EDIT: BRANDY
Hôm sau, đoàn phim tuyên bố Thẩm Đường là nữ chính thứ hai.
Thẩm Đường phối hợp tuyên truyền, share lại bài lên weibo.
Ngay 1 giây sau “Em gái tôi là Candy” đã bình luận: [Chúc mừng Mỹ Đường
(1) Mỹ Đường có nghĩa là Thẩm Đường xinh đẹp, biệt danh Candy gọi thần tượng.
“Em gái tôi là Candy” lại tự trả lời dưới bình luận của mình: [Mỹ Đường,
chị có thấy tên em nhìn quen quen không? Đây là weibo của anh trai em,
nick của em có chút vấn đề nên không đăng nhập được.]
Hình như cô nhóc này lúc nào cũng online weibo thì phải.
Thẩm Đường xem lại các bài đăng trên weibo của mình, hơn phân nửa trong số đó Trữ Tiêu Duyệt đều là người bình luận đầu tiên.
Mấy bài khác không giành được top chắc là do chênh lệch múi giờ.
Hoắc Đằng cũng bình luận: [Chờ mong!!!]
Thẩm Đường quay đầu lại thấy Hoắc Đằng đang đứng cách đó không xa.
“Cậu xem, tôi còn kích động hơn cả cậu đấy.” Hoắc Đằng cười đi tới. Ban đầu
anh cũng cảm thấy Thẩm Đường là sự lựa chọn hoàn hảo nhất cho vai diễn
này.
Anh mà là đạo diện chắc phải gắng hết sức bám đuôi Thẩm Đường để tranh thủ cơ hội ấy chứ.
“Tối nay đoàn phim liên hoan, coi như chúc mừng cậu luôn.”
Thẩm Đường cất điện thoại: “Lại liên hoan à?”
“Lại gì mà lại, cậu có đi lần nào đâu?” Hoắc Đằng nói: “Hôm nay là kết thúc
tất cả cảnh diễn của cậu, rồi lần lượt tới các diễn viên khác nữa. Đạo
diện bảo đêm nay ăn cơm tan đoàn sớm.”
Nếu là tiệc đóng mày thì Thẩm Đường khó mà lấy cớ từ chối được.
“Cậu có đi không?” Hoắc Đằng hỏi.
Thẩm Đường gật đầu, không muốn thêm náo nhiệt cũng không được.
Đã gần 5 tháng làm việc cùng nhau, Hoắc Đằng chẳng còn khách khí với Thẩm
Đường nữa, “Có một yêu cầu quá đáng, không biết cậu còn trống lịch
không?”
Thẩm Đường: “Cậu cứ nói đi, thời gian không thành vấn đề, tôi có thể thu xếp được.”
“Vậy thì tôi không khách khí nữa.” Hoắc Đằng nói dứt khoát gọn gàng: “Muốn mời cậu làm khách quý trong tour ca nhạc của tôi.”
“Cái này thì có gì mà quá đáng, vinh hạnh của tôi.” Nhưng Thẩm Đường vẫn hơi lo: “Lỡ mà tôi hát không tốt, đập vỡ bát cơm của cậu thì sao?”
Hoắc Đằng đã tính trước: “Tôi đã chọn được tiết mục phù hợp với chất giọng
của cậu rồi. Bài thứ 2 thì cậu không phải hát nữa mà đệm dương cầm cho
tôi, vừa hay phô bày được khả năng đánh đàn của cậu.”
Nhắc đến dương cầm, từ khi vào đoàn làm phim đến giờ cô chưa chạm tới phím
đàn, đúng ra mà nói là kể từ lúc dấn thân vào giới giải trí, cô không
còn nhiều thời gian để luyện đàn nữa.
Chắc là phải tìm một giáo viên để luyện tập gấp mới kịp.
Dù có hơi khó khăn nhưng Thẩm Đường vẫn đáp ứng đảm nhiệm vai khách quý trong buổi concert của Thẩm Đường.
---
Chạng vạng tối, cảnh cuối cùng của Thẩm Đường kết thúc, cô đã hoàn thành xong tất cả các phần diễn.
Lúc đạo diễn hô một tiếng “Cắt”, cô thấy toàn thân mình nhẹ nhõm.
Tiệc liên hoan tối nay được tổ chức ngay tại khách sạn của Thẩm Đường, so
với mấy phòng bao riêng thuê ngoài thì ở đây vẫn tiện hơn nhiều.
Nếu có lỡ quá chén thì chỉ cần lên thẳng thang máy về phòng, khó phải xe đưa xe đón.
Thẩm Đường về phòng, tháo trang sức, thay một bộ đồ thoải mái. Đêm nay toàn
người trong đoàn, cô lười chẳng buồn trang điểm lại đã đi dự tiệc.
Đoàn làm phim chọn phòng sang trọng bậc nhất khách sạn.
Nhân viên phục vụ giúp cô đẩy cửa, vừa thấy người ngồi ở ghế chủ trì, bước chân Thẩm Đường chững lại thấy rõ.
Tiêu Chân đang nói chuyện với Triệu Trì Ý, bà vừa nhìn thấy Thẩm Đường, chân tay đột nhiên luống cuống không biết để đâu, nhất thời quên cả việc
đang nói với Triệu Trì Ý.
May mà ánh mắt Triệu Trì Ý cũng đang đặt trên người Thẩm Đường.
Hai người đều thoáng thất thần.
Vốn đạo diễn xếp chỗ cho Thẩm Đường ngồi cạnh Hoắc Đằng, chếch đối diện với Tiêu Chân.
Nhưng cô không ngồi đó mà lại đi ngược về phía Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm ngồi bên Triệu Trì Ý.
Ngồi gần Trữ Nhiễm, cô không phải đối mặt với Tiêu Chân.
Thấy Thẩm Đường chọn chỗ như thế đương nhiên đạo diễn rất mừng. Thẩm Đường
chủ động ngồi cạnh Trữ Nhiễm tức là thể hiện thành ý lấy lòng, tình
nguyện biến chiến tranh thành tơ lụa.
Ban đầu ông còn lo lắng mãi, tối nay Tiêu Chân cũng tới, nếu Thẩm Đường gay gắt quá lại thành ra không có đường lui. Lỡ như ảnh hưởng tới bộ phim
thì công sức tâm huyết của cả đoàn suốt nửa năm qua tiêu tùng hết.
Sự chủ động của Thẩm Đường làm Triệu Trì Ý nhận thấy điểm khác thường.
Cô gái này học được cách nhún mình cầu toàn từ bao giờ thế?
Trữ Nhiễm nhíu mày, mặt mày không che giấu nổi vẻ dương dương tự đắc.
Cô ta còn tưởng Thẩm Đường cao giá thế nào!
Xem ra đúng là chia tay với Tưởng Thành Duật thật rồi, không thì sao lại nhu thuận khép mình ngồi bên cạnh cô ta như thế.
Cứ nghĩ tới thái độ nhún nhường của Thẩm Đường là cô ta lại khoái chá vô cùng.
Chỉ có mình Tiêu Chân biết, Thẩm Đường ghét việc phải nhìn thấy bà dù chỉ
là một thoáng. Trong lòng Thẩm Đường, Trữ Nhiễm không là gì so với sự
căm hận con gái dành cho bà.
Thẩm Đường chẳng quan tâm ánh mắt tò mò hóng hớt của mọi người, tự cô thấy thoải mái là được.
Phục vụ toan rót rượu nhưng cô từ chối.
“Cho tôi một cốc nước ngô, cảm ơn.”
Chưa đợi đạo diễn quở trách, Tiêu Chân đã nói: “Con gái uống ít rượu thôi, không tốt cho da.”
Đạo diễn phụ họa theo, nói biết là uống rượu hại thân nhưng lại không làm chủ được mình.
Giữa buổi tiệc, Thẩm Đường nhận được điện thoại của chị Lỵ, vừa hay có cớ để ra khỏi phòng.
Ngày mai cô phải bay về Bắc Kinh, chị Lỵ nói: “Chị thuê xong phòng cho em
rồi, cùng khu chung cư với Ôn Địch, các em gặp nhau cũng tiện.”
Chị bắt đầu nói sang chuyện công việc: “Sau khi kết thúc các hoạt động ở
Bắc Kinh, em có 3 ngày nghỉ để điều chỉnh tâm trạng, “Ngày Đầu Hạ Năm
Đó> khai máy đầu tháng 5, tới quay chụp ở thôn Hải Đường trước nửa
tháng.”
“Thôn Hải Đường?’ Hiếm khi Thẩm Đường kinh ngạc đến vậy.
“Ừm, cũng là điều kiện Tưởng Thành Duật lấy cho em.”
Nói đến đây, chị Lỵ lại thấy tiếc mối tình tan vỡ bất ngờ với Tưởng Thành
Duật thay cô, “Chị không biết giữa hai em xảy ra chuyện gì mà cả hai đều không buông xuống được.”
Thẩm Đường không đáp.
Chị Lỵ bất đắc dĩ, “Thôi không nói nữa, chị đành tự tức giận một mình vậy. À còn chuyện---”
“Gì cơ ạ?”
“Chẳng phải em muốn tham gia đấu giá mùa xuân do M.K tổ chức với Ôn Địch đó
sao. Chị không tìm được phòng VIP cho em, nhưng ông chủ tìm được, đổi
lại em phải tham gia một bữa tiệc cá nhân coi như cảm ơn. Ý ông chủ là,
lần này em đắc tối Trữ Nhiễm, giờ Phàn Ngọc cũng làm khó chúng ta khắp
nơi, tốt nhất vẫn nên móc nối tạo quan hệ với vài người, lúc mấu chốt
còn có chỗ nhờ cậy.”
Thẩm Đường trả lời không chút nghĩ ngợi: “Chị từ chối tiệc cảm ơn giúp em, em không có hứng thú.”
Chị Lỵ: “Giám đốc nhãn hiệu đồ thể thao A cũng tới đó, em từ chối làm sao
đây?’ Hợp đồng còn 1 năm rưỡi nữa, từ chối là cắt luôn đường tài vận của mình đấy.
Sau lưng có tiếng bước chân, Thẩm Đường quay đầu lại, thoáng sửng sốt.
Cô nói vào điện thoại: “Được, em biết rồi.”
Tiêu Chân đứng bên cửa sổ cách Thẩm Đường 2m, lẳng lặng ngắm nhìn con gái,
hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nghẹn trong tim, nhưng không biết phải
làm sao để thốt ra.
Thẩm Đường đã không còn là cô bé 15 tuổi năm nào nữa, cô bé lúc ấy vui cười ra mặt,
suy nghĩ đơn thuần, nghĩ gì cũng dễ bị người ta nắm bắt. Trái ngược với
bây giờ, tâm tư giấu kín, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng không thể nhìn
thấu những suy tư trong lòng cô.
Tiêu Chân lên tiếng trước: “Hôm nay đến thăm Trữ Nhiễm, thực ra là mẹ muốn gặp con.”
“Bà với Trần Nam Kình quả đúng là vợ chồng, ánh mắt áy náy giống hệt nhau.”
Cô khẽ cười thành tiếng.
Miệng lưỡi cô sắc bén dọa người, 10 năm trước Tiêu Chân cũng từng được biết
mùi, bà không chấp nhặt với cô: “Đường Đường, sao con phải cố chấp như
thế, rốt cuộc con muốn vào ngành giải trí để làm gì? Mẹ đã sắp xếp xong
cho con rồi, con ở nước ngoài, còn có cả Hà gia Luân Đôn chăm sóc, con
còn điều gì không vừa lòng?”
Gì
mà sắp xếp xong xuôi, gì mà chăm sóc, chẳng qua chỉ muốn đuổi cô mất hút nơi xứ người, bị bọn họ khống chế hoàn toàn, từ nay cun cún vâng lời.
Lúc trước nhà họ Tiêu dùng điều kiện chữa bệnh cho bà nội để ép cô từ bỏ
học dương cầm, uy hiếp cô đổi ngành, ngay cả quyền tự do kết bạn cũng bị hạn chế, chỉ hận không thể biến cô thành một cái máy để điều khiển toàn bộ cuộc sống của cô.
Cô vẫn nhớ rất rõ.
Thẩm Đường mỉa mai cười, chướng tai gai mắt vô cùng, “Nếu các người biết
trước tôi bây giờ không chịu nghe lời, chắc sẽ không muốn chừa lại cái
tai họa dư thừa này đâu nhỉ. Đáng tiếc thay, trên đời không có thuốc hối hận.”
Môi Tiêu Chân run lên, chưa từng có người nào dám châm chọc khiêu khích bà như thế, dù là hai đứa con sinh đôi cũng không.
Cô nén giận: “Con đừng tưởng là con gái mẹ thì có thể không biết lễ phép phải trái gì như thế!”
Thẩm Đường cười lạnh: “Tiêu phu nhân, lời bà nói tôi không dám nhận đâu. Từ
khi có ký ức đến giờ, lần đầu tiên gặp bà năm 15 tuổi, đến năm nay 25
tuổi mới gặp lại lần thứ 2. Bà nói cứ như tôi được hưởng chút ánh sáng
thương yêu nào từ bà vậy.”
“Mẹ không gặp con không có nghĩa là mẹ không quan tâm con, không có nghĩa là mẹ không biết hàng ngày con làm gì...”
“Dừng lại, tôi không muốn nghe.”
Thẩm Đường xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối, tấm kính phản chiếu hình bóng cô, mờ mờ ảo ảo.
“Mong bà và đám vệ sĩ của bà mau rời đi, tôi không muốn có ai thấy tôi với bà xô xát.”
Tiêu Chân điều chỉnh lại vẻ mặt mất khống chế vừa rồi, “Mẹ cho con một hạn chót, cuối năm nay, con giải nghệ đi.”
Mấy năm qua, dù ngoài miệng bà nói không muốn Thẩm Đường đóng phim, nhưng
vẫn luôn mắt nhắm mắt mở. Không đành lòng chặn ngang những kịch bản mà
phải vất vả lắm con gái mới có được.
Bà hạ quyết tâm: “Sau này không thể chiều theo ý con được nữa.”
Chưa hết giận, bà điều chỉnh lại nhịp thở, “Cả cái bộ phim đầu hạ gì đó nữa, mẹ cũng không hiểu con bị làm sao mà phải đâm đầu vào đoàn làm phim của Phàn Ngọc, cô ta mà chịu để yên cho con đấy? Tội gì con phải góp vui
cho con gái cô ta? Nhiều phim thế vẫn không đủ cho con quay à?”
Thẩm Đường nhìn bản thân qua tấm kính cửa sổ, “Bao năm qua tôi đã quen bị
người ta chơi xấu đủ trò rồi, có sao đâu? Đến những người cùng chung
huyết thống còn muốn vùi dập tôi, nói gì người khác.”
Tim Tiêu Chân đau đớn như có hàng vạn mũi kim vừa xuyên qua, mắt bà đỏ hoe, “Mẹ...”
“Tiêu phu nhân, bảo vệ sĩ của bà tránh xa ra, đừng để tôi phải đánh người.” Thẩm Đường vừa nói vừa xắn ống tay áo.
Tiểu Chân hiểu tính cách cô, đến cả Trữ Nhiễm cô cũng dám đánh chứ đừng nói
là vệ sĩ. Bà quay đầu ra hiệu cho đám vệ sĩ, “Các cậu qua bên kia chờ
đi.”
Thẩm Đường bước qua mặt bà, đi mỗi lúc một xa.
Tiệc liên hoan tối nay Thẩm Đường lại rời sớm.
Cô không về phòng mà cùng trợ lý và vệ sĩ ra ngoài tìm đổ bỏ bụng.
Mua cả rổ đồ vặt mà cô chẳng ăn lấy một miếng, đưa hết cho trợ lý và vệ sĩ.
Giữa dòng người vội vã tấp nập trên con phố ẩm thực, trái tim Thẩm Đường
hoàn toàn trống rỗng, những ồn ào và náo nhiệt ngoài kia không thể khỏa
lấp nổi.
Cô cứ bước đi như vậy, không mục đích.
Thỉnh thoảng lơ đãng lại nhớ đến một người.
Lúc trở lại khách sạn đã gần rạng sáng.
Triệu Trì Ý vừa từ bên ngoài về, hai người gặp nhau trước cửa thang máy.
Anh quẹt thẻ rồi ấn giữ nút mở cửa chờ Thẩm Đường.
Đây là thang máy chuyên dụng, Thẩm Đường cũng không định vào.
“Vào đi, có chuyện muốn nói với em.”
Tối nay anh phải qua lại hai nơi, nốc không biết bao nhiêu rượu, bức bối cởi cúc áo sơ mi.
“Đi đâu mà về muộn thế?” Triệu Trì Ý quay sang hỏi.
Triệu Trì Ý cao hơn cô một cái đầu, khi nói chuyện cô phải ngẩng đầu mới nhìn thấy anh ta.
Ánh mắt anh ta nhìn cô sâu xa khó nói.
Thẩm Đường không tránh, “Triệu tổng có chuyện gì à?”
Triệu Trì Ý nhắc lại: “Hợp đồng của em với công ty cũ chỉ còn 1 tháng, có
muốn tới công ty anh không? Em muốn gì anh cũng có thể cho em.”
Phàm là những người có quan hệ với Tiêu Chân cô đều không muốn dính dáng.
Thẩm Đường cự tuyệt: “Cảm ơn Triệu tổng quan tâm.”
Triệu Trì Ý cười nhạt: “Khi nào nghĩ kỹ rồi thì gọi điện cho anh.”
Như thế anh ta chắc chắn cô sẽ đến tìm mình vậy.
---
Chiều hôm sau, Thẩm Đường lên máy bay về Bắc Kinh.
Ba năm qua, cô đã quen thuộc với con đường về biệt thự của Tưởng Thành
Duật, khung cảnh ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên xa lạ, “Có phải đi nhầm
không nhỉ?”
Hỏi xong cô mới thấy não mình đúng là úng nước, vội sửa lời: “Không có gì.”
Lái xe nhìn Thẩm Đường qua kính chiếu hậu, kỳ thực không chỉ cô mà bản thân anh ta cũng không quen đường.
Thay đổi lộ tranh, Thẩm Đường vẫn có thể nhìn thấy tòa cao ốc Kinh Húc cao
vời vợi qua cửa sổ xe, trong ánh hoàng hôn càng trở nên chói mắt.
Không biết văn phòng anh ở tầng nào nhỉ, cô chưa từng tới, anh cũng chưa hề trò chuyện với cô về công việc bao giờ.
Từng chi tiết nhỏ tưởng chừng như vô nghĩa, thì ra đã sớm ấn định kết quả giữa hai người họ.
Cao ốc Kinh Húc, Tưởng Thành Duật vừa họp xong, nhìn màn hình máy tính suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, anh tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký bảo Điền Thanh Lộ đang đợi ngoài sảnh chờ.
Trưa nay Điền Thanh Lộ gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có rảnh không, khoảng nửa tiếng nữa cô ấy sẽ tới.
Từ sau cuộc gọi lần trước hai người không hề liên lạc.
“Bảo cô ấy vào đi.” Tưởng Thành Duật ngồi thẳng lại, nhờ thư ký pha cho mình thêm một tách cà phê.
Hôm nây Điền Thanh Lộ vừa về Bắc Kinh, nghiệp vụ công ty cô phần lớn ở
Quảng Châu, sau khi đính hôn với Nghiêm Hạ Vũ thì thường xuyên chạy qua
chạy lại 2 thành phố.
Thực ra giờ có ở lại Bắc Kinh cũng không có tác dụng gì, nhưng phần nửa thời gian cô ấy vẫn về đây.
Thư ký bưng một tách café khác tới cho Điền Thanh Lộ rồi đóng cửa phòng lại.
“Chuyện gì thế?” Tưởng Thành Duật nể tình bạn thuở bé nên không quá lạnh nhạt.
Điền Thanh Lộ thoáng do dự, “Bộ phim , cậu dùng quan hệ lấy giúp Thẩm Đường à?”
Tưởng Thành Duật nhìn cô, không trả lời ngay mà hỏi lại: “Cậu muốn nói gì?”
Anh nói vậy có nghĩa là thừa nhận.
Điền Thanh Lộ lựa lời nói: “Hôm qua tôi gặp mấy bạn bè làm ăn, có nhắc tới
Thẩm Đường. Cô ấy kể là 3 năm trước Phàn Ngọc và Thẩm Đường từng có mâu
thuẫn, lần này Phàn Ngọc lại có thể gác lại hiềm khích khi xưa giao vai
này cho Thẩm Đường, cô diễn viên này đúng là có bản lĩnh.”
Bản lĩnh này ngụ ý Thẩm Đường có cách đối phó với đàn ông.
Tưởng Thành Duật nâng tách café lên, từ tốn thưởng thức không nói gì.
Điền Thanh Lộ tiếp tục: “Mẫu thuận của Thẩm Đường và Phàn Ngọc hẳn là liên
quan tới chuyện tranh giành tài nguyên, danh tiếng của Thẩm Đường...”
Dù Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đã chia tay, cô vẫn nên chọn từ ngữ cho
phù hợp, “Danh tiếng của cô ấy trong giới, lúc đó đắc tội kha khá người, không chỉ Phàn Ngọc mà còn cả Trữ Nhiễm và Tiêu gia nữa. 3 năm trước bị chèn ép đến mức không có đường đi, nghe nói phải chạy vạy quan hệ khắp
nơi để tìm mối.”
Nói đến đây đã
đủ rõ ràng, 3 năm trước Thẩm Đường quăng lưới rộng bắt cá lớn, vừa hay
gặp được Tưởng Thành Duật, mà việc hai người bên nhau không phải phải
tình cờ ngẫu nhiên mà là cô trăm phương nghìn kế sắp đặt.
Anh bị Thẩm Đường lợi dụng 3 năm.
Điền Thanh Lộ lén nhìn Tưởng Thành Duật, lo lắng nói: “Trước khi đến đây tôi cũng nghĩ rồi, nói ra không phải vì muốn lấy lòng hay mỉa mai gì cậu,
chỉ tự khiến bản thân mình thành đứa chua ngoa, giống như đang khích bác ly gián vậy. Nhưng làm bạn với cậu từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn quyết định
nói cho cậu, dừng lại kịp thời sẽ ít tổn thương. Phụ nữ trong giới
showbiz không đơn giản, có thể bước lên đỉnh cao của sự nổi tiếng có ai
là người tầm thường đâu, không phải sao?”
Tưởng Thành Duật nhấp một ngụm café: “Nói hết chưa?”
Điền Thanh Lộ “ừ” một tiếng, EQ đủ cao mách bảo cô không nên quá thẳng thắn, dù sao gặp chuyện kiểu này cũng dễ đụng chạm đến lòng tự tôn của cánh
đàn ông.
Cô nâng tách café lên không nhìn anh nữa.
“Cảm ơn cậu tốt bụng nhắc nhở.” Tưởng Thành Duật cũng không phải người dễ nói chuyện, “Không có lần sau.”
Điền Thanh Lộ ngẩng đầu, “Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi nói vậy có hơi không nể mặt.”
“Không liên quan đến mặt mũi,” Tưởng Thành Duật đặt tách xuống, café trong
miệng nhạt thếch không khác gì nước lọc, “Tôi chỉ không thích người ta
bàn tán là người tôi thích ngay trước mặt mình thôi. Dù mọi người cảm
thấy tính cách cô ấy dở tệ, nhưng trong lòng tôi vẫn không ai có thể so
sánh được.”
Điền Thanh Lộ cắn môi, áy náy nói: “Tôi không có ý đó đâu, xin lỗi cậu.”
Uống xong nửa tách café, cô đứng dậy tạm biệt, “Không quấy rầy cậu nữa.”
Tưởng Thành Duật không đứng dậy, chỉ bảo thư ký tiễn khách.
Ra khỏi văn phòng Tưởng Thành Duật mà Điền Thanh Lộ hối hận không thôi,
đáng ra cô không nên tới đây. Tưởng Thành Duật có vẻ đã nhìn thấu tâm tư cô, chỉ không muốn vạch trần mà thôi.
Uổng cho tay mình thấm ướt cả mồ hôi.
Là người chưa bao giờ cam chịu bị động trong việc làm ăn, duy chỉ trong
chuyện tình cảm và hôn nhân với Nghiêm Hạ Vũ cô mới thất bại ê chề như
vậy.
Vào thang máy, Điền Thanh Lộ nhắn một tin cho Tưởng Thành Duật: [Cũng có thể do tôi có thành kiến Ôn Địch nên mới lây sang Thẩm Đường, nếu hôm nay có chỗ nào quá đáng mong
cậu đừng để trong lòng.]
Tưởng Thành Duật không trả lời, thẳng tay xóa tin nhắn.
Màu hoàng hôn đã phủ kín bầu trời, Tưởng Thành Duật cầm áo vest lên rời công ty.
Hôm nay không có tiệc xã giao, về nhà sớm như thế làm anh có chút không quen.
Dì giúp việc mang một gói hàng đi vào.
Tưởng Thành Duật tưởng lại gửi cho mình, “Tranh Tranh gửi cái gì sang cho cháu thế?”
Ngoài cô cháu gái thỉnh thoảng hứng lại lại ship đồ về đây thì bình thường chẳng mấy khi có bưu kiện.
Dì giúp việc: “Đây là của tôi.” Giấu giếm cũng không gạt được, “Thẩm tiểu
thư gửi chữ ký với mấy tấm poster cho con dâu tôi, chắc là mấy hôm trước bận nên giờ mới tới.”
Tưởng Thành Duật gật đầu rồi quay người lên lầu.
Hôm nay nghe thấy tên Thẩm Đường quá nhiều, Điền Thanh Lộ nhắc tới, giờ lại cả dì nữa.
Nỗi nhớ bỗng trở nên rõ ràng.
Anh mở album trong điện thoại, tất cả đều là ảnh chụp và video của Thẩm Đường.
Có những tấm từ 3 năm trước, anh chưa từng xóa.
Ngồi trong thư phòng hồi lâu, Tưởng Thành Duật tìm số của Thẩm Đường, ấn nút gọi.
Chẳng bao lâu Thẩm Đường đã bắt máy: “Tưởng tổng có chuyện gì thế?”
Tưởng Thành Duật không quen với xưng hô xa lạ này: “Mấy tấm ảnh trong album
điện thoại anh em còn cần không? Cần thì anh gửi hết sang, không cần thì anh xóa.”
Giọng điệu cả hai chậm rãi như những người lạ. Thẩm Đường dứt khoát đáp: “Anh xóa hết đi.”
Trầm mặc vài giây, cô cúp điện thoại, sau đó xóa tên anh khỏi Wechat.
Ném điện thoại sang một bên, Thẩm Đường tiếp tục dọn dẹp căn nhà mới của mình.
---
Ngày M.K tổ chức đấu giá mùa xuân, Thẩm Đường và Ôn Địch đều mang về không
ít chiến lợi phẩm. 3 bức tranh tĩnh vật, 1 bức nhân họa, tiêu sạch tiền
bán kịch bản của Ôn Địch.
Sau một thời gian, Ôn Địch đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, người không biết
chuyện sẽ hoàn toàn không thể đoán ra cô mới thất tình.
“Cậu thích bức nào? Nếu thích hết thì chị đây bao tất.” Ôn Địch lúc nào cũng hào phóng với Thẩm Đường như thế.
Thẩm Đường: “Bức thứ 2, để lần sau hãng tặng, hôm nay tớ chiều cậu.”
“Tặng Tưởng Thành Duật à?” Ôn Địch vẫn chưa biết Thẩm Đường đã chia tay với
Tưởng Thành Duật, không khỏi cảm thấy lạ: “Anh ta cũng có sở thích sưu
tầm tranh chữ?”
Thẩm Đường chỉ nói: “Tặng một người bạn, cậu không biết đâu.”
Vậy chắc là bạn lúc cô du ấy du học nước ngoài rồi, Ôn Địch không hiếu kỳ:
“Vậy được, hết bao nhiêu tiền cậu cứ chuyển cho tớ, bức nhân họa quý
nhất này cho cậu.”
Cô cười: “Quà tết thiếu nhi sớm nhá.”
Thẩm Đường không khách khí, vui vẻ nhận lấy.
Buổi đấu giá kết thúc, Ôn Địch giao công việc tiếp theo cho trợ lý.
“Không ngờ lần đầu tiên M.K tổ chức đấu giá mùa xuân đã thành công vượt ngoài mong muốn như thế.” Bên trong không ít đồ tốt.
“Chắc nhiều ông lớn góp mặt lắm.” Thẩm Đường và Ôn Địch vào thang máy chuyên dụng, rời khỏi sảnh.
Nhớ tới chuyện bức tranh để tặng bạn của Thẩm Đường, Ôn Địch hỏi: “Cậu sắp ra nước ngoài à?”
Thẩm Đường vẫn chưa biết chắc chắn: “Chờ xong hết công việc bên này tớ còn
muốn về nhà với ông nội, nếu thời gian cho phép thì sẽ tới New York một
chuyến.”
Tiện mang luôn quà sinh nhật cho người bạn.
Nợ quà nhiều năm như thế, hiếm có dịp thế này phải cho anh niềm vui bất ngờ mới được.
Hai người chia tay ở bãi đỗ xe.
Thẩm Đường còn phải tham gia tiệc cá nhân, Ôn Địch thì về thẳng nhà, cô còn
tưởng tối nay Thẩm Đường sẽ dự tiệc với Tưởng Thành Duật, “Hôm nay cậu
không cần phải đưa tới về đâu, giờ tớ ổn lắm, về biệt thự với nhóc Tưởng đáng thương nhà cậu đi. Chuyển lời cho anh ta, chuyện tớ với Nghiêm Hạ
Vũ không liên quan gì tới anh ta cả, không phải áy náy.”
Thẩm Đường cười, có ý lảng tránh, “Từ bao giờ mà cậu lắm chuyện thế, lên xe đi, bái bai.”
Cô vẫy vẫy tay tạm biệt.
Đến khi quay lại xe mình, nụ cười trên môi mới biến mất.
Tiệc cá nhân tối nay được tổ chức ở khách sạn Thường Thanh, nhưng Triệu Trì Ý không có tên trong danh sách khách mời.
Cô chỉ biết có ông chủ nhãn hàng đồ thể theo A tham gia, còn có cả người
phụ trách M.K Bắc Kinh, họ Thượng, đã có tuổi, là một lão làng trong
giới kinh doanh.
Tiệc tối nay cho ông làm chủ, cảm ơn các đối tác đã ủng hộ buổi đấu giá mùa xuân của M.K.
Thẩm Đường được nhân viên khách sạn dẫn đường, bước vào phòng.
Khách khứa đã gần đông đủ, tất cả đều là những gương mặt xa lạ.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp ông chủ lớn của nhãn hàng A.
Cũng may những người khác đều biết cô nên không mấy gượng gạo.
Ông chủ giới thiệu cô với mọi người, trí nhớ Thẩm Đường tốt, một lần đã nhớ hết dòng dõi hay chức vụ trong tập đoàn của đối phương.
Cô khá có ác cảm với mấy hoạt động xã giao kiểu này, nhưng bản thân đang ở thế bị động, có muốn tránh cũng không được.
Ba chỗ ngồi còn trống đều là những vị trí ngay gần Thượng đổng. (2)
(2) Đổng (董) là gọi tắt của “đổng sự” 董事 (ủy viên ban giám đốc) hoặc “đổng sự trưởng” 董事長 (Chủ tịch hội đồng quản trị). Để là “Ủy viên ban giám đốc Thượng” thì hơi
dài mà để là “Chủ tịch Thượng” thì không đúng lắm nên mình để là Thượng
đổng nhé, nhưng mọi người có thể hiểu ông ấy chỉ là lãnh đạo cấp cao
thôi.
Ngoại trừ chủ nhân của bữa tiệc là Thượng đổng, những chỗ còn lại hẳn là của những khách quý quan trọng chưa tới kịp.
Tiệc xã giao tối nay toàn các lão làng, ngay đến ông chủ nhãn hàng A cũng bị xếp xa tận sau cùng, Thẩm Đường ngồi cạnh ông ta, câu được câu chăng
trò chuyện.
Mọi người vẫn đang rôm rả thì có người từ ngoài cửa đi vào.
“Cuối cùng hai cháu cũng đến, bác mong lắm đấy.” Thượng đổng đứng dậy đón.
“Bác Thượng, lâu rồi không gặp.” Tiếng phụ nữ nói cười vui vẻ.
“Lâu lắm rồi đấy, Tết cũng không gặp được cháu.” Thượng đổng nói tiếp: “Cũng một thời gian rồi không gặp Thành Duật, gần đây bận gì à?”
Giọng đàn ông mang theo ý cười: “Hơi bận ạ.”
Thượng đổng: “Cháu cũng nói thế với Tri Phi hả?”
Không cần xoay người lại Thẩm Đường cũng có thể nhận ra âm thanh quen thuộc đó.
Cô cầm chặt lỵ nước, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Ngoài cô, những người khác đều lần lượt lên chào hỏi Tưởng Thành Duật.
Từ lúc bước vào Tưởng Thành Duật đã thấy Thẩm Đường, bóng lưng đó chỉ lần lướt qua anh cũng có thể nhận ra.
Bất ngờ thay, hôm nay có xuất hiện ở bữa tiệc này.
Hôm nay đã là ngày thứ 19 kể từ khi chia tay.
Anh cũng không hiểu sao mình có thể nhớ rõ đến thế.
Chào hỏi xong, ai về chỗ người đó.
Thẩm Đường ở chếch đối diện Tưởng Thành Duật, anh ngồi cạnh Thượng đổng.
Cô không chăm chăm nhìn anh mà thỉnh thoảng lại lướt qua cô gái ngồi bên
cạnh anh, đúng lúc cô gái đó cũng nhìn về phía này, hai ánh mắt chạm
nhau.
Vừa rồi Thượng đổng có giới thiệu, tên cô ấy là Lục Tri Phi, vẻ ngoài xinh đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi đen kiểu nữ đơn giản, dù không mang bất kỳ trang sức nào nhưng thần
thái tự tin tỏa sáng toát ra từ trong cốt tủy.
Khí chất đó có phần giống Tưởng Thành Duật.
Đêm nay Tưởng Thành Duật cũng mặc áo sơ mi đen. Trong ấn tượng của cô, rất
hiếm khi anh chọn màu này mà thường sẽ là sơ mi trắng, tủ quần áo cũng
không có nổi hai cái áo đen.
Mặc đồ đôi, vậy đây chắc là bạn gái mới của anh.
Có lẽ cũng giống Nghiêm Hạ Vũ, là đối tượng hứa hôn do gia đình anh sắp xếp.
Bất kể ở đâu Tưởng Thành Duật luôn là tiêu điểm, chủ đề nói chuyện cũng không ngoại lệ, đôi ba câu là lại xoay quanh anh.
Nếu hôm nào vui vẻ, thỉnh thoảng anh sẽ phụ họa mấy lời.
Thẩm Đường cúi đầu nhìn ly nước trong tay, lẳng lặng lắng nghe không xen vào.
Không biết đột nhiên có ai nhắc tới cháu gái Tưởng Thành Duật, cô vô thức
ngẩng đầu lên, không kịp chuẩn bị mà chạm phải ánh mắt anh.
Bàn ăn dài phân giữa đôi bên.
Thẩm Đường bình tĩnh khẽ mỉm cười với anh như chào hỏi, cô buộc mình phải tỏ ra hào phóng.
Dù mới chia tay hơn 10 ngày nhưng cô vẫn có thể tự nhiên đối mặt anh.
Anh giúp cô lấy được vai diễn của , cô nhớ kỹ cái ơn này.
Chưa hết 2 giây, Thẩm Đường lập tức chuyển ánh mắt.
Người cuối cùng không tới, bọn họ cũng nhận thấy tối nay Tưởng Thành Duật
không có hứng nói chuyện, ai nấy biết ý đổi đề tài sang đủ thứ trời nam
biển bắc tào lao khác.
Thẩm Đường không nhiều lời, cái tiếng kênh kiệu, không thân thiện của cô dù là người ngoài giới cũng biết.
Cô yên lặng uống nước lọc, lạnh lùng cao ngạo ngồi yên một chỗ cũng đủ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhưng có người tâm tư riêng với Thẩm Đường xưa nay không ngớt, hội chiêu
thương lần trước có Đàm tổng, đêm nay lại thêm một Cát tổng.
Cát tổng bảo phục vụ mở riêng cho mình một chai rượu mới.
Chủ tịch Thương trêu hắn ta: “Cậu làm gì thế? Định không say không về hả?”
Cát tổng: “Tôi vui mà.”
“Nhặt được 200 triệu?”
“Còn vui hơn nhặt được 200 triệu,” Cát tổng dễ dàng chuyển chủ đề sang Thẩm
Đường, “Đêm nay vinh hạnh được gặp Thẩm tiểu thư, quả nhiên là không ăn
ảnh.”
Người khác cũng trêu ghẹo hùa theo.
Cách vài người, Cát tổng đưa ly rượu cho Thẩm Đường, “Bộ phim tuyên truyền
đợt Tết tôi xem không bỏ lỡ tập nào, mặc dù kết thúc không có hậu nhưng
rating như vậy thật đáng chúc mừng.”
Tưởng Thành Duật quét mắt qua phía Cát tổng, anh chống khuỷu tay trên mặt bàn, hờ hững uống nước.
Thẩm Đường cười nhạt: “Cảm ơn Cát tổng đã góp phần vào tỷ suất người xem,
nếu không nhờ vậy sao có thể đạt được giải nhất cơ chứ.”
Cát tổng cười lớn: “Không cần khách khí, diễn xuất của cô tuyệt vời quá mà. Tôi xem không ngừng được luôn đấy, lần đầu tiên tôi theo dõi một bộ
phim truyền hình tình cảm say sưa đến thế. Nghe nói Thẩm tiểu thư vẫn
còn độc thân, nếu thật vậy thì có lẽ còn cơ hội cho tôi bù đắp tiếc nuối của bản thân, thay đổi đoạn kết xót xa trên màn ảnh. Cô không biết tôi
muốn giúp cô trọn vẹn những nuối tiếc của nhân vật chính đến thế nào
đâu.”
Nghe thì có vẻ bông đùa, nhưng những người ngồi đây đều hiểu được ý tứ bên trong.
Cát tổng tỏ vẻ rất chân thành bù lại cho vai diễn của Thẩm Đường trong bộ
phim kia, còn biết cả đoạn kết thì rõ ràng là đã chuẩn bị trước mới tới.
Cát tổng nâng ly lên mời Thẩm Đường, “Chúc mừng bộ phim đạt giải rating cao nhất, cô cứ tự nhiên.”
Hắn ta nâng ly rượu lên uống cạn.
Thẩm Đường không thể không uống, cô nhấp một ngụm nhỏ.
Trong mắt người khác, đó là hành động không nể mặt Cát tổng.
Thẩm Đường hiểu rõ, nếu cô uống hết thì tiếp theo đó không biết còn bao
nhiêu ly rượu đang chờ mình. Không chỉ rượu, mà còn cả Cát tổng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ngón áp úp của hắn ta đeo nhẫn, hẳn là người đã lập gia đình.
Cảnh tượng này diễn ra ngay trước mặt Tưởng Thành Duật, nhất thời cô không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng.
Trước kia có anh che chở, giờ sánh bước bên anh đã là người khác.
Cát tổng từng nghe nói tính tình Thẩm Đường kiêu ngạo nên không quá bất mãn với việc cô chỉ nhấp một ngụm rượu, “Thẩm tiểu thư, lời đồn trên mạng
là thật hay giả thế?”
Thẩm Đường hỏi lại: “Cát tổng hỏi chuyện gì?”
Cát tổng: “Người ta nói cô độc thân.”
Hai chữ “độc thân” không phải quan tâm cô có bạn trai hay không, mà muốn
thăm dò xem bạn trai cô lợi hại đến mức nào. Nếu gia thế không tầm
thường thì hắn ta chấp nhận từ bỏ.
Người con gái như Thẩm Đường không dễ gặp, nhưng một khi đã nhìn trúng, hắn ta quyết phải có được.
Ngoại trừ Tưởng Thành Duật, ánh mắt mọi người đều đổ xô về phía Thẩm Đường.
Lục Tri Phi đang nghịch cái khăn trong tay cũng nhìn về phía cô.
Phụ nữ xinh đẹp nhường này, nói không có bạn trai không ai tin.
Ít nhất là bọn họ không tin.
Thẩm Đường lắc nhẹ chiếc ly trong tay, ra chiều suy ngẫm, “Tin tức trên mạng tất nhiên không thể tin hoàn toàn được.” Cô dừng một lúc, cười, “Chuyện tôi còn độc thân hay không, chắc phải hỏi thái tử gia của M.K mới rõ
được.”
Tất cả mọi người: “...”
Tập đoàn M.K là tập đoàn xuyên quốc gia, nguồn vốn và sức ảnh hưởng không ai không biết.
Nhưng điều này không quan trọng, mấu chốt là tổng giám đốc M.K chi nhánh Bắc
Kinh còn đang ngồi đây mà cô ta dám mạnh miệng không biết thẹn nói mình
là bạn gái của cậu chủ tập đoàn M.K.
Hơn nữa, với mạng lưới quan hệ của cô ta mà cũng đòi trèo cao, có với cũng không tới được thái tử gia M.K đâu.
Cát tổng rót thêm cho mình một chén, đáp xã giao: “Vừa rồi thất lễ, tôi tự phạt hai chén.”
Nhưng hắn chỉ rót chứ không uống, “Là tiểu Tạ tổng của chúng tôi à?”
Thẩm Đường chỉ cười không nói, ý ngầm thừa nhận.
Cát tổng chưa từng nghe tin đồn tình cảm nào liên quan đến Tạ Quân Trình và Thẩm Đường.
M.K có hai vị thái tử, Tạ Quân Trình là một trong số đó. Vị khách quý tới
muộn hôm nay chính là Tạ Quân Trình, ngồi ghế trống bên cạnh Thượng
đổng, nghe nói vẫn đang kẹt xe trên đường.
Lục Tri Phi nghe thế không khỏi nhìn Thẩm Đường lâu thêm, đầu tuần này cô
vừa gặp Tạ Quân Trình ở một bữa tiệc, anh ta đã có bạn gái.
Chắc là Thẩm Đường đang tìm bừa một cái tên để giải vây cho mình, nên mới
lấy danh cậu chủ M.K ra khè Cát tổng hòng chặt đứt suy nghĩ của hắn ta.
Nhưng Thẩm Đường lại không biết, tối nay Tạ Quân Trình cũng tham gia bữa tiệc này.
Thượng đổng là nguyên lão của M.K, cũng coi như nhìn vị thái tử này lớn lên, vậy nên tối nay mới đứng ra chủ trì.
Cô nhận mình là bạn gái của ai thì không nhận, lại gọi đúng tên Tạ Quân Trình.
Sợ là đêm nay Thẩm Đường phải chịu mất mặt trước mọi người.
“Thẩm tiểu thư, hay cô giục thử xem, giờ mà vị thái tử này còn chưa tới,
chúng tôi ai cũng đang đợi cậu ấy cả.” Thượng đổng là chủ tiếc cảm ơn,
ông không mong có tình huống khó xử nào xảy ra. Ông có ý tốt nhắc nhở
Thẩm Đường, cũng có ý nói lát nữa Tạ Quân Trình sẽ tới.
Coi như cho Thẩm Đường thời gian để chuẩn bị tâm lý, nói không chừng có thể nghĩ là cách khác để vớt vát lại mặt mũi.
Thẩm Đường: “?”
Tạ Quân Trình cũng tới à?
Thượng đổng chỉ vào vị trí bên cạnh, “Cậu ta mà không đến là tôi cho bê cái ghế này đi đấy, lát để cậu ấy đứng mà dự tiệc.”
Thẩm Đường: “...”
Dù miệng nói là không quan tâm chuyện của Thẩm Đường, nhưng đến lúc này Tưởng Thành Duật lại không chống mắt làm ngơ được.
Thông cảm cho sự xấu hổ của cô, anh hạ mình trước: [Nếu em không ngại thì cứ
dùng quan hệ của anh. Nói anh là bạn trai em cũng được. Nếu em đồng ý
thì anh giờ sẽ nhờ bạn gọi cho Tạ Quân Trình báo trước một tiếng, lát
nữa anh ta đến sẽ nói lại em là bạn gái anh. Với cả, ảnh của em anh vẫn
chưa xóa tấm nào.]
Tưởng Thành Duật nhận nút gửi, nhưng lại nhận về thông báo gửi tin nhắn thất bại.
Anh bị Thẩm Đường xóa khỏi danh sách bạn bè rồi.
Đúng lúc này cửa được mở ra, vị khác quan trọng nhất cuối cùng đã xuất hiện.