết mấy giờ kết thúc công việc, đến lúc đó em nhắn tin cho anh, anh không cần đến sớm chờ đâu. 】
Để điện thoại xuống, cô mở máy tính lên.
Mười phút trước, vừa nhận được một email mới.
【 Thứ sáu tuần sau anh đi Bắc Kinh, nếu em đọc được email này, nếu mấy ngày
đó em không bận, không biết có thể cùng ăn bữa cơm không? —— Tiêu Đông
Khải 】
Thẩm Đường nhớ Tiêu Đông
Khải từng nói là anh ta muốn hợp tác cùng tất cả các công ty luật ở Bắc
Kinh. Nhưng cô thật sự không muốn dính dáng đến bất kỳ ai của Tiêu gia,
cho dù anh ta đã từng giúp cô.
Trong
khoảng thời gian này chỉ lo bận bịu chuyện công ty mới, cô cũng không
chú ý nhiều tới tập đoàn Tiêu Ninh, không biết tình hình bây giờ như
thế nào. Cô còn nghe Tạ Quân Trình nói là Tiêu Đông Hàn cũng tới Bắc
Kinh.
Tiêu Đông Hàn, không phải đèn cạn dầu.
Đang mất tập trung thì chị Lỵ nhắn tin cho cô: 【 Ký hợp đồng với Chu Minh Khiêm rồi. 】
Vai diễn của Trữ Nhiễm đã được quyết định.
Thẩm Đường xóa email của Tiêu Đông Khải, bắt đầu bận rộn.
Đến lúc ngẩng đầu từ trong một đống email thì đã gần 7 giờ, cô nhắn tin cho Tưởng Thành Duật: 【 Em xong việc rồi. 】
--
Tưởng Thành Duật mới ra khỏi văn phòng đã nhận được điện thoại của mẹ.
Bà Tưởng hỏi anh, trưa mai có về nhà ăn cơm không.
Bà nhắc nhở con trai, “Mai là ngày của cha.”
Tưởng Thành Duật suýt bận bịu quá mà quên mất, hiếm có ngày cả nhà về ăn cơm, anh trả lời chắc chắn. “Mẹ ơi, một thời gian nữa con dẫn Thẩm Đường về
nhà, bọn con ở bên nhau rồi.”
Đây là nói
cho bà biết anh và Thẩm Đường đã quay lại, bà Tưởng chúc mừng con trai
trước, việc anh yêu đương và dẫn người về nhà có bản chất khác nhau.
Giây lát sau, “Con đã chắc chắn rồi thì dẫn người ta về nhà đi.”
Bà Tưởng hỏi con trai, “Định ngày nào? Để mẹ chuẩn bị trước.”
Tưởng Thành Duật cũng không biết vết thương ở chân Thẩm Đường khi nào mới khỏi, “Chờ con hết bận đợt này đã.”
Từ cao ốc Kinh Húc đi ra, sắc trời đã tối.
Đi ngang qua tiệm bánh ngọt đã từng tới hai lần, Tưởng Thành Duật đi vào
mua một hộp cheese cake. Tướng mạo và vóc dáng quá nổi bật, ngay cả nhân viên thu ngân cũng nhớ rõ trước đây anh từng tới.
Đường tắc mất gần một tiếng, tới tòa nhà đặt phòng làm việc, Thẩm Đường đã
đứng chờ ở cửa, nhìn thấy xe anh, cô thong thả đi xuống bậc thang.
Tưởng Thành Duật bước nhanh tới đón cô, không khỏi trách, “Không phải bảo em ở văn phòng chờ anh à?”
“Xịt thuốc rồi nên giờ không có cảm giác mấy.” Thẩm Đường không cần người đỡ cũng có thể bước từng bước một xuống bậc thang.
Cô bắt lấy cánh tay anh, không cho anh ôm.
Trước cửa tòa nhà người đến người đi, bế kiểu công chúa rất là chói mắt.
Lên xe, Tưởng Thành Duật đưa cheese cake cho cô.
Từ khi chia tay, hình như cô chưa ăn lần nào.
Giữa trưa Thẩm Đường chỉ ăn chút trái cây, bây giờ đói run người, cô mở ra rồi bẻ nửa cái ăn.
Tưởng Thành Duật hẹn cô tối mai ăn cơm, “Mai là Ngày của Cha, buổi tối em đến chỗ anh nhé, anh làm mấy món, chúng ta ăn ở nhà luôn.”
Thẩm Đường suýt nghẹn, “Ngày của Cha cũng không phải dành cho anh mà.”
Tưởng Thành Duật: “Chờ chúng ta có con, anh chính là cha rồi. Bây giờ con còn chưa đến, em là mẹ các con, em chúc mừng anh trước cũng được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT