Thẩm Đường mua 1 phần bánh phô mai, tự khao chính mình đã vất vả mấy ngày qua.
Cô làm bộ làm tịch nói: “Chị Lỵ, em có thể ăn sao? Mấy cái này lượng calo rất cao đó.”
“Thôi, đừng nói móc chị nữa.” Chị Lỵ cũng cầm một miếng lên ăn ngon lành, kéo
lượng đường huyết dường như chuẩn bị chạm đáy của mình. Tất cả mọi người trong phòng làm việc sau cuộc chiến cam go này đều gầy đi trông thấy.
Cô cũng thế.
Lao lực quá độ, nửa đêm nằm mơ, cũng mơ thấy cảnh họ và Phàn Ngọc đang xé nhau.
Gió tanh mưa máu xem như đã kết thúc, tương lai bên kia còn có thể ngóc đầu dậy hay không thì không thể đoán trước được.
“Đường Đường, tiếp theo em có tính toán gì.” Chị Lỵ phóng túng bản thân nhâm
nhi 2 ly cafe sữa nóng, triệt để ném mấy cái gì mà hạn chế lượng đường,
cắt giảm lượng calo ra sau ót hết.
Thẩm
Đường chậm rãi cắn miếng bánh phô mai thơm lừng, trước mắt lướt qua vài
hình ảnh. Tưởng Thành Duật rửa hoa quả cho cô, Tưởng Thành Duật đi đến
cửa hàng đối diện mua bánh phô mai cô thích ăn nhất, tại khách sạn của
Trường Thành, trong phòng họp tầng 18, Tưởng Thành Duật dịu dàng nói với cô: Đường Đường, qua đây với anh.
Toàn bộ ký ức lấp kín những năm gần đây của cô là anh.
Mỗi bức ảnh đều có hình bóng ánh, ảnh chồng ảnh, sau đó chậm rãi tan biến.
Trước mắt là chị Lỵ đang nghiêm túc hỏi cô có tính toán gì.
Thẩm Đường uống một ngụm cafe che giấu sự thất thần ban nãy: “Chị là người đại diện của em, còn hỏi em có tính toán gì?”
Chị Lỵ có hôi hồ đồ, trong khoảng thời gian này đều là Thẩm Đường tọa trấn
giết địch, mỗi bước đi đều quyết liệt, triệt để, khiến bản thân cô cũng
quên mất công việc chính của mình.
“Em nghỉ ngơi mấy ngày đi, bộ phim Triệu Trì Ý đề cập, cuối tháng khai máy.”
Thẩm Đường gần đây dốc lòng lật đổ Tiêu gia và Phàn Ngọc không chú ý tin tức gì khác, hỏi: “Đạo diễn và nam chính là ai?”
Chị Lỵ: “Vẫn là Chu Minh Khiêm và Cố Hằng.”
Bộ phim đoán chừng không có cơ hội lên sóng, từ nhà sản xuất Trần Nam Kình đến vai phụ Trần Nhất Thước lần này đều bị
phốt sống dở chết dở, một người sau khi lập gia đình mới, lãng quên luôn cha ruột cùng đứa con gái không thèm đám hoài hơn 20 năm, một người
ngay tại trường quay nổi dã tâm muốn đánh chết người.
Người chịu thiệt hại nặng nề nhất vẫn là công ty sản xuất chính của bộ phim này: công ty của Phàn Ngọc.
Các Đài truyền hình và các nền tảng trực tuyến khác cũng sẽ không mạo hiểm
mua bộ phim này trong ít nhất 2 năm, đứng
trước án ‘bản án’ treo kho vô thời hạn.
Theo ý tứ của Triệu Trì Ý, coi như đền bù cho Cố Hằng và Chu Minh Khiêm.
Lần này trong cuộc chiến dư luận, không chỉ có Chu Minh Khiêm ủng hộ cô mà
Cố Hằng cũng có những động thái thể hiện rõ quan điểm đứng về phía Thẩm
Đường.
Thời khắc nguy nan mới thấy được chân tình.
Điện thoại của chị Lỵ chấn động không ngừng, điện thoại bàn của văn phòng cũng không ngớt tiếng chuông gọi tới.
Cô không rảnh nghe, để trợ lý tiếp điện thoại.
Tất cả đều là lời mời hợp tác.
Một số đạo diễn và nhãn hàng lúc trước dưới áp lực từ phía Tiêu Chân mà hủy bỏ hợp đồng hiện tại cũng lũ lượt kéo nhau gọi đến, cát sê cũng tăng
lên 1 % so với trước.
“Đúng là không biết xấu hổ.”
Trợ lý quay sang nói với chị Lỵ: “Đừng mơ mà ký lại hợp đồng với chúng ta.”
“Nói nhiều.” Thẩm Đường chỉ chỉ hộp bánh phô mai: “Phạt em ăn 2 cái.”
Cô nhóc trợ lý lắc đầu nguầy nguậy, cô muốn cao gầy xinh đẹp, không muốn ú na ú nần cho nên triệt để cự tuyệt sức hấp dẫn của đồ ngọt.
Thẩm Đường đóng nắp hộp, nói với chị Lỵ: “Từ giờ trở đi đừng nhận thêm hợp đồng thương mại và kịch bản nào nữa.”
Chị Lỵ: “Định chiến tranh lạnh với bọn họ? Hay là chờ nước lên thì thuyền
lên, đợi đẩy giá lên cao hơn?” Xét độ hót cùng chủ đề liên quan đến Thẩm Đường hiện tại, không lo không có tài nguyên.
“Em muốn rút khỏi giới giải trí, nửa năm này chỉ muốn thực hiện giao ước trước đó với Triệu Trì Ý.”
“Cái gì?” Chị Lỵ mở to 2 mắt, thì ra cô nhóc này nói với chủ tịch Tiêu sẽ
rút khỏi giới giải trí không phải chém gió. “Em … em… tại sao em lại
muốn rút khỏi giới giải trí?”
Sét đánh giữa trời quang, cô không tài nào tiếp thu nổi thông tin này.
Thời khắc gian nan nhất cô gái của cô vẫn có thể chịu đựng được, bình tĩnh
chèo chống đưa đoàn đội vượt qua khó khăn, còn điều gì đen tối hơn những ngày tháng kia chứ?”
Nhắc mới nhớ mấy
ngày nay huyên náo rầm rộ, danh tiếng cả gia đình Trần Đạo diễn được cả
giới nghệ sĩ kính trọng trước kia chẳng mấy chốc đã chạm đáy, đặc biệt
là Phàn Ngọc, bị fan hâm mộ thoát fan không tiếc lời chửi rủa, thóa mạ,
nhưng qua khoảng thời gian bão tố này, có lẽ cũng sẽ không còn ảnh hưởng quá lớn như trước.
“Dù sao con đường hiện tại em đang đi chính là giẫm lên scandal để bạo hồng. (*)
(*) “Bạo” (爆) là "bùng phát", “hồng” (红) là “màu đỏ”, nghĩa là "đột nhiên rực rỡ".
Bạo hồng: Rực rỡ nhanh và mạnh. Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai đó "đạt được thành công và nhanh chóng nổi
tiếng chỉ sau một đêm"
“Dựa theo bản tính nhỏ nhen thù dai của Phàn Ngọc, chỉ cần em còn trong giới giải trí 1
ngày, phàm là người dính dáng đến em, đều sẽ bị bà ta vô tình cố ý sắp
xếp gặp phải sự cố, đến lúc đó dư luận bùng nổ, chúng ta không thể khống chế thế cục trong tay được nữa.”
Thẩm Đường rút một chiếc thẻ từ trong túi xách ra: “Em rút khỏi giới giải trí là có việc khác muốn làm.”
Chị Lỵ vẫn không tin nổi, lắc lắc bả vai cô: “Em ngốc sao?”
Chị Lỵ hiểu rất rõ tính tình Thẩm Đường, đã quyết làm gì sẽ không bao giờ
thay đổi, thường ngày cô cũng vì tính cách ngang bướng, cứng đầu này của Thẩm Đường mà tức giận đến mức muốn thôi việc.
Thẩm Đường khẽ mỉm cười, ôn tồn nói: “Căn hộ ở Thượng Hải, em tặng chị, có
thời gian chúng ta hoàn thành thủ tục chuyển quyền sở hữu càng sớm càng
tốt. Căn nhà ở Bắc Kinh mà em thuê, trước đây em nhớ có lần Viên Viên ao ước nói, cô ấy luôn mơ ước mua được một căn nhà có ban công rộng, tầm
nhìn thoáng. Em đã liên hệ với chủ nhà, chờ chú ấy về nước sẽ mua lại,
tặng cho Viên Viên làm quà sinh nhật 26 tuổi. Tiện đây em cùng nhờ chị
dùng tiền mặt riêng của em, thanh toán một lần duy nhất tiền lương
(tương đương 3 năm) cho các anh, chị em trong đoàn đội của chúng ta. Họ
theo em 5 năm nay chẳng có ngày nào yên bình, tốt đẹp.
Viên Viên là trợ lý của Thẩm Đường.
“Em làm gì vậy? Điên rồi à?” Chị Lỵ kinh ngạc hét lên, cảm thấy như Thẩm
Đường đang để lại di nguyện, lần này đi sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Mật khẩu chị biết rồi.” Thẩm Đường đặt chiếc thẻ lên bàn. “Em không điên.
Chị Lỵ em không thiếu tiền. Lúc còn ở London, em nghèo đến mức không có
gì ngoài tiền. Vì không am hiểu quản lý tài chính, cho nên đã giao toàn
bộ tài sản cho công ty quản lý tài chính của Tạ Quân Trình, những năm
gần đây số tài sản ấy đã sớm vượt qua 9 con số. Em hiện tại chỉ có một
mình, tiêu sao hết nhiều tiền như vậy.”
“Tiền lương 3 năm chị nhận, căn hộ thì không thể lấy.”Chị Lỵ hổ thẹn nói:
“Mấy năm nay mắng em không ít, cầm nhiều tiền của em vậy, chị ngại.”
Thẩm Đường bật cười: “Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày chị phải tự kiểm điểm mình thế này, không tệ chút nào.”
“Em đó đúng là con nhỏ không tim không phổi. Lúc này còn cười được.” Chị Lỵ quay mặt đi chỗ khác, hốc mắt ươn ướt.
Thẩm Đường không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Chị mắng em là bởi vì em không
chịu đi tranh giành, lại còn cứng đầu, cứng cổ, sợ em rước thiệt thòi.
Em tặng chị căn nhà là muốn cảm ơn chị ngày thường luôn chiếu cố, quan
tâm em. Mỗi lần em phải đi xã giao, cho dù về trễ thế nào, chị cũng ở
bên ngoài phòng chờ em, sợ em quá chén. Trong tim em việc mỗi tối chị
chpf em như vậy còn trân quý hơn rất nhiều những căn phòng ốc sa hoa
kia. 5 năm này kỳ thực chị cũng vô cùng dung túng em, ngoài miệng không
mắng, thì gắt, nhưng vừa quay lưng lại vội vàng xử lý những tin đồn thất thiệt kia. Dù 2 năm em không nhận được vở kịch nào, chị cũng chưa từng
nghĩ đến việc bỏ rơi em, nếu em không cố chấp với việc của ông nội như
vậy, chị cũng sẽ không xui xẻo tận cùng như thế.”
Vành mắt chị Lỵ đỏ lên, đã không nén được nước mắt ướt nhòe vành mi.
“Đừng nói móc chị.”
Chị Lỵ vội vàng quay người tìm khăn giấy, trước mắt mơ hồ không nhìn rõ bất kỳ thức gí, trợ lý phải chạy qua đưa hộp khăn cho cô ấy.
Trợ lý cũng khóc theo, cô không bỏ được Thẩm Đường, vừa tốt nghiệp đã theo
Thẩm Đường làm phụ tá, 5 năm, so với thời gian ở cùng người nhà còn
nhiều hơn.
“Chị Đường, hay là chị dẫn em
cùng rút khỏi giới giải trí, em theo chị đến Manhattan, làm trợ lý cho
chị, căn hộ kia em không cần.”
Cô lau
nước mắt: “Về sau đại gia đình chúng ta chia 5 sẻ 7, mỗi người một nơi.
Em cảm thấy cuộc sống như thế thật tẻ nhạt. Còn có… anh vệ sĩ của chị
nữa? Rồi anh ấy sẽ đi đâu về đâu? Chẳng lẽ lại quay lại với chủ cũ.”
Thẩm Đường tựa bên mép bàn, cười nhẹ nhìn người đại diện và trợ lý nước mắt
ngắn nước mắt dài, khóc đến nấc lên: “Em đến cùng là khóc vì chị rút
khỏi giới giải trí, hay khóc vì không được gặp anh vệ sĩ nữa?”
Trợ lý: “... Đương nhiên là không muốn xa chị.”
“Chị vẫn lưu cậu ấy bên người, về sau còn cần cậu ấy theo bảo vệ chị.” Thẩm
Đường xoay người, cầm cặp kính râm trên bàn đeo lên: “Viên Viên, em căn
bản không hiểu rõ con người cậu ta, cũng không biết trong quá khứ cậu ta đã trải qua những việc gì. Cậu ta là kẻ vô dục, vô cầu, không có tình
cũng không biết rung động, sống một cách mơ mơ màng màng chỉ yêu công
việc.”
Cô dịu dàng xoa xoa đầu trợ lý: “Ở lại căn hộ có view đẹp như mơ của em đi, tìm một cậu bạn trẻ trung tươi sáng mà yêu đương, sống cuộc sống mà em thích.”
“Nếu như mọi người không bỏ được đại gia đình này… chị cũng sẽ không để các
chị em thất nghiệp đâu. Ôn Địch đã hồi phục tinh thần sau tổn thương,
cậu ấy đang tìm đoàn đội để trở lại giới giải trí. Nói về sự thu hút, cô ấy còn hơn chị gấp trăm lần, mọi người cũng quen thuộc với cô ấy rồi,
có thể cân nhắc qua chỗ cô ấy rèn luyện một thời gian, về sau còn phiền
cả nhà giúp chị chăm sóc Ôn Địch.
Chị Lỵ
đột nhiên nhớ tới câu nói trước kia của Thẩm Đường: “Dù em có rút khỏi
vòng giải trí, em cũng sẽ sử dụng “Át chủ bài” trong tay mình, cho mọi
người tiền đồ như gấm, sẽ không để mọi người gánh thêm bất kỳ phiền phức nào.”
Cô ấy còn nói: “Át chủ bài chính là em.”
Khi đó chị Lỵ chỉ cảm thấy cô gái này quá khinh cuồng.
“Hôm nay em hẹn, em đi trước đây.” Thẩm Đường đi ra ngoài, cô hẹn Ôn Địch gặp mặt.
Trước đây Ôn Địch đến thôn Hải Đường chơi, còn nói về sau tích đủ tiền sẽ về
đây mua nhà, lúc không vui leo lên sân thượng ngắm biển cả mênh mông,
mọi buồn phiền để mặc cho gió biển cuốn đi hết.
Ông nội để lại cho cô mấy tòa nhà, toàn nhà nghỉ kia cô tặng lại cho anh
Thẩm, đó là việc nên làm, những năm nay cả gia đình anh ấy đã chăm sóc,
quan tâm ông nội cô rất nhiều.
Toàn sát cạnh khu nhà nghỉ, tặng lại cho Ôn Địch.
Chỉ có mấy gian nhà trong viện 2 ông cháu sinh hoạt trước kia, cô lưu lại cho chính mình.
Mấy ngày nay Ôn Địch bận tối mắt tối mũi, cách làm người của cô ấy chính là lấy oán báo oán, dùng chính thủ đoạn của Phàn Ngọc để đối phó với bà
ta. Ngoài việc tìm thủy quân, cô cũng đăng ký một loạt nick clone, đồng
thời liên lạc với blogger tung liên hoàn phốt của bà ta lên.
Chiến đến quên ăn quên ngủ, dù là ban ngày hay ban đêm đều quay cuồng đầu óc.
“Cậu làm gì mà mắt quầng thâm nặng thế kia?” Thẩm Đường nhìn chằm chằm cô bạn.
Ôn Địch chống cằm, ngáp một cái: “Viết kịch bản, nghĩ kịch bản, ăn dưa hấu cậu quăng lên, ngày đêm hăng say lao động, không có thời gian nghỉ
ngơi.”
Căn nhà ở thôn Hải Đường cô ấy
không muốn, từ chối vô cùng thẳng thừng: “Để anh Thẩm mở thêm một tòa
nhà nghỉ VIP cho tớ, thi thoảng tớ về ở. Lúc đầu tớ giỡn chơi với cậu
thôi. Cậu cho tớ, 1 năm không biết tớ ở được mấy ngày, bỏ trống thì lãng phí, cho thuê có phải kiếm thêm được bao nhiêu tiền không.”
Cô cười nói: “Để đó đi, chờ khi nào chúng ta già, cùng về đó dưỡng lão.”
Thẩm Đường xưa nay không nghĩ xa như vậy, không biết già rồi cô có phải hay không vẫn lẻ loi, đơn độc một mình.
“Căn hộ ở Thượng Hải cho chị Lỵ, căn hiện tại đang thuê chờ chủ nhà về sẽ
mua lại tặng Viên Viên, về sau có hai người đó ở bên cạnh giúp cậu tớ
cũng yên tâm.”
Ôn Địch ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Vì tớ cậu tặng hai căn hộ cho họ luôn?”
“Một phần vì muốn cảm ơn họ những năm qua đã chiếu cố tớ.” Một phần khác là hy vọng họ có thể đối xử tốt với Ôn Địch.
“Hận thù của Phàn Ngọc không trút xuống tớ được, chắc chắn sẽ đem toàn bộ đổ lên đầu cậu. Đến lúc đó khẳng định bà ta sẽ hắc cậu thê thảm để xả hận. Chị Lỵ biết cách đối phó với Phàn Ngọc thế nào, những năm này đụng độ
nhiều tự nhiên kinh nghiệm phong phú, biết hết các chiêu trò của bà ta.”
Hai căn hộ này căn bản không đủ để cảm tạ những gì Ôn Địch đã hi sinh cho
cô. Ôn Địch rất có thiên phú trong nghề biên kịch, hơn nữa duyên qua
đường của cô ấy cũng rất tốt, cho dù là tác phẩm gốc hay tác phẩm cải
biên qua tay Ôn Địch đều gặt gái nhiều thành công rực rỡ.
Lúc trước cô không kiếm được hợp đồng diễn, Ôn Địch đã tự hạ thấp giá kịch
bản, trong hợp đồng chỉ có một điều kiện duy nhất chính là mời Thẩm
Đường tham gia, cho dù vai phụ cũng được.
Sau này khi cô đã nổi tiếng, có thể nhờ vào danh tiếng và độ hot của bản
thân tiếp cận kịch bản, Ôn Địch cũng không cần hạ giá sản phẩm của bản
thân nữa, mỗi kịch bản cô ấy bán ra đều xấp xỉ 8 chữ số.
“Tớ mệt quá, muốn ngủ một lát.” Thẩm Đường gục xuống bàn.
Ôn Địch cũng đã đến giới hạn chịu đựng, tựa lên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng phồn hoa đô hội bên ngoài xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt hai cô gái.
---------------------
Bầu không khí trầm mặc này đã kéo dài gần 2 tiếng. Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau.
Kết thúc kỳ nghỉ hè, ban đầu 2 anh em dự định trong tuần này sẽ quay lại
trường, không ngờ bất ngờ đọc được dưa liên quan đến nhà mình, không khí trong nhà từ hôm đó đến nay vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng.
Ba ngồi trong phòng khách, trước mặt là laptop làm việc, giao diện web
đang là hòm thư và website công ty, nhìn có vẻ như đang check mail công
việc nhưng thật ra đã gần nửa tiếng con chuột trên màn hình vẫn không
nhúc nhích.
Trữ Tiêu Thuyết đá ông anh trai một cái, lặng lẽ chỉ về phía ba.
Trữ Tiêu Khoát hiểu ý em gái, cậu dốc nốt nửa cốc nước đá, để khiến bản thân tỉnh táo hơn, sau đó mới đứng lên khẽ gọi: “Ba ba.”
2 giây sau, Trữ Nhạc Lệ dường như mới phản ứng kịp: “Hả?”
Trữ Nhạc Lễ chậm rãi quay đầu: “Sao vậy?”
Đôi sinh đôi ngồi xuống gần ông, trong nháy mắt Trữ Tiêu Khoát đột nhiên có bộ dạng như một người trưởng thành, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt
nghiêm túc.
Còn Trữ Tiêu Thuyết ngồi quỳ chân dưới thảm, hệt như khi còn bé, nũng nịu gối đầu lên đùi ông, ngước mắt nhìn Trữ Nhạc Lễ.
Trữ Nhạc Lễ buông con chuột, cười cười: “Muốn an ủi ba hả?”
“Không phải.” Trữ Tiêu Khoát thẳng thắn nói: “Con không cảm thấy ba cần 2 đứa
con an ủi gì cả, chỉ là muốn biết ý nghĩ của ba, hay nói cách khác mặc
kệ ba quyết định thế nào, con và em cũng sẽ ủng hộ ba.”
Trữ Tiêu Thuyết phối hợp nói: “Con và anh hai cũng đã 20 tuổi rồi, chẳng
mấy chốc đã đến tuổi tự lập, ba không cần vì chúng con mà khiến bản
thân thiệt thòi, lo nghĩ. Cho dù ba và mẹ có tiếp tục ở bên nhau nữa hay không, chúng con vẫn luôn thương yêu ba mẹ, không thay đổi.”
Trữ Tiêu Khoát nói nốt những lời ban nãy chưa nói xong: “Nếu ba vẫn yêu mẹ, vậy hãy dứt khoát buông việc này xuống, đừng do do dự dự như hiện tại
nữa. Bằng không nếu trong lòng còn vướng bận, để lâu ngày sẽ sinh ra oán hận, sau đó ba lại náo loạn với mẹ, nói những lời khiến mẹ đau lòng,
thì chẳng bằng quyết định ngay bây giờ một cách triệt để, ba nói có đúng không? Việc này mặc dù là mẹ không phải trước nhưng con tin tưởng 25
năm nay mẹ là người sống khổ sở trong ân hận hơn bất kỳ ai.”
Trữ Nhạc Lễ nhìn 2 đứa bé, chỉ trong vòng 1 đêm như đã trưởng thành, lời lẽ cứng rắn, ngôn từ mạch lạc, suy nghĩ cũng vô cùng thấu triệt.
“Ba đang nghĩ nên trấn an hai con thế nào.” Ông tự trách: “Xin lỗi các con, tại thời điểm các con đang tuổi nhạy cảm nhất, khiến các con bị vướng
vào chuyện lùm xùm này.”
“Không sao cả.
Ba, con thật sự không sao. Từ idol trong lòng, thành chị gái ruột , so
với mấy tình tiết trong tiểu thuyết còn bất ngờ hơn.”
Đêm đã khuya, Trữ Nhạc Lễ khuyên hai đứa trẻ lên tầng đi ngủ trước.
Trữ Tiêu Thuyết ôm chặt ba, nũng nịu nói: “Ba. Ngủ ngon.”
Trữ Nhạc Lễ yêu chiều búng mũi con gái, dịu dàng đáp: “Ừ, ngủ ngon. Tomorrow is another day."
Trời vừa rạng sáng, Trữ Nhạc Lễ đứng ngoài ban công hút thuốc, một chiếc xe
lẳng lặng tiến vào sân nhà, là Tiêu Chân từ nước ngoài gấp rút trở về.
Ông dập tắt điếu thuốc trở lại phòng.
Tiêu Chân ở dưới lầu rửa tay, chỉnh trang lại bộ dạng mới lên lầu tìm Trữ
Nhạc Lễ, bà đứng trước cửa phòng ngủ, chân nặng như đeo chì, không đủ
dũng khí tiến lên.
Hai người dù ngay trước mặt nhưng ngỡ như cách nhau vạn trượng.
Trữ Nhạc Lễ không biết đêm nay vợ trở về, những ngày này ông không thể liên lạc được với vợ, phải thông qua vệ sĩ của Tiêu Chân để hỏi thăm tình
hình của bà.
Tiêu Chân vịn khung cửa, “Em xuống phòng ngủ dành cho khách dưới lầu nghỉ, lần này về là sợ hai đứa
nhỏ nghĩ linh tinh.” Bà dùng sức quá mạnh, vết móng tay hằn sâu xuống
da.
“Xin lỗi anh.”
Trừ câu đó ra, bà không biết phải nói gì lúc này.
Bà biết, chồng mình sẽ không chủ động đề nghị ly hôn.
“Em đã cho luật sư tiến hành các giấy tờ, thủ tục cần thiết để ly hôn. Tất
cả tài sản em đều không cần. Quyền sở hữu tài sản đều thuộc về anh và 2
con, 2 đứa đã lớn như thế chúng ta cũng không cần tranh chấp về quyền
nuôi dưỡng, tài sản cũng không cần nhiều thủ tục phân chia, cho nên các
tiến trình hoàn thành hồ sơ tương đối nhanh. Anh cố gắng đợi thêm chút
nữa.”
Trữ Nhạc Lệ lẳng lặng đi tới trước
mặt vợ, ông nhìn rõ hai mắt bà hơi sưng lên, dù đã trang điểm khéo léo
cũng không che hết được nét tiều tụy, mệt mỏi, mấy ngày nay không biết
bà đã khóc bao nhiêu lần.
“Chỉ vì cuộc
hôn nhân tan vỡ với một người đàn ông không đáng, em hận nhiều năm như
thế, báo thù lâu như vậy… không thấy mệt sao? Anh và 2 đứa nhỏ đều không để bụng những chuyện ấy.”
Tiêu Chân không dám nhìn chồng, ánh mắt dán chặt lên tay nắm cửa đang bị bà siết thật chặt.
“Xin lỗi đã khiến anh bị chế giễu.”
Bà khó khăn lắm mới nâng được tay lên, ôm cổ ông, trong tiếng nói không nén được nức nở: “Em xin lỗi.”
Đôi lúc Tiêu Chân cũng hỏi mình có mệt mỏi không? Thật ra bà rất mệt, hận
thù khiến bà mệt mỏi, tàn tạ, khiến bà chưa một phút giây thật sự sống
thanh thản.
Nhưng bà không cách nào nguôi ngoai được ngọn lửa thù hận này, , mặc cho nó làm bà tổn thương, mặc
cho nó đốt cháy tim gan bà. Sao có thể không hận, khi bà còn đang nhốt
mình trong căn phòng tối, hai mắt nhòa lệ, đau khổ, vật vã, thì người
kia đã nhanh chóng kết hôn sinh con, vui vẻ với hạnh phúc mới. Bà đã
từng ảo tưởng chỉ yêu duy nhất mình mình, cuối cùng bao tình cảm luyến
lưu, bao ân ái mặn nồng đổi lại là giấu giếm, đổi lại là uất hận: Không
có lễ cưới, không thể cùng nhau công khai yêu đương, không thể đường
đường chính chính sánh vai cùng người đó…
Cái gì cũng không có, chỉ có vết thương chồng chất vết thương, cùng một tờ giấy chứng nhận ly hôn kệch cỡm…
Mà Phàn Ngọc chỉ cần dùng chút thủ đoạn, động chút tâm tư, cái gì cũng có trong tay.
Làm sao có thể không hận, làm sao có thể dễ dàng quên đi, bà không biết, cũng không ai nói cho bà biết phải làm thế nào.
Tiêu Chân 21 tuổi có Đường Đường, trở mặt với ba, bỏ ngang việc học, kết quả mất trắng, cuối cùng đổi lấy sự lừa dối, phản bội, những việc hoang
đường đó bà chỉ muốn quên đi, chỉ muốn tự nhủ với lòng mọi thứ đơn giản
là một cơn ác mộng không có thật.
Tiêu
Chân chưa từng nghĩ đến việc thanh minh cho bản thân, những năm gần đây, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy sai lầm và tầm tối của bà chính là gả cho Trữ Nhạc Lễ, người đàn ông này là tia sáng duy nhất trên đường
đời u ám của Tiêu Chân.
“Xin lỗi. Em thật sự xin lỗi.” Nói thêm lần nữa, bà mới buông tay.
Thời điểm Tiêu Chân xoay người toan bước đi, Trữ Nhạc Lễ tiến lên, nắm chặt
tay vỡ: “Đều là chuyện đã qua rồi.” Ông nói: “Anh đã sớm biết Thẩm Đường là con gái em.”
Tiêu Chân chấn kinh: “Anh biết khi nào?”
“5 năm trước. Một cách vô cùng ngẫu nhiên.” Trữ Nhạc Lễ không muốn hồi tưởng lại.
Thời gian đó đối với ông mà nói vô cùng đau khổ, mệt mỏi.
Ông vẫn luôn cho rằng Thẩm Đường và Trữ Nhiễm mâu thuẫn là do, Thẩm Đường
vì hận Tiêu Chân mà giận chó đánh mèo nhắm vào cháu gái ông.
Nếu không phải vì lần này Thẩm Đường kiên quyết hé lộ thân phận, ông cũng
không biết vợ mình lao tâm khổ tứ bố trí cạm bẫy trong showbiz nhiều năm như vậy là vì muốn trả thù Trần Nam Kình. Thì ra một khắc bà cũng chưa
từng buông bỏ quá khứ.
“Thù đã trả xong. Quên đi thôi.”
Tiêu Chân nắm chặt cánh tay ông: “Video Trữ Nhiễm đẩy Thẩm Đường, là anh phát tán, anh hi sinh Trữ Nhiễm để yểm hộ cho em?”
Trữ Nhạc Lễ lặng lặng nhìn vợ, không đáp.
Dù có tức giận, nhưng ông vẫn không đành lòng để bà bị đám bạn bè chế giễu sau lưng.
Con gái ông nói rất đúng, ông thấy sắc đẹp liền mờ mắt.
Ông thẹn với cháu gái, tương lai nhất định sẽ tìm cách đền bù cho Trữ Nhiễm.
Ai ngờ video đó được tung lên cũng không khiến sự quan tâm của dư luận
nhằm vào Trữ Nhiễm, cộng đồng mạng vẫn mải mê chăm chú ăn quả dưa khác
lớn hơn.
Trữ Nhiễm nói đùa, tính ké frame mà cũng ké không được.
---
Ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay Bắc Kinh đã ngớt mưa, trời trong nắng vàng.
Trần Nam Kình về đến nhà vào thẳng phòng thay quần áo, lấy vali, thu thập hành lý.
Phàn Ngọc tuy hoảng hồn, nhưng vẫn ra vẻ trấn định hỏi: “Anh định làm gì?”
“Đến lúc, luật sư sẽ liên lạc với cô.” Trần Nam Kình chỉ mang theo một số đồ dùng thiết yếu và quần áo.
“Anh muốn ly hôn?” Sắc mặt Phàn Ngọc trắng bệch: “Lúc này, anh còn muốn ly
hôn với tôi? Nếu chúng ta ly hôn, vậy còn Nhất Nặc? Con bé phải làm
sao?”
“22 tuổi rồi, cũng không còn là đứa trẻ con nữa. Cũng đớn tuổi yêu đương rồi.”
“Anh thật sự muốn hủy hoại toàn bộ tiền đồ của con bé?”Phàn Ngọc đem toàn bộ hy vọng ký thác vào con gái, mặc dù bà và Trần Nam Kình đã cùng đường
mạt lộ, cho dù đã đến mức này, nhưng bà vẫn không muốn buông tay.
“Hiện tại con chúng ta đã trở thành chủ đề bàn tán, nếu tôi và anh ngay tại
thời điểm này ly hôn con bé sẽ thực sự thành trò cười cho cả giới
showbiz, anh không thể vì con mà nhịn lại một chút được ư?”
Trần Nam Kình không nói gì thêm nữa, tâm ý đã quyết.
Phàn Ngọc không còn hơi sức ồn ào với chồng, mấy ngày nay hai người đã cãi
lộn đủ, cũng đã làm tổn thương đối phương đủ nhiều, bà mệt mỏi rời khỏi
phòng ngủ.
Một lát sau, Trần Nhất Nặc tiến vào.
Trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một hành trình dài buôn ba, “Ba.”
Trần Nam Kình “Ừ” một tiếng, “Trên máy bay con không ngủ được bao nhiêu, giờ nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Nhất Nặc kéo tay ba, không cho ông thu dọn đồ đạc: “Ba, giờ ba muốn rời khỏi nhà, vậy con phải làm sao? Vì con, mẹ và ba không thể tỉnh táo,
bình tĩnh nói chuyện 1 lần ư? 22 năm tình nghĩa vợ chồng, gia đình ta
gặp kiếp nạn này, ba định thân ai người đó lo thật sao?”
Trần Nam Kình nhìn con gái: “Không liên quan đến chuyện này, thời điểm mẹ
con hủy hộ chiếu của cả nhà mình, đáng nhẽ mẹ con nên ý thức được sẽ có
hậu quả như ngày hôm nay.”
“Ba, hộ chiếu…”
Trần Nam Kình thoát khỏi tay con gái: “Con không cần nhiều lời, ý ba đã
quyết. Dù ba và mẹ con có ly hôn, ba vẫn mãi là ba của con.”
“Nhưng gia đình mình, đâu còn là 1 gia đình nữa.”
“Đường Đường từ lúc một tuổi đã không còn nhà, phải đến ở cùng ông bà nội,
nhưng chị con vẫn có thể an nhiên trưởng thành.” Trần Nam Kình vỗ vỗ
lưng con gái, “Đừng khuyên nữa, ba không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn
nhân này được.”
Hai mắt Trần Nhất Nặc nhòe đi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Trần Nam Kình không quay lại nhìn con gái thêm lần nào, kéo vali đi thẳng xuống nhà.
----
11 giờ trưa, Thẩm Đường mới thức giấc.
Tối hôm qua uống rượu với Ôn Địch ở phòng ngủ đến khuya.
25 năm đắng cay, ngọt bùi không gì chưa nếm trải, nhưng một lần buông thả bản thân để say thì chưa từng.
Chị Lỵ nhắn tin cho cô, buổi tối có một bữa tiệc xã giao với lãnh đạo cấp
cao của nhãn hàng quần thể thao, thuận tiện ký lại hợp đồng vừa hết hiệu lực mới đây.
Vì cảm ơn nhãn hiệu A trong thời điểm mấu chốt vẫn luôn ủng hộ, 2 năm tiếp theo Thẩm Đường làm đại
ngôn miễn phí cho nhãn hàng quần áo thể thao này, sau khi rút khỏi giới
giải trí sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động thương vụ nào, chỉ trao
quyền hình tượng đại ngôn.
Còn chưa kịp đọc hết tin nhắn kia, một tin nhắn khác đã gửi đến: “Đường Đường, tối con rảnh không? Ba muốn gặp con một lần.”
Thẩm Đường không nhắn lại, trực tiếp xóa bỏ.
Cô tựa đầu lên gối, đột nhiên nhớ một người da diết.
Đúng 6 giờ tối, Thẩm Đường trang điểm, đến dự tiệc.
Bữa tiệc tổ chức tại phòng VIP khách sạn Trường Thanh, cách căn phòng lần
trước ăn cơm cùng Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật một bức tường.
Phục vụ giúp cô đẩy cửa lớn, cả một phòng tiệc lớn như thế không một bóng người.
Bên cửa sổ là một chiếc bàn ăn dài, người đàn ông ngồi đó vừa vặn là người ban trưa cô mới nhớ đến.
Cửa phòng tự động đóng lại, mọi âm thanh đều bị nhốt lại bên ngoài.
Tưởng Thành Duật mặc vest chỉnh tề, cà vạt cũng được thắt lại cẩn thận.
Anh đứng dậy, đi vòng qua bên cô, giúp cô kéo ghế.
Thời gian như ngừng lại, đầu óc mộng mị, trong khoảnh khắc này cô không tài
nào nhớ ra nổi, lần cuối cùng mình gặp anh là khi nào. Thẩm Đường rất
nhanh khôi phục trạng thái bình thường, khẽ mỉm cười lịch sự: “Không
phải nói hôm nay là bữa tiệc gặp gỡ lãnh đạo cấp cao của nhãn hàng A
sao?”
Tưởng Thành Duật trở lại vị trí của mình.
“Gần đây anh quyết định đầu tư vào nhãn hàng A, thủ tục chuyển giao quyền
lực đang được hoàn tất, đại khái tháng 11 sẽ công bố chính thức.”
Trên bàn có một ly nước ấm Tưởng Thành Duật đã chuẩn bị sẵn cho cô, Thẩm
Đường cầm lên uống một ngụm, nội tâm sớm đã tan thành nước.”
Anh là đại cổ đông của nhãn hàng A, mà cô lại là người phát ngôn của nhãn
hàng này, sau này dù hạn chế tiếp xúc vẫn không tránh được dây dưa, đây
có lẽ cũng là mối dây liên hệ duy nhất giữa 2 người họ.
Tưởng Thành Duật lấy khăn ăn giúp cô, theo động tác tay của anh, Thẩm Đường
nhận ra chiếc đồng hồ an đang đeo và chiếc trên cổ tay cô vừa vặn 1 đôi.
Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Vẫn không có cơ hội, tại nơi công cộng, không chút cố kỵ mời em một bữa cơm.”
Thẩm Đường lắc đầu: “Thế này rất tốt, yên tĩnh.”
Cô cúi đầu, chỉnh lại khăn, không nhìn anh.
Cậu hai tưởng gia, ngoại trừ tài năng, khí chất không ai bì nổi, còn sở hữu đôi mắt sâu thăm thẳm, chỉ cần anh chăm chú nhìn một người, dù trái tim bằng băng cũng không chống đỡ nổi sức hút từ anh.
Ánh mắt Tường Thành Duật từ đầu chí cuối vẫn luôn đặt trên người cô: “Chờ
thêm một thời gian nữa, sức nóng của những việc gần đây bớt nhiệt, chúng ta đến nhà hàng SZ, em chắc chắn sẽ thích cảnh đêm ở đó, hơn nữa nhà
hàng ấy có vài món vô cùng hợp khẩu vị em.”
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh, từ tốn đáp: “Cảm ơn. Ngày mai em phải bay đến Thượng Hải. Có chút việc tư cần giải quyết. Cuối tháng bắt đầu tiến tổ. Đoàn làm phim cũng ở Thượng Hải. Quay xong bộ phim này em sẽ rút khỏi
giới giải trí, ra nước ngoài định cư, về sau có lẽ không quay lại Bắc
Kinh nữa.”
Sau đó trong căn phòng chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận, cái giá lạnh không khác gì đêm đông trong thâm sơn cùng cốc.
Sự im lặng khiến nước ấm trong ly cũng dần lạnh.
Tiếng gõ cửa cùng tiếng xe đẩy đồ ăn cắt đứt sự im ắng giữa hai người.
Tất cả những món này đều là món Thẩm Đường thích.
Tưởng Thành Duật gắp thức ăn vào đĩa cho cô, nhỏ giọng hỏi: “Ở Bắc Kinh không có gì khiến em lưu luyến thật sao?”
Đã từng. Ban đầu cô không thích thành phố này, bởi vì gia đình Trần Nam
Kình ở đây, vì thế cô nhất quyết không mua nhà ở thành phố này.
Về sau gặp một người đàn ông tên Tưởng Thành Duật. Từ đó nhắc đến Bắc Kinh cô liền nhớ đến anh. Đến Bắc Kinh liền ngóng trông giây phút được gặp
anh.
Thành phố này cứ thế in trong tim cô bởi vì nơi đó cất giấu một người, người cô không thể ngừng nhớ nhung, quyến luyến.
Thẩm Đường: “Hiện tại không có.”
Cô không nhìn Tưởng Thành Duật nữa, anh chăm chú dõi theo cô, tại đêm hai
người chia tay đó, anh hận không thể nhìn sâu vào nội tâm cô gái này.
Theo đuổi cô, cầu cô quay lại, hợp lại, phân ly, lại chạy theo cô…quả thực
không dễ dàng gì với một người đàn ông tự cao tự đại như anh. Nhưng đối
với cô gái trước mặt anh hết lần này đến lần khác đều hết mức dung túng, từ bao giờ cô đã trở thành một ngoại lệ duy nhất trong lòng anh, khiến
anh bỏ qua mọi nguyên tắc, giới hạn trước đó.
Câu trả lời của cô thật quá thẳng thắn, Tưởng Thành Duật thoáng cười khổ
trong lòng, anh cũng không muốn dây dưa không rõ nữa, trực tiếp hỏi:
“Đường Đường, mạo muội hỏi em một vấn đề.”
“Anh nói đi.” Thẩm Đường bắt đầu dùng bữa.
Mỹ vị thơm ngon, nhưng giờ phút này chẳng khác nào nhai cát.
Tưởng Thành Duật: “Em giữ bí mật đến độ ngay cả việc đến London học tại trung học nào cũng không cho ai biết, có phải vì muốn bảo vệ Ninh Dần Kỳ?”
Thẩm Đường sảng khoái thừa nhận: “Đúng, anh chưa từng gặp qua anh ấy. Con
người Ninh Dần Kỳ vô cùng yêu thích sự yên tĩnh, mà con người anh ấy
cũng cực kỳ an tĩnh. Anh ấy không thích dính dáng đến giới truyền thông, vạn nhất sơ hở để lộ thông tin, đám paparazzi nhất định sẽ gây phiền
toái cho anh ấy.”
Tưởng Thành Duật nhàn
nhạt đáp: “Đã gặp rồi. GR và tập đoàn Tiêu Ninh hợp tác một hạng mục
lớn, cậu ta là người phụ trách chính. Cậu ta còn hỏi Nghiêm Hạ Vũ, không biết có phải trong nước có một minh tinh tên Thẩm Đường, còn nói với Hạ Vũ em là bạn học của cậu ấy.”
Thẩm Đường thoáng sửng sốt, khẽ gật đầu.
Cô hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Hết rồi.” Tưởng Thành Duật chạm cốc cùng cô, khẽ cười: “Chỉ mong rất nhiều năm sau, trong lòng em vẫn còn nhớ đến anh.”
Chỉ một ly nước lọc vậy mà vẫn có thể làm say lòng người.