Tin tức về lễ đính hôn thật nực cười, cô là người trong cuộc mà còn không biết.
Chắc không phải do chủ tịch Tiêu gây nên, ông ta biết rõ tính cách cá chết
lưới rách của cô, nếu chọc tức cô thật cô sẽ đính hôn không thèm nể mặt
ai.
Còn Lục Tri Phi, một đống hổ lốn gần đây đủ làm cô ta sứt đầu mẻ trán, không rảnh mà tung tin.
Thẩm Đường trả điện thoại cho Tưởng Thành Duật, “Không đoán ra ai, chắc mẹ
Tạ Quân Trình không không đáng tin vậy đâu, nhỡ đến lúc đó Tạ Quân Trình không phối hợp thì chính bà ấy cũng bị chê cười.”
Chuyến đi của Tưởng Thành Duật đến Luân Đôn kết thúc, ngày mai sẽ đáp chuyến
bay về nước, anh tạm thời thay đổi kế hoạch của mình.
Anh nhận điện thoại từ tay cô, “Mai đến Manhattan cùng anh.”
Không có hộp kê tay giữa hai người, khoảng cách rất gần.
Thẩm Đường nhìn ra cửa sổ bên cạnh anh, “Đi cùng anh làm gì.”
“Em về Bắc Kinh chỉ có một mình, đi cùng anh vẫn hơn đó.” Tưởng Thành Duật
không cho cô cơ hội từ chối, “Lúc đó anh sẽ hẹn gặp Khoa Ân, có lẽ sẽ
giúp được gì cho em.”
Thẩm Đường vui vẻ
đồng ý, cô và Lục Tri Phi đang đối đầu đến hồi gay cấn, sau khi Ninh Dần Kỳ rút vốn chính là thời điểm tốt nhất để cô tận dụng.
Cô dựa vào ghế, buông xuống tất cả.
Tưởng Thành Duật quay mặt, ánh mắt hai người chạm nhau.
Im lặng nhìn nhau một lúc.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi anh.
Tưởng Thành Duật; "Ngẫm lại, anh đã từng đối xử tệ với em."
Thẩm Đường vẫn còn lương tâm, “Đâu có tệ đâu, là tốt quá ấy, nên em mới muốn nhiều hơn nữa.” Cô đang nói dở thì quay ngoắt, “Anh lạnh mặt nói với
em, ‘Thẩm Đường, em sẽ cáu kỉnh với anh suốt tối nay chứ gì’.”
“Sau này anh sẽ không nói như vậy với em nữa.”
Tưởng Thành Duật không nhớ ra mình nói câu này khi nào, nhưng cô đã nhớ kỹ
như vậy thì chắc chắn đã nói. Anh bồi thường, “Tối nay mời em xem phim,
em chưa đi xem phim với anh lần nào đâu đấy.”
Thẩm Đường nghĩ đến lần nhìn thấy anh trong rạp chiếu, “Coi như đã xem rồi.”
“Không tính xem ở nhà.” Tưởng Thành Duật chỉ ra, “Chưa xem ở rạp phim với em bao giờ.”
“Em với anh từng xem cùng một bộ phim.” Thẩm Đường nói: “Phim có Cố Hằng
đóng chính, anh đi cùng Tranh Tranh, em đi cùng Ôn Địch, anh ngồi trước
em một hàng.”
Tưởng Thành Duật bất ngờ, “Hôm đó anh cũng thấy em ở bãi đậu xe dưới tầng hầm."
Thẩm Đường chậm rãi gật đầu, cảm giác này rất kỳ quái.
Cô ngồi thẳng người nhìn lên trần xe, không nhìn anh nữa, rất dễ bị sa vào ánh mắt anh.
“Em muốn xem phim gì?” Tưởng Thành Duật hỏi cô, anh mở điện thoại, định đặt vé trước.
“Không xem. Em đang dưới danh nghĩa vợ chưa cưới của người khác, xem phim với anh không ổn lắm.”
Đâu chỉ là không ổn, trong mắt người không biết chuyện, anh là đang đào góc tường ý chứ. “Lần này đến Manhattan, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
Tưởng Thành Duật thoát app.
Tin Tạ Quân Trình và Thẩm Đường sắp kết hôn tiếp tục gây sốt trên mạng xã hội.
Chính Tạ Quân Trình cũng không biết gì, vừa rời giường thì hay tin mình sắp đính hôn.
Anh ta đọc hết email thư ký gửi, gọi thẳng cho mẹ.
“Rốt cuộc mẹ muốn làm gì?” Anh ta tức giận chất vấn, tin tức đính hôn khiến
mối quan hệ vốn đã lung lay giữa hai mẹ con càng trở nên tồi tệ hơn.
“Ai mà biết được lại thành như thế!” Mẹ Tạ cũng không hiểu, hai ngày trước
có phóng viên lại nhắc đến chuyện kết hôn của Tạ Quân Trình và Thẩm
Đường, nói là sắp tới 20/5 rồi, đây là ngày lãng mạn trong mắt giới trẻ
Trung Quốc, Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đều ở Bắc Kinh, có định đính hôn ngày này không.
Bà đáp qua loa, nói ngày này tốt, nhưng còn tùy ý con trẻ.
Đến lúc phóng viên đăng bài lại thành đính hôn ngầy 20/5.
“Dù mẹ thích Thẩm Đường, muốn tranh giúp con nhưng cũng không đến mức dùng cách ngu ngốc như thế để ép con kết hôn.
Mẹ Tạ vừa cãi vã ỏm tỏi với chồng, tất cả mọi người đều nghĩ bà tự ý tiết
lộ tin cho truyền thông, dùng cách này ép Tạ Quân Trình kết hôn.
Bà hơi bình tĩnh lại, “Tập đoàn báo kia vốn là kẻ thù của tập đoàn tin tức M.K chúng ta, đừng trông mong gì họ ra đính chính.”
Tạ Quân Trình uống một cốc nước đá cho tỉnh táo lại, cúp điện thoại gửi cho Thẩm Đường: 【 Phóng viên cố ý xuyên tạc ý của mẹ anh, phóng viên đó thuộc tập đoàn cạnh
tranh với tập đoàn tin tức M.K. Phóng viên kia lại còn biết anh và em ở
Bắc Kinh, có vẻ như nhằm vào em. 】
Thẩm Đường: 【 Em hiểu mà, đừng cãi nhau với mẹ anh đấy, bác cũng bị người ta lợi dụng thôi. 】
Cô chuyển ảnh chụp màn hình của Tạ Quân Trình cho Tưởng Thành Duật, “Có khi chuyện này còn phức tạp hơn anh nghĩ.”
Tưởng Thành Duật cân nhắc xong, “Chẳng lẽ Phàn Ngọc bỏ đá xuống giếng?” Anh
không thể nghĩ ra ai có thể chơi được trò dư luận này trơn tru như thế.
“Có thể đấy.” Thẩm Đường ngồi ngay ngắn. “Công ty điện ảnh của Phàn Ngọc
hợp tác với rất nhiều công ty giải trí ở Âu Mỹ, kiểu gì cũng dính dáng
đến phóng viên giải trí bên kia, không khó để quen biết phóng viên tài
chính kinh tế.”
Nếu là Phàn Ngọc, vậy thì Phàn Ngọc muốn ném đá giấu tay.
Xe dừng trước khách sạn.
“Em cứ lo việc với Lục Tri Phi đi, để anh giải quyết chuyện này.” Tưởng Thành Duật xuống xe.
Thẩm Đường đi song song cùng anh vào khách sạn, “Tự em xử lý được, chưa tới mức cần phân thân.”
Tưởng Thành Duật luôn nhìn cô khi trò chuyện, “Em phải để anh làm chút gì cho em chứ. Em là vị hôn thê của ai không ảnh hưởng gì đến em nhưng anh thì có, em không cần nhúng tay vào việc này.”
“Hey, Tưởng.” Một giọng nói từ tính chào anh.
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu nhìn, là Tiêu Đông Khải.
Hai người đàn ông cao lớn sêm sêm bắt tay nhau nói chuyện.
Thẩm Đường khoanh tay, quay đầu nhìn những bức tranh tường trong đại sảnh.
Tiêu Đông Khải đợi cô ở đây, bất ngờ nhưng có vẻ hợp lý. Anh ta chính là con trai anh cả của Tiêu Chân, đồng thời là anh họ của cô, làm nghề luạt
sư, không hề có hứng thú với tập đoàn Tiêu Ninh, tung hoành trong lĩnh
vực riêng của mình.
Anh ta là đối tác ở Casey, một trong những công ty luật hàng đầu trên thế giới.
Doanh thu hàng năm của công ty chưa bao giờ lọt khỏi top 15 trong ngành và có hơn 50 văn phòng tại các thành phố lớn trên thế giới như London và New
York.
Tưởng Thành Duật biết thành kiến
của cô với nhà họ Tiêu nói là hận thôi chưa đủ, muộn vậy rồi mà Tiêu
Đông Khải còn tự mình đến, chắc hẳn có chuyện quan trọng.
Anh cưng chiều xoa mái tóc dài của cô, "Anh đợi em ở nhà hàng trên tầng, anh còn chưa ăn tối, lát em ăn cùng anh một chút đi.”
Tưởng Thành Duật rời đi trước, cả đại sảnh im ắng.
Tiêu Đông Khải hỏi ý kiến cô, “Em muốn ra ngoài đi dạo một chút không hay là tìm chỗ nào đó uống cà phê?”
Thẩm Đường không muốn nói chuyện, hất cằm về phía cửa.
Cô đi ra ngoài khách sạn trước.
Đêm đầy sương mù, hai người cách nhau một mét.
Thẩm Đường nhìn con đường dưới chân, “Lần này anh thuyết khách hộ ai nữa?
Ông nội hay là dì anh. Tiêu Đông Khải, anh giúp tôi một lần, tôi mới ra
ngoài nói chuyện với anh vài câu. Nếu anh là thuyết khách thì tôi khuyên anh đừng tốn nước miếng làm gì.”
Lúc trước cô về nước gia nhập showbiz, Hà Sở Nghiêu đã nhờ anh ta trộm hộ chiếu của cô ở chỗ chủ tịch Tiêu.
Nếu cô nợ anh ta ân tình thì cũng chỉ là ân tình nhỏ.
Tiêu Đông Khải hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Dần gửi cho anh những chứng cứ và tư liệu em đưa cậu ta rồi, ủy thác bên anh chấm dứt hợp đồng với lp. Cậu ta không tin bộ phận pháp lý của Tiêu Ninh.”
Thẩm Đường giật mình quay sang nhìn anh ta, “Anh muốn nói gì?”
Tiêu Đông Khải dừng bước, “Đường Đường, cái tính cách người nào đắc tội em
em phải giết người đó của em phải sửa đi nhé. Trong thế giới danh lợi có một câu nói, ‘Được ngày nào hay ngày nấy. Chưa biết chừng kẻ thù của
bạn hôm nay lại là đối tác của bạn ngày mai.”
Thẩm Đường cười, “Tôi đã thế này rồi còn sửa đổi cái gì.”
Tiêu Đông Khải, “Tưởng cũng dung túng em như thế?”
“Không những dung túng mà anh ấy còn là loại người nối giáo cho giặc mà anh nói nữa kìa.”
“…”
Tiêu Đông Khải cạn lời.
Thẩm Đường nhìn người đàn ông có chút hao hao mình, “Nếu hết rồi thì tôi về đây.”
Tiêu Đông Khải nhìn ra sự không kiên nhẫn trên mặt cô, không cần nhiều lời,
“Em có thể cân nhắc thử, bỏ chặn số của anh xem. Công ty luật Casey có
hợp tác sơ bộ với một công ty luật Bắc Kinh, có thể sau này em sẽ cần
các dịch vụ pháp lý.”
Đáp lại anh ta là không khí.
Tiêu Đông Khải nhìn Thẩm Đường đi vào khách sạn, ngồi lên xe mình rời đi.
Thẩm Đường tìm Tưởng Thành Duật ở nhà hàng tầng 8, lúc này có khá nhiều người đang ăn vặt đêm.
Tưởng Thành Duật đã mang đồ ăn nhẹ và một ly nước trái cây cho cô.
“Nói chuyện có 5 phút thôi à?” Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ.
Thẩm Đường: “Chắc chưa đến đâu.”
Cô và Ninh Dần Kỳ đã ăn qua bữa tối rồi, giờ không thấy đói, cô đẩy lại
đĩa đồ ăn đến trước mặt Tưởng Thành Duật, chỉ để lại ly nước trái cây.
Tưởng Thành Duật không nhắc đến Tiêu Đông Khải, nói với cô sáng mai mình có chuyến bay đến New York.
Vì vội nên máy bay tư nhân của anh không kịp xin lộ trình, thư ký đã đặt vé cho anh.
Lần đầu tiên Thẩm Đường du lịch cùng Tưởng Thành Duật, hai người ngồi cạnh nhau.
Sau khi máy bay cất cánh, cô chỉnh lại chỗ ngồi và nằm xuống.
Giữa hai ghế có vách ngăn, Tưởng Thành Duật không nhìn thấy cô.
"Đường Đường."
“Hử?”
Thẩm Đường ngồi dậy, "Làm sao vậy?"
Thế này Tưởng Thành Duật mới nhìn thấy cô, hỏi: “Buồn ngủ lắm à?”
“Ừm, lệch múi giờ.”
“Vậy em ngủ đi.”
“…”
Nói cũng như không.
Trong chuyến bay, Thẩm Đường nằm mơ, trong giấc mơ của Tưởng Thành Duật.
——
Chiều ngày thứ hai ở Manhattan, Tưởng Thành Duật hẹn gặp người phóng viên
kia, anh không xuất hiện, vệ sĩ của Thẩm Đường nói chuyện với phóng viên thay mặt anh.
Phóng viên bị động gặp, không gặp không được.
Không biết tại sao thẻ nhớ anh ta phỏng vấn lúc trước bị đánh tráo, dù đoạn
phỏng vấn mẹ Tạ Quân Trình đã bị anh ta xóa đi nhưng vẫn được khôi phục
lại.
Người hẹn gặp anh ta đã có bản ghi âm cuộc phỏng vấn này.
Phóng viên không biết người đàn ông cao lớn ngồi trước mặt mình là ai.
Vệ sĩ cho anh ta nghe bản ghi âm cuộc phỏng vấn, “Là ai cho anh điều kiện
để cố ý tung tin Tạ và Thẩm đính hôn ngày 20/5? Đừng nói là sếp của anh, cũng đừng nói là sếp anh vô tình sửa đổi từ khóa trong lúc duyệt bản
thảo.”
Phóng viên tỏ vẻ bình tĩnh: “Thưa
anh (sir), anh nói âm mưu gì chứ, đang đóng phim hay sao? Chẳng qua là
tôi dùng sai từ lúc viết bản thảo thôi.”
Vệ sĩ không rảnh tranh luận với anh ta, “Anh không nói là ai cũng chẳng sao, tôi đã biết.”
Phóng viên cười nhàn nhã uống cà phê.
Vệ sĩ: "Là Phàn Ngọc.”
Sắc mặt phóng viên khẽ thay đổi, bởi vì nghề nghiệp, anh ta không dễ bị lừa như vậy.
Chính sự thay đổi nhỏ này đã được người vệ sĩ nhạy bén nắm bắt.
Sau khi xác định là Phàn Ngọc, anh ta làm theo lời Tưởng Thành Duật dặn,
từng bước ép sát phóng viên, “Chút lợi Phàn Ngọc cho anh không đủ để anh đánh liều công việc mà tung tin tức đính hôn của Tạ đâu. Bởi vì anh
đang có rất nhiều cổ phiếu của M.K và tập đoàn Tiêu Ninh, không chỉ anh
mà sếp anh cũng có.”
Phóng viên bấu chặt cốc cà phê, chiếc cốc nằm ngay bên miệng mà quên cả uống.
Vệ sĩ: “Lý do anh nắm cổ phần của M.K và tập đoàn Tiêu Ninh vì hai tháng
trước chủ tịch Tiêu tham gia hội nghị tài chính ở Manhattan, anh cũng ở
đó. Có phóng viên phỏng vấn chủ tịch Tiêu, tin chủ tịch Tiêu nói hẹn ông ngoại Tạ đánh golf là yếu tố khiến giá cổ phiếu biến động, anh dự vào
lợi thế nghề nghiệp, tăng cổ phiếu hai nhà họ ngay trước khi tin này
được thông báo. Thế nhưng,”
Anh ta cố ý dừng lại vài giây.
“Sau đó Phàn Ngọc liên hệ với anh, nói Thẩm Đường và Tạ Quân Trình vốn không phải người yêu. Bà ta không dám đắc tội Tưởng Thành Duật và M.K nên để
anh tìm cơ hội thích hợp tung tin Thẩm Đường và Tạ Quân Trình đính hôn,
cứ thế thì Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật sẽ ở trong tình thế khó xử,
mục đích của Phàn Ngọc là không muốn Thẩm Đường được yên ổn.”
Ly cà phê của phóng viên đã cầm được gần hai phút.
“Một khi tin Tạ Quân Trình và Thẩm Đường không phải người yêu bị lộ ra,
không ai đoán được giá cổ phiếu sẽ sụt giảm thế nào. Mấy năm nay anh mất rất nhiều tiền vào thị trường chứng khoán, với máu cờ bạc, ban đầu anh
vay tiền mua cổ phiếu M.K và Tiêu Ninh, sao mà cam lòng bị tụt được.”
Vệ sĩ khẽ hất cằm, “Anh cứ giơ cốc mãi không mỏi à?”
Phóng viên hoàn hồn.
Vệ sĩ tiếp tục: “Nên anh liều lĩnh dù có thể mất việc để tung tin Tạ và
Thẩm sắp đính hôn, hai ngày nay, cổ phiếu M.K và Tiêu Ninh tăng, anh và
cấp trên nhân cơ hội bán tất cả cổ phiếu kiếm tiền, số tiền anh có làm
việc cả đời cũng không kiếm được.”
Đến
nay M.K vẫn chưa vội phủ nhận tin đính hôn cũng là đã đâm lao phải theo
lao. Một khi quan hệ công chúng không tốt, bị đối thủ cạnh tranh lời
dụng thì không ai có thể đảm bảo giá cố phiếu M.K lúc đó sẽ phải đối mặt điều gì.
“Phàn Ngọc nói anh nhận của bà
ta không ít tiền.” Vệ sĩ lấy một phiếu chuyển khoản ra khỏi túi, “Đây là Phàn đưa cho tôi, không biết phải thật không.”
Nửa triệu đô la.
Phóng viên đã không còn bình tĩnh nữa, bởi vì vệ sĩ nói về chuyện cổ phiếu
không lệch một li, hàng phòng ngự tâm lý của anh ta hoàn toàn sụp đổ,
“Tôi chỉ lấy của bà ta một trăm nghìn đô! Không phải chuyển khoản!”
Anh ta nói xong, thế giới yên lặng.
Vệ sĩ mỉm cười, "Ồ, hóa ra là một trăm nghìn đô la."
Anh ấy cất tờ phiếu đi, “Cứ thong thả thưởng thức bữa trà chiều nhé.”
Phóng viên bứt tóc, bật ra vài câu chửi thề.
Anh ta trúng cái bẫy của vệ sĩ, Phàn Ngọc không đưa họ bằng chứng gì cả,
tất cả đều là trò lừa của họ, kích thích anh ta mất hết lý trí.
Vệ sĩ lên xe, đưa đoạn ghi âm cho Tưởng Thành Duật: “Tổng giám đốc Tưởng, hệt như anh đoán trước.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, nhắn tin cho Tạ Quân Trình: 【 Còn phải phiền dì Tạ hợp tác ghi âm với tôi. 】
Tạ Quân Trình: 【 Không thành vấn đề, anh tự định thời gian. 】
Tưởng Thành Duật hỏi: 【 Các anh và chủ tịch Tiêu đã bàn bạc xong thời gian công bố tin hợp tác chưa? 】
Tạ Quân Trình: 【 Sáng mai. 】
Tưởng Thành Duật: 【 Vậy giờ tôi kêu người đi đón dì Tạ. 】
Mẹ Tạ không tình nguyện, bà đã nhắm Thẩm Đường làm con dâu mình rồi, thế
nhưng nhìn vào toàn cục của M.K, bà chỉ có thể thỏa hiệp.
Sáng hôm sau, M.K chính thức công bố hợp tác chiến lược với tập đoàn Tiêu Ninh.
Một giờ sau, tin tức về việc chia tay của Tạ Quân Trình và Thẩm Đường cũng lên sóng.
Đó là một đoạn ghi âm cuộc phỏng vấn.
Phóng viên: “Sắp đến 20 tháng 5, ngày 20 tháng 5 là một ngày lãng mạn trong
mắt giới trẻ Trung Quốc, nghe nói Tạ Quân Trình và Thẩm Đường đều ở Bắc
Kinh, hai người có ý định đính hôn vào ngày này không?”
Mẹ Tạ: “Ngày này rất tốt, nhưng đáng tiếc, mấy ngày trước hai đứa nó đã
chia tay trong hòa bình rồi, giờ vẫn là bạn bè cả, không ảnh hưởng đến
chuyện hai nhà hợp tác.”
Ghi âm đến đây bị kết thúc.
Lời phóng viên nói giữ y nguyên trong ghi âm, chỉ có lời của mẹ Tạ là ghi
âm sau, Tưởng Thành Duật nhờ các chuyên gia ghép phần này vào đoạn phỏng vấn.
Sau đó, một bài báo khác được gửi
từ tập đoàn tin tức M.K, mạnh mẽ lên án tập đoàn báo chí không có chuyên môn, bịa đặt và xuyên tạc sự thật.
Giá cổ phiếu của M.K và tập đoàn Tiêu Ninh không bị ảnh hưởng, lại còn tăng mạnh vì hai nhà tuyên bố hợp tác.
Cuối cùng cô và Tạ Quân Trình mới ‘chia tay’ triệt để, quay trở lại tình trạng độc thân.
Thẩm Đường xem xong, nhìn Tưởng Thành Duật bên cạnh, “Anh tính cả rồi sao?"
“Cái gì mà tính? là làm sáng tỏ sự thật." Tưởng Thành Duật đưa cho cô một ly cà phê, "Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại theo đuổi em.”
Trong nước cũng nổi lên hot search chuyện cô và Tạ Quân Trình chia tay.
“Em ở đây thêm mấy ngày chờ nhiệt độ trong nước qua đi rồi về lại Bắc Kinh nhé. Anh sẽ ở cùng em.”
Thẩm Đường không muốn làm trễ nải công việc của anh, “Anh trở về đi.”
“Em muốn đi đâu?” Tưởng Thành Duật nói.
Thẩm Đường nhấp một ngụm cà phê, “Giờ em không rảnh, em còn phải đi gặp Lục Tri Phi.”
“Chờ em gặp Lục Tri Phi xong thì đi đâu du lịch đây?” Tưởng Thành Duật kiên trì hỏi.
Thẩm Đường vẫn từ chối, “Em không có thời gian du lịch, em muốn đến đảo của
Tạ Quân Trình, đến mùa gieo trồng rồi, em qua đó cày mảnh đất của em.”
Tưởng Thành Duật không hề do dự, “Anh cũng qua.”
Anh đưa cô đoạn ghi âm vệ sĩ gặp phóng viên hôm qua, “Đúng là Phàn Ngọc thật.”
Thẩm Đường cất thẻ nhớ đi, giờ cô thật sự không còn hơi đâu đi tính sổ với Phàn Ngọc, chờ cô có vốn liếng rồi tính tiếp.
“Em về đây.”
Sáng nay cô nhận được điện thoại của anh, chạy từ nhà trọ đến thẳng công ty anh.
Kình Húc có bộ phận kinh doanh ở đây, văn phòng của anh nơi cô sống không xa.
Tưởng Thành Duật rót thêm cà phê vào ly của cô, “Về cũng có việc gì đâu, ở
đây giúp anh xử lý công việc đi.” Anh sợ cô quên, còn nhắc nhở, “Lúc em
đến phòng làm việc của anh để học ở Bắc Kinh, anh cũng đi cùng em như
này mà.”
Thẩm Đường kiếm cớ, “Em làm ảnh hưởng anh thật đấy.”
“Cũng hơi hơi.” Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Nếu không có em thì còn ảnh hưởng hơn nữa đó.”
“…”
Không nói lại anh.
Cô cầm đọc một cuốn tạp chí.
Tưởng Thành Duật đưa tai nghe cho cô, cặp tai nghe này rất hợp với điện thoại di động của anh.
Thẩm Đường nhét vào tai, cô nghĩ Tưởng Thành Duật muốn cho mình nghe đoạn ghi âm của vệ sĩ và phóng viên.
Đoạn dạo đầu vang lên, cô nhìn anh.
Bên tai truyền đến tiếng hát của anh, ngay sau đó là giọng nữ của cô.
Hóa ra anh ghi lại bài hát anh và cô song ca ở hội quán tối đó.
——
Mấy ngày nay Lục Tri Phi bận tối mày tối mặt, đã phải xử lý chuyện Ninh Dần Kỳ rút vồn, còn bận ký hợp đồng với cổ đông mới.
Cũng may cô ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm, hai tháng trước đã bắt đầu tìm
kiếm đối tác chất lượng cao. Giờ dù Ninh Dần Kỳ có rút vốn thì cô ta
cũng còn chỗ dựa khác.
Điều này cũng phải cảm ơn Ninh Dần Kỳ, nhờ lần trước anh ấy tham gia nên cổ đông mới bây giờ mới mua cổ phiếu.
Cổ đông mới là một tập đoàn công nghiệp, thực lực kém hơn chủ tịch Tiêu
một chút nhưng đủ để che mưa che gió cho sự nghiệp của cô ta, không có
quan hệ thì sự nghiệp của cô ta khó có thể lên một tầm cao mới.
Cổ đông mới đã vào hội đồng quản trị và có chức danh giám đốc.
Hôm nay đại hội cổ đông lâm thời được tổ chức, chuyện chuẩn bị cũng gần như cũ nên giờ Lục Tri Phi mới rảnh xem tin tài chính và chuyện này nọ của
showbiz.
Để Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’, Tưởng Thành Duật đã rất tốn công.
Cô ta tìm gọi số Thẩm Đường, vài giây sau đầu kia bắt máy.
“Cô Thẩm, chúc mừng cô độc thân trở lại."
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã nhớ đến tôi.” Thẩm Đường nhàn nhã nói, “Là công của tổng giám đốc Lục cả đấy, nếu không tôi nào có vinh hạnh được tạm
giữ chức bạn gái của thái tử nhà M.K.”
Lục Tri Phi cười, “Không cần khách sáo.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng giày cao gót ‘Cộp cộp’ lanh lảnh.
Có vẻ như Thẩm Đường đang đi bộ.
Cô ta chuyển chủ đề, “Suýt quên nói với cô, Ninh Dần Kỳ hoàn tất thủ tục
thoái vốn rồi, cần bồi thường cũng xong xuôi rồi. Cô biết cổ đông khác
của tôi là ai không? Là một tập đoàn thực nghiệp cô cũng không đắc tội
nổi, thực nghiệp Tư Đốn.”
Ngay sau đó,
tiếng gõ cửa vang lên, thư ký tới báo cáo, “Tổng giám đốc Lục, đại diện
của thực nghiệp Tư Đốn… đến tham gia cuộc họp cổ đông.”
“Được, mời vào đi.”
Lục Tri Phi còn định nói tạm biệt Thẩm Đường, nhưng cuộc gọi đã kết thúc.
“Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp.” Giọng Thẩm Đường vang lên trong phòng làm việc của cô ta.
Lục Tri Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, Thẩm Đường mỉm cười tiến vào.
Cô ta hỏi một câu ngu ngốc, “Sao cô lại vào đây?” Phòng làm việc của cô ta phải qua vài cửa an ninh, người ngoài không vào được.
Nhìn thấy thư ký đứng ở cửa, cô ta nheo mắt lại, Thẩm Đường chính là người
đại diện của thực nghiệp Tư Đốn tham gia cuộc họp cổ đông.
“Tại sao lại là cô?”
Thẩm Đường đưa cô ta giấy ủy quyền của Tư Đốn, “Tổng giám đốc Lục, cô đã nếm món khai vị rồi, còn món chính hôm nay thì sao, có ngạc nhiên không
nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT