EDIT: BRANDY

Trong lúc rửa mặt, Thẩm Đường đột nhiên thất thần nhìn vào gương, gương mặt ướt nước, những giọt nước lạnh buốt tí tách nhỏ xuống bồn, vừa rồi quên không dùng sữa rửa mặt, đành phải phải rửa lại lần nữa.

Điện thoại di động trong túi cách 10 phút kêu một lần, liên tục thúc giục cô.

Sau khi chải đầu gọn gàng, mặc quần áo chỉnh chu, Thẩm Đương đi đến bên cửa sổ ngẩn người nhìn cảnh vật bên ngoài.

Một mảnh trắng xóa.

Thẩm Đường mở cửa sổ, bên ngoài mưa tuyết vẫn rơi dày.

Không biết tình hình đường xá ra sao, cô lo lắng chuyến bay có thể nào bị delay, có lẽ vì vậy mà nỗi buồn không tên trong lòng thoáng lắng xuống.

Thu thập ổn thỏa, Thẩm Đường tìm chìa khóa khóa xe, đẩy vali đi ra ngoài.

Đi tới cửa, lại không quan tâm, chạy chậm vào phòng ăn.

Trên bàn, đĩa tôm chiên yến mạch sớm đã lạnh ngắt.

Thẩm Đường tìm 2 cái đĩa, cầm đũa gắp một con tôm lên, xếp thành 2 chữ "ha ha" và một dấu "!".

Hôm nay giao thừa, không biết anh có về hay không?

Tài xế của cô đã nghỉ, Thẩm Đường đành phải tự lái xe đến sân bay.

5 giờ sáng giữa ngày đông giá rét, bầu trời sầm sì đen kịt, tuyết trên đường còn chưa được quét dọn.

Thẩm Đường nhìn căn biệt thự khuất dần trong kính chiếu hậu. Trước kia cho dù có việc gì, chỉ cần ở Bắc Kinh anh nhất định sẽ về biệt thự, cho dù là đêm giao thừa cũng không ở lại nhà cũ.

Lúc này không biết anh đang ở đâu?

Nhà tổ của Tưởng Gia hay một căn nhà khác?

Nói không chừng đang thiếp đi trên giường của một người phụ nữ khác.

Cô bị ý nghĩ này làm làm giật mình.

Suy nghĩ này quá tiêu cực, quá u oán.

Càng oán niệm sẽ càng nhớ thương.

Trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên vô cùng mong nhớ cái ôm ấm áp, chiếc hôn nồng nhiệt, thậm chí hy vọng anh có thể đứng trong sân tạm biệt mình.

Con người một khi đã mắc kẹt trong cái bẫy ái tình ngọt ngào đều trở nên ngốc nghếch lại tham lam, trước ngày hôm nay cô vẫn nghĩ mình là ngoại lệ của Tưởng Thành Duật.

Thời điểm Tưởng Thành Duật biết Thẩm Đường trở về Bắc Kinh là buổi chiều cùng ngày, khi ấy anh đang ở nhà tổ đắp người tuyết.

Lăn lộn ngoài sân 1 giờ đồng hồ mới đắp được bốn người tuyết.

“Chú.” Lê Tranh từ trong nhà chạy nhanh đến.

Hai chú cháu phân công công việc rất rõ ràng, ông chú ở trong sân đắp người tuyết, cô cháu ở trong nhà quấn chăn chỉ huy.

Bên ngoài rất lạnh, Tưởng Thành Duật nhíu mày cằn nhằn cháu gái: “Cháu ra ngoài làm gì?”

Lê Tranh thần thần bí bí ngồi xổm xuống, đưa điện thoại cho anh, híp mắt nói: “He he thím nhỏ lại lên hot search, tối hôm qua thím ấy ở lại Bắc Kinh, sáng nay mới đi.”

Khuôn mặt Lê Tranh ghi rõ hai chữ ‘HÓNG DƯA’: “Có phải chú giận hờn với thím nhỏ không. Haizzz thím vất vả lắm mới dành được chút thời gian, vất vả đến tận Bắc Kinh tìm người thương, mà người thương lại không chịu đi gặp mình.”

Tưởng Thành Duật nghe mà không hiểu, chạng vạng tối hôm qua anh còn nói chuyện điện thoại với Thẩm Đường, cô còn nói vẫn đang quay phim ở Hoành Điếm, giờ phải đi đọc kịch bản, sao có thể vừa quay đầu đã có mặt ở Bắc Kinh được?

“Lại mấy tin tức lá cải gì thế?”

“Chú à, chú đừng tự lừa mình dối người nữa, cứ không đúng ý chú là thành tin lá cải hết à? Video là một chủ blog uy tín quay được. Thời điểm là sáng sớm hôm nay, chủ blog từ khách sạn đi ra thì bắt gặp thím nhỏ, chủ blog phải ra sân bay, không ngờ thím nhỏ cũng trên đường ra đó. Hai người trùng hợp ngồi cùng một chuyến tàu điện ngầm ra sân bay. Đêm qua mưa tuyết lớn như thế, cho nên sáng nay gần như các phương tiện cá nhân không di chuyển được, thím nhỏ chắc cũng vì thế mà phải ngồi tàu điện ngầm.”

Lê Tranh mở video, đưa cho Tưởng Thành Duật xem.

Tưởng Thành Duật vỗ vỗ tay, cởi bao tay cầm điện thoại lên.

Hôm nay là giao thừa, trong video người ngồi chật kín cả một toa tàu, tất cả đều là những người con xa xứ đổ về sum họp cùng gia đình, người thân.

Có một dì trung niên ngồi bên cạnh Thẩm Đường còn hàn huyên cùng cô vài câu, nói con gái bà là fan hâm mộ của cô, muốn thay mặt con gái chúc Thẩm Đường năm mới vui vẻ.

“Năm nay cháu không về quê ăn tết à?” Dì kia quan tâm hỏi.

Thẩm Đường ôn hòa cười, lễ phép đáp: “Dạ có. Giờ đang đến sân bay để về nhà ăn tết đây dì.”

Video quá ngắn, hơn nữa không gian đông đúc chật chội, loáng một cái đến trạm, đoàn người nhao nhao đứng lên, trên ống kính chỉ còn lại bóng dáng Thẩm Đường kéo theo vali mất hút trong đám đông.

Trong khoảng thời gian gần đây, bộ phim Thẩm Đường đóng vai chính đang nổi như cồn trên các nền tảng số, cho nên phàm là chuyện nhỏ nhặt nhất, chỉ cần có chút liên quan đến cô đều nhanh chóng leo lên hot search. Chủ blog kia đại khái cũng không nghĩ rằng đoạn video mình may mắn quay được lại được tìm kiếm rầm rộ như thế.

Bên dưới bài đăng đa phần đều là bình luận thể hiện sự hâm mộ tột cùng với con gái của người phụ nữ trong video.

[Đúng là mẫu thân nhà người ta. Không những hỗ trợ con gái đu idol còn được trò chuyện trực tiếp với thần tượng của con.]

[Bà mẹ sáng suốt nhất năm.]



“Chú khai đi, chú làm gì khiến thím nhỏ không vui đúng không?” Lê Tranh co rúm người lại, trời lạnh đến mức khiến cô nhóc hai cả người run rẩy, hàm trên hàm dưới lập cập đập vào nhau.

Tưởng Thành Duật không tiếp lời, trở về màn hình chính, đưa điện thoại cho cháu gái.

Anh vỗ vỗ đầu cô nhóc: “Nhanh vào nhà đi, sắp hóa thành người tuyết đến nơi rồi kia kìa.”

Lê Tranh nghiêng đầu, dò xét ông chú nhà mình một lượt từ trên xuống dưới, hình như hai người này quả thực có vấn đề rồi.

Bộ phim mới của nữ thần nổi như cồn vậy mà ông chú nhà mình còn không xem.

Hôm qua chú ấy nói không xem, cô còn cho là ai đó cứng miệng nói dối, thì ra là do dỗi nhau. Ôi tình yêu của loài người đúng là đau đầu chết mất.

“Nếu không phải chú làm thím nhỏ buồn thì chẳng có lý do gì thím về Bắc Kinh lại không đến gặp chú.”

Cô bé nhét di động vào túi, lắc lắc đầu cằn nhằn: “Cháu không hề có ý dèm pha chú đâu, nhưng mà thật lòng mà nói chú quá keo kiệt, đến cả một bộ đồ trang điểm còn chẳng mua được cho người ta. Chú xem phụ nữ nào chịu được. Nếu như chú không phải chú ruột của cháu, cháu đã đề nghị chị Đường Đường sớm bỏ chú rồi.”

Tưởng Thành Duật không thèm để ý Lê Tranh, quay đầu nhìn sang nơi khác.

Lê Tranh phủi phủi ống tay áo nâng một người tuyết nhỏ vừa bằng lòng bàn tay lên, vô cùng ra dáng một người đầy kinh nghiệm tình trường nói: “Chú nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân đi.”

Tưởng Thành Duật nhìn người tuyết trong tay cô cháu gái, nhướn mày: “Cháu định làm gì?”

“Mang vào phòng chơi. Không thì chú nghĩ cháu định làm gì với nó?”

“Trong phòng hơn 20 độ, cầm vào thì tan đó.”

“Cháu bỏ vào tủ đá.”

“...”

Lê Tranh trợn mắt trừng anh một cái, ôm người tuyết chạy tót vào nhà.

Tưởng Thành Duật đeo bao tay, tiếp tục công việc.

Đắp xong người tuyết thứ 5, anh cầm một củ cà rốt nhỏ trong tay, xoay qua xoay lại, những suy nghĩ trong đầu khiến anh không tập trung nổi.

Trước kia dù Thẩm Đường tới Bắc Kinh lúc nào, nán lại bao lâu, ở đâu anh cũng không quá để tâm, thậm chí còn không hỏi đến.

Dù cô ở trong đoàn làm phim 3 tháng ròng rã, hai người không liên hệ 1 thời gian dài, anh cũng chẳng cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Cũng chưa từng cảm thấy mối quan hệ này là một ràng buộc.

“Chú! Cắm mũi lên cho người tuyết đi.” Lê Tranh từ trong nhà hét vọng ra, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ miên man.

6 người tuyết xếp thành 3 hàng song song xiêu xiêu vẹo vẹo đứng trong sân Tưởng gia.

Tưởng Thành Duật cầm điện thoại quay 1 đoạn video ngắn. Hì hụi suốt 2 giờ đồng hồ ngoài này, khiến cả người anh đều lạnh cóng.

Tưởng Thành Duật vỗ vỗ người tuyết, gửi cho Thẩm Đường một video: [Chúc Mừng Năm mới.]

10 phút trôi qua, vẫn chưa thấy đối phương rep lại.

Bên ngoài quá lạnh, Tưởng Thành Duật hút một điếu thuốc, sau đó chậm rãi đi vào nhà.

Lê Tranh đang xem phim, híp đôi mắt đen huyền cười nói: “Chú, qua đây xem TV.”

Bộ phim này tối hôm qua Tưởng Thành Duật đã xem xong, anh không có thói quen xem lại. Cho nên đề nghị cô cháu gái: “Tranh Tranh, đánh tennis không?”

Hôm nay Tranh Tranh hảo tâm thương ông chú già bị người yêu lạnh nhạt, cho nên vui vẻ đồng ý.

Lúc này ngoài sân có tiếng ô tô truyền đến.

“Ai thế?” Lê Tranh nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe dừng lại, người bước xuống là Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm và Nghiêm Hạ Vũ là bạn nối khố lớn lên cùng chú, gia đình ba người lại cùng một khu nhà, vô cùng thân thiết, cho nên chẳng khác nào người trong một gia đình.



Mấy ngày nữa Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, có lẽ vì thế gần đây khá bận bịu không thấy bóng dáng.

“Sao Phó Thành Lẫm lại đến đây? Chú hẹn à?” Cô đứng cạnh Tưởng Thanh Duật thản nhiên hỏi, nhưng tay chân đã bắt đầu vô thức chỉnh trang lại quần áo, tóc tai.

“Không.” Tưởng Thành Duật lấy vợt tennis ra: “Xem ra cậu ta cũng không muốn ở nhà.” Ở nhà lại mất công nghe hai vị đại nhân ca bài ca muôn thuở, chẳng bằng đến đây thăm lão bạn già, tìm chút không gian yên tĩnh.

Phó Thành Lẫm nhanh chân bước vào biệt thự, trên tay cầm áo khoác ngoài.

Ngắn ngủi vài giây, Lê Tranh đang ở bên cạnh Tưởng Thành Duật đã bay đến khoát tay Phó Thành Lẫm, ngoan ngoãn, ôn hòa chào hỏi người ta, còn tỏ vẻ ngây ngô hỏi: “Sao anh lại biết chú em ở nhà?”

Phó Thành Lẫm đặt áo khoác lên salon đối diện, đối với mấy câu hỏi cực kỳ nhàm của cô nhóc này, vẫn nghiêm túc trả lời: “Lúc đầu định sang nhà ông ngoại anh, thì thấy xe của chú em trong sân.”

Lê Tranh “À” lên một tiếng.

Nhà ông ngoại Phó Thành Lẫm cũng ở trong khu này.

Tưởng Thành Duật đã bỏ ý định chơi tennis, cầm đôi vợt bóng bàn lên: “Làm ván không?”

Phó Thành Lẫm không hứng thú lắm với trò này, nhưng dù gì cũng đang nhà rỗi, vì thế gật đầu đồng ý.

Lê Tranh cầm một nắm hạch nhân, khấp khởi mừng thầm. Cô cầm đôi vợt trong tay Tưởng Thành Duật, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đẩy eo Phó Thành Lẫm.

Phó Thành Lẫm vốn đang nói chuyện với Tưởng Thành Duật, bị chọc eo, quay lại.

Lê Tranh nhìn anh cong mắt cười, bỏ một quả hạnh nhân vào miệng.

Phó Thành Lẫm bất đắc dĩ, nhưng chỉ coi cô nhóc còn nhỏ nên ham chơi.

Đột nhiên nhớ đến có lần nhóc còn này gọi điện thoại thao thao bất tuyệt bên tai anh hơn 3 tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi máy hết pin mới chịu buông tha, đến giờ Phó Thành Lẫm vẫn còn bóng ma tâm lý với trải nghiệm lần đó. Thậm chí cả khi nằm mơ cũng mơ đến cảnh ngồi 3 tiếng nghe cô nhóc này kể về chuyện của Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường.

Sân đấu chỉ đủ cho hai người, ba người đứng có chút chật chội.

Lê Tranh nheo mắt nhìn ông chú, nhắc khéo: “Chú, không phải vừa rồi chú nói muốn đi xem nốt bộ phim truyền hình của chị Thẩm Đường à?”

Ý tứ rõ ràng: Chú đã hết nhiệm vụ, có thể biến mất được rồi.

Nhưng Tưởng Thành Duật lại có vẻ như không nhận được tín hiệu từ cô cháu, rất không nhạy bén đáp: “Làm mấy ván ấm người đã.”

Lê Tranh thầm ghét bỏ ông chú có mắt như mù, chẳng chút nhạy bén nhà mình.

Cũng may, chơi được một lát, quản gia bước vào báo có người gọi điện cho Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật đưa vợt cho Phó Thành Lẫm, nhanh chóng rời đi, còn phấn khởi nghĩ thầm có khi nào là Thẩm Đường gọi cho mình.

Nhìn dãy số hiện trên màn hình, ra là bạn làm ăn gọi đến.

------------

Lúc này tại thôn Hải Đường, Thẩm Đường đang chuẩn bị cơm tất niên. Năm nay cô đích thân xuống bếp chuẩn bị ba món: một là món bà nội đã mất thích ăn nhất, hai là món ông nội thích ăn nhất và ba là một đĩa tôm chiên yến mạch.

Món cô thích nhất, Thẩm Đường còn chưa kịp học.

Cuối cùng lại nấu một nồi canh nấm hạt sen.

Ba món mặn, một món canh. Mâm cơm tất niên của ông cháu họ Thẩm chỉ đơn giản có thế.

“Ông nội, hai ông cháu ta uống chút rượu Hoàng Tửu nhé. (1) Cháu hỏi bác sĩ rồi, chú ấy nói thi thoảng uống một ít cũng không sao cả.”

Hôm nay ông lão Thẩm rất vui vẻ, không cố kỵ gì, lập tức đồng ý: “Được, vậy mỗi người nửa chén.a”

Thẩm Đường ra hầm rượu, chọn một chai Hoàng Tửu Triệu Hưng.

Bình thường Thẩm Đường không uống, nhưng hôm nay là ngày vui, cô cũng muốn uống cùng ông nội một ly.

Khi Thẩm Đường đang tất bật hâm rượu, điện thoại của ông nội để trong phòng kêu lên.

Bình thường chỉ có cô gọi điện thoại cho ông, mà trong máy ông nội cũng chỉ lưu ba số liên lạc: cô, anh Thẩm và Trần Nam Kình.

Gia đình ăn Thẩm cũng đang tưng bừng chuẩn bị bữa cơm tất niên, hơn nữa có việc gì sẽ trực tiếp qua gọi 2 ông cháu.

Không cần nghĩ cũng biết ai gọi đến.

Thẩm Đường giả bộ như đang bận mải trong hầm rượu, giả bộ gọi với lên: “Ông nội, hình như ông có điện thoại đó.”

“À ừ, ông vào đây.” Ông lão chống quải trượng, tập tễnh đi vào phòng.

Trần Nam Kình vừa ăn xong bữa cơm tất niên, một nhà ba người quây quần bên nhau, vô cùng náo nhiệt. Ông mượn cớ ra ngoài hút thuốc, xuống lầu gọi điện thoại.

“Ba, chúc mừng năm mới.”

Lão Thẩm chậm rãi ngồi xuống mép giường, ồn tồn nói: “Cảm ơn.”

Trần Nam Kình lẳng lặng cầm điếu thuốc trên tay, không biết phải nói gì, có một sự chua xót không nói thành lời, nhức nhối trong tim.

Ông và cha mình đã xa lạ đến mức này.

“Ba, sức khỏe của ba thế nào rồi?”

“Rất tốt. Con cũng cố gắng chú ý sức khỏe nhé.”

Sau khi Thẩm Đường hâm nóng rượu xong, ngồi trong phòng khách, lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện đứt quãng giữa hai người đàn ông. Cuộc đối thoại vô cùng khách khí câu nệ, Thẩm Đường không khỏi đau lòng thay ông nội.

Trong năm, thời gian cô ghét nhất chính là đêm giao thừa, và ghét nhất xem tiết mục Xuân Vãn.

Năm 13 tuổi, cô cùng ông nội xem tiết mục Xuân Vãn, khi ấy cô bé ở một làng quê nghèo nào có cơ hội được tiếp xúc nhiều với báo chí, internet, vì vậy cũng không để ý các thông tin về thế giới showbiz, vì vậy thấy ba trên chương trình cuối năm cô cực kỳ ngạc nhiên, người mà cô luôn mong ngóng. Cô bé con ngày ấy nào mong gì, chỉ mơ ước có thể đón năm mới cùng người ba thường xuyên không có mặt tại nhà.

Người đàn ông trên màn hình mang theo vợ cùng con gái Trần Nhất Nặc, một nhà 3 cười cực kỳ hạnh phúc đứng trên sân khấu hào nhoáng, lấp lánh, trước ánh mắt ngưỡng mộ của hàng trăm nghìn người.

Ông ở trên TV, cô ngồi trước TV.

Khoảng cách ấy không chỉ là một chiếc màn hình TV, mà còn là cả 1 hiện thực phũ phàng, tàn nhẫn.

Cũng chính từ đêm hôm ấy, cô bẽ bàng nhận ra: Thẩm Đường là đứa trẻ không ai mong muốn. Cô chỉ là một đứa bé thừa thãi.

Rõ ràng mới chỉ 13 tuổi mà cảm giác như đã đi qua nửa đời người.

Thẩm Đường hâm nóng rượu, đổ ra hai chén nhỏ.

Ông nội dường như cũng đã nói chuyện điện thoại xong.

Năm nay bữa cơm tất niên được bày trên bàn trà, Thẩm Đường chạy nhanh qua đỡ ông: “Ông nội, ông ngồi đây đi.” Cô đã lấy hai chiếc gối dựa đặt lên sofa, để ông nội dựa lưng cho đỡ mỏi, còn mình ngồi xếp bằng trên thảm.

Cuộc điện thoại vừa rồi, cả hai ông cháu đều cố tình không nhắc đến.

Thẩm Đường cầm chén rượu lên, chạm cốc với ông nội, vui vẻ nói: “Chén thứ nhất, chúc bà nội trên thiên đường luôn hạnh phúc an lạc.”

“Được. Được.” Ông lão liên tục nhắc lại 2 lần.

Thẩm Đường nhấp một ngụm nhỏ, không nếm ra được hương vị gì đã nhanh chóng buông chén gắp thức ăn cho ông nội.

Cơm tất niên của hai ông cháu luôn quạnh quẽ vắng vẻ như thế, ông nội sẽ mở TV không quan tâm là kênh nào, chỉ cần là chương trình hài hước có chút nhạc mừng xuân là được.

Lão Thẩm lần nữa nâng chén: “Vậy chén thứ 2 chúc ông cháu mình sống thật khỏe mạnh, vui vẻ, để bà nội con có thể an tâm vô lo.”

Thẩm Đường mỉm cười, dùng sức gật đầu.

Lão Thẩm cũng gắp thức ăn cho cháu gái yêu, nhắc đến bộ phim truyền hình đang được chiếu của cô: “Bộ phim kia ngày nào đúng giờ ông cũng theo dõi, không bỏ tập nào. Cuối cùng… hai cô cậu trẻ tuổi đó có kết hôn, sinh con không?”

Thẩm Đường bật cười: “Không spoil nha ông.”

“Con bé này.” Lão Thẩm sốt ruột đến mức không chờ được đến tập sau nữa,nhưng cháu gái lại quá cứng rắn, cuối cùng vẫn hỏi sang chuyện khác: “Đường Đường, ông nội có chuyện hiếu kỳ muốn hỏi. Có phải làm ngành nghề văn nghệ sĩ thường kết hôn rất muộn đúng không?”

Thẩm Đường hiểu ông nội lo lắng điều gì. Ông sợ cô không kết hôn, đến khi ông ra đi, sẽ chỉ còn lại Thẩm Đường một mình bơ vơ trên cõi đời này.

“Ông nội, ông yên tâm, cháu rất muốn kết hôn, cũng không phải người cứng nhắc soi mói, gì mà chờ 30 tuổi sự nghiệp ổn định mới lo đến chuyện gia đình. Chỉ là giờ chưa tìm được đối tượng thích hợp, chỉ cần gặp người tâm đầu ý hợp nhất định sẽ cưới ngay và luôn.”

“Vậy thì tốt.” Ông lão cao hứng nói, tâm trạng vui vẻ nên cũng ăn nhiều hơn ngày thường một chút.

Trong lúc nói chuyện, ông vô tình nhắc đến Tưởng Thành Duật. Không nói thì thôi vừa nói đến thì như chạm vào đúng huyệt, ông lão hứng chí khen không dứt miệng: “Cậu trai Tiểu Tưởng kia không tệ. Sức khỏe tốt, dáng dấp cao ráo, tính tình lại ôn hòa, chu đáo, hơn nữa thằng bé cũng có ý với cháu. Còn theo cháu về tận nhà mình.”

Ông uống thêm một ngụm rượu, cảm thán: “Ông nội cảm thấy giao cháu cho thằng bé đó, ông cũng yên tâm.”

Thẩm Đường nhủ thầm trong lòng, anh ấy có tốt thế, tốt nữa thì cũng chịu. Tưởng Thành Duật là người theo đuổi trường phái độc thân, sẽ không kết hôn.

Lòng của anh, cô không bước vào được.

---------

Lúc nhận được tin của Tưởng Thành Duật đã là chạng vạng tối, Thẩm Đường cùng ông nội xem TV, trong lúc quảng cáo, cô nhàm chán cầm điện thoại nên check tin nhắn.

Việc cô đến Bắc Kinh nhanh chóng leo lên hot search, hẳn là anh đã đọc được.

Có qua có lại, cô cũng chỉ nhắn lại vẻn vẹn mất chữ: [Chúc mừng năm mới!]

Đối với việc mình trở về Bắc Kinh, không đề cập chút nào.

Đây là sự kiêu ngạo của Thẩm Đường, cô muốn anh mở miệng hỏi trước, hỏi cô tại sao đến Bắc Kinh lại không liên lạc với anh.

Tưởng Thành Duật vẫn đang ở nhà tổ, tối qua anh suốt đêm không ngủ, vừa rồi mới thiếp đi được 2 tiếng, vừa tỉnh dậy, thì nhận được tin nhắn của Thẩm Đường.



Chờ đợi lâu như thế, lại chỉ nhận được một câu chúc mừng năm mới qua loa.

Tắm nước nóng xong, Tưởng Thành Duật gọi điện thoại cho Thẩm Đường.

Ngồi bên cửa sổ sát đất phòng mình, anh vừa vặn nhìn thấy 6 người tuyết buổi chiều tốn bao công sức đắp nặn.

Điện thoại đổ chuông gần nửa phút Thẩm Đường mới nhấc máy.

“Alo.”

Một câu vô cùng hờ hững. Tưởng Thành Duật không so đo với cô, hỏi: “Em đang ở đâu?”

Thẩm Đường đi vào phòng mình, đóng cửa lại: “Em đang ở nhà.”

Tưởng Thành Duật: “Không phải em nói năm nay đoàn làm phim không được nghỉ à?”

“Lại được nghỉ vài ngày.”

Anh hỏi gì cô trả lời đó, nhất quyết không chịu giải thích thêm.

Thái độ không mặn không nhạt, qua loa đại khái này đúng là có sức mạnh giết chết câu chuyện một cách nhanh chóng, hiệu quả.

Tưởng Thành Duật xoa xoa thái dương, cả hai cùng trầm mặc.

Cô cũng im lặng, ai cũng không chịu nhún nhường đối phương.

Cô về Bắc Kinh, anh biết.

Nhưng hai người đều đợi người kia chủ động nói.

Thẩm Đường thấy anh không nói gì nữa, chủ động lên tiếng: “Em cúp máy đây, đang xem TV cùng ông nội.”

Tưởng Thành Duật day day ấn đường, cơn đau đầu âm ỉ vẫn không tiêu tán: “Thẩm Đường, hôm nay là giao thừa, chúng ta có thể đừng căng thẳng được không. Em cũng đừng hờn dỗi anh nữa.”

“Em không căng thẳng với anh, cũng không hờn dỗi gì cả.”

Tưởng Thành Duật bất đắc dĩ cười một tiếng, thế này còn mạnh miệng cãi chày cãi cối là không giận dỗi.

Đây cũng là lần thứ hai hai người căng thẳng với nhau.

“Anh là đàn ông, anh nên nhường em, nhưng Thẩm Đường à, mọi thứ đều phải có chừng mực. Em về Bắc Kinh không nói tiếng nào với anh. Anh biết em bận rộn công việc, không có thời gian gặp nhau. Nhưng giờ em lại tỏ ra lãnh đạm, bực bội với anh, nhưng lại không cho anh biết nguyên nhân. Rốt cuộc anh đã làm gì khiến em không vui chứ?”

Cả một bụng tủi thân nín nhịn từ sáng đến giờ cuối cùng cũng có thể trút xuống, Thẩm Đường xúc động đến mức không phát hiện ra cảm xúc mất không chế của bản thân, ủy khuất tố tội Tưởng Thành Duật: “Anh cả đêm không về khiến em không vui. Lúc em không ở bên anh, bao nhiêu đêm anh không ở nhà rồi? Em có thể không hiểu thành anh có người khác được sao?”

Tưởng Thành Duật vừa tức vừa buồn cười, “Anh có tình nhân bên ngoài?” Anh bị cơn tức giận vô cớ lại trẻ con của cô làm phản ứng chậm mất nửa nhịp, cuối cùng ôn tồn hỏi: “Hôm qua em về nhà mình tại sao không nói với anh một tiếng?”

“Không phải em hỏi anh khi nào về nhà, anh bảo vẫn đang ở nhà ba mẹ, nhưng một chút nữa sẽ về. Em cũng cho là anh sẽ về sớm, cuối cùng đợi đến tận sáng cũng chẳng thấy anh đâu.”

Về phần hotsearch kia, vì sao cô lại đi ra từ khách sạn. Đó là do sáng sớm, tuyết rơi dày, đường quá trơn, kỹ thuật lái xe của cô không quá tốt, sợ không kịp chuyến bay cho nên đành cất ô tô ở bãi đỗ xe của khách sạn gần đó, ngồi tàu điện đến sân bay.

Tưởng Thành Duât: “Vậy sao lúc đó em không gọi điện thoại cho anh.”

“Mới hơn 5 giờ sáng, trời còn tối, nói không chừng ăn đang lăn lộn trong chăn của người nào. Biết đâu được.”

“...”

Kẹp thương mang gậy. Người phụ nữ này đúng là có thể dùng một câu khiến đối phương tức chết.

(*) 夹枪带棒: Kẹp thương mang gậy - trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.

Tưởng Thành Duật hết sức nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải anh đã nói anh chỉ có mình em thôi sao. Lấy đâu ra ai khác chứ?”

Thẩm Đường không lên tiếng.

“Đêm qua dù sao cũng có mỗi mình anh ở nhà, vì thế tính qua ba mẹ một tối.” Cuối cùng anh cũng hiểu cô bạn gái nhà mình giận gì, thì ra chờ một đêm không thấy anh, nên đâm ra hờn dỗi.

Yên tĩnh một lát, anh nhỏ nhẹ buông xuống một câu: “Tối qua anh vốn định về, nhưng sau đó vì xem dở bộ phim của em nên không nỡ đi, xem một mạch đến 5 giờ sáng, mới xem đến tập mới nhất.”

Anh hỏi cô: “Gần sang năm mới, em đến Bắc Kinh có việc gì vậy?”

Thẩm Đường thản nhiên đáp: “Không có việc gì.”

“Vậy là… em về gặp anh sao?”

“Không thì chạy tới đó làm gì. Ngoài anh ra, ở đó em đâu có thân nhân nào khác.” Nghe giọng đã không còn chút tức giận nào nữa.

“Lần này là anh không đúng. Anh xin lỗi.” Tưởng Thành Duật thấp giọng dỗ dành cô: “Lần sau anh sẽ đến tìm em, không để em phải vất vả chạy tới chạy lui nữa.” Đối với lần lỡ nhau này, anh đột nhiên có chút tiếc nuối.

“Trước khi đến sao không nói với anh, anh đến sân bay đón em.”

“Muốn tặng anh một bất ngờ.”

Tưởng Thành Duật đột nhiên không biết phải nói gì.

Tất cả những bực bội khó chịu tích tụ đột ngột tan biến như mây khói.

Không biết bắt đầu từ thời điểm nào, mỗi lời nói, cử chỉ, hành động của cô gái này lại ảnh hưởng đến tâm tình của anh như vậy.

Đầu bên kia, Thẩm Đường cũng im lặng, thầm mắng bản thân tại sao đột ngột mất kiểm soát như thế, hành động của cô hiện tại có khác gì một cô vợ cằn nhằn, chất vấn ông chồng lý do không về nhà sớm không cơ chứ?

Cảm xúc bực bội, tức giận, tủi thân, tổn thương này… thực sự không nên có.

Cô không có bộ dạng như hiện tại…

Cũng không nên có những cảm xúc này.

Đây không phải tính cách của cô.

Nhưng thực sự cả ngày hôm nay tâm trạng Thẩm Đường không tài nào yên ổn nổi, cả đêm tức giận, cả ngày lo được lo mất… mà tất cả chỉ vì không thể gặp mặt người kia. Lòng chiếm hữu đối với anh chưa bao giờ mãnh liệt như thế.

Với cô, đây không phải chuyện tốt.

Thời gian mấy phút trôi qua, cả hai đều không nói, ai cũng có suy nghĩ riêng.

Một hồi lâu sau.

Tưởng Thành Duật hơi bối rối mở lời: “Em ăn cơm tất niên chưa?”

Thẩm Đường cùng lúc lên tiếng: “Anh thấy bộ phim đó thế nào?”

Thẩm Đường trả lời trước: “Ăn xong rồi.”

Tưởng Thành Duật khẽ cười: “Mới xem đến tập mới nhất, em chia tay cậu bạn trai xuất ngoại kia, cuối cùng hai người chắc sẽ về với nhau?”

Anh chưa bao giờ say mê một bộ phim truyền hình nào như vậy, thậm chí còn xem cả intro đầu phim, và giới thiệu tập sau: “Anh xem trong đoạn giới thiệu thấy có một cảnh ở tiệm đồ cưới.”

Thẩm Đường nghiêm túc spoil: “Không về lại với nhau. Bộ phim này mặc dù màu sắc tươi sáng, ban đầu cũng rất hài hước, nhưng kết phim là SE. Cảnh quay trong tiệm áo cưới là của CP phụ. Em nhận phim trước giờ đều kèm 1 điều kiện bất di bất dịch: Không quay cảnh mặc áo cưới và kết hôn.”

Tưởng Thành Duật thuận miệng hỏi: “Tại sao lại thế?”

Thẩm Đường theo phản xạ không điều kiện, thuận miệng đáp: “Lần đầu tiên em khoác áo cô dâu nhất định phải trong hôn lễ của mình. Mặc cho chồng tương lai xem.”

Nói xong, cô hối hận không thôi.

Hôn nhân chính là điều kiêng kị lớn nhất giữa cô và Tưởng Thành Duật.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Tưởng Thành Duật lập tức im lặng.

Ánh mắt anh lơ đãng nhìn ra ngoài sân, 6 người tuyết vẫn lẳng lặng đứng cạnh nhau bên bồn hoa.

Trước đây anh chưa từng nghĩ đến tương lai của mình và Thẩm Đường, cũng chưa từng nghĩ đến một ngày 2 người sẽ chia tay. Nếu 2 người rời xa nhau, cô sẽ yêu hạng người thế nào, sẽ kết hôn với 1 người đàn ông ra sao.

Cho tới bây giờ anh vẫn không hề mảy may nghĩ đến vấn đề đó.

2 người đột nhiên rơi vào trầm mặc. Thẩm Đường chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Em làm tôm chiên yến mạch cho anh. Món mà bình thường anh thích ăn nhất đó. Nếu rảnh anh về qua nhà nhé. Em đã để trong tủ lạnh rồi, nhưng sợ để lâu sẽ hỏng mất.”

Những suy nghĩ vẩn vơ đột bị lời này phá tan, anh có chút thụ sủng nhược kinh: “Em học lúc nào thế?”

“Em theo đầu bếp trong khách sạn học đó. Hương vị cũng ổn, có lẽ vẫn ăn được.”

Niềm vui trong thoáng chốc trở thành sự đau lòng và áy náy, Tưởng Thành Duật nhỏ giọng nói: “Nói chuyện với em xong, anh sẽ về nhà ăn luôn.”

Thời điểm Thẩm Đường định kết thúc cuộc gọi, cô đột nhiên bi ai phát hiện ra, nhiều năm như thế trôi qua cô vẫn vậy.Vẫn luôn trong vị trí của người cầu xin tình yêu thương. Khi còn bé, cô nhóc con Thẩm Đường cố gắng hết sức để có được tình yêu của ba mẹ… nhưng mà cầu không được.

Mà hiện tại, cô lại không tự chủ mong muốn có được tình yêu của Tưởng Thành Duật, tiến đến hôn nhân với anh.

Vậy thì chẳng phải càng cầu không nổi hay sao?

Cần gì chứ.

“Chúc mừng năm mới! Chúc anh một năm mới an khang, vạn điều may mắn. Em đi xem TV với ông đây.”

Tưởng Thành Duật chưa muốn cúp điện thoại: “Anh đắp cho em 6 người tuyết.” Ngụ ý tất thảy đều thuận lợi.

“Anh để trong tủ lạnh, chờ em về Bắc Kinh sẽ đưa em xem.”

Rượu Hoàng Tửu Triệu Hưng cũng là một loại rượu ngon nổi tiếng của đất nước Trung Quốc với quá trình sản xuất vô cùng khắt khe. Rượu có vị thơm ngọt không thể cưỡng lại và có màu ngả vàng sóng sánh. Nguyên liệu để sản xuất ra loại rượu này là gạo nếp và nước suối sạch trong thanh ngọt. Rượu Hoàng Tửu Triệu Hưng khi ủ sẽ được ủ trong một vò gốm sứ và được đậy lại kín bằng cách trát bùn lên miệng hũ. Rượu Hoàng Tửu Triệu Hưng sẽ mang những tên gọi khác nhau với những ý nghĩa khác nhau, chẳng hạn như:Rượu để trên năm 5 được gọi là Trần Niên TửuRượu được làm khi sinh con trai thì gọi là Trạng Nguyên Hồng.Rượu được làm khi sinh con gái thì gọi là Nữ Nhi Hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play