Thẩm Đường mua cho Tưởng Thành Duật một túi đồ ăn toàn hải sản, ngay cả cơm cũng là cơm rang hải sản.
Chủ quán là người trong thôn, vừa nhìn đã nhận ra cô, còn nói chuyện phiếm
với cô vài ba câu. Thấy cô bé nhà họ Thẩm mua một lúc nhiều thức ăn như
vậy, còn nói đùa sức ăn của cô so với trước kia tốt hơn nhiều vậy mà vẫn gầy tong teo.
Cô đành cười trừ, tạm biệt thím chủ quán.
Trên đường cầm mỹ thực trở về còn cố sức bước nhanh sợ đại tiểu thư trong kim ốc đói ngất.
Vừa đẩy cửa lớn phòng khách ra, một chớp mắt, nhìn cảnh tượng vô cùng vi
diệu trước mặt, hai mắt Thẩm Đường trợn tròn, đứng bất động ngoài cửa.
Tưởng Thành Duật ngồi sofa đối diện ông nội, ngay ngắn, quy củ pha trà.
Tiếng mở cửa vừa truyền đến, ông Thẩm và Tưởng Thành Duật cùng đồng thời nhìn ra cửa. Bầu không khí trầm mặc vi diệu không miêu ta được thành lời,
thậm chí có chút xấu hổ.
Trong đầu Thẩm Đường vẽ ra 7749 lý do, nhưng cuối cùng vẫn không biết tình huống như này nên nói gì.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong mấy giây ngắn ngủi ép mình miễn cưỡng khôi phục vẻ trấn định.
Mấy năm nay lăn lộn trong nghề này đúng là không uổng phí.
“Hai người đang uống trà ạ. Ông nội, cháu giới thiệu với ông một chút, đây
là ---” Cô cười lập tức đưa mắt ra hiệu cho Tưởng Thành Duật.
Anh hiểu ý, vô cùng tự nhiên tiếp lời: “Vừa rồi tôi đã giới thiệu qua với
ông nội rồi. Tôi là vệ sĩ công ty thuê bảo vệ an toàn cho cô Thẩm, kiêm
người tập lời thoại kịch bản, đồng thời giám sát và đốc thúc tiến độ
công việc.”
“...”
Tưởng Thành Duật quả không hổ danh là đại boss lâu năm, quen đối phó với tất
cả các loại tình huống hung hiểm, cấp bách. Giới thiệu xong mặt không
đổi sắc đứng lên: “Cô Thẩm, cô ngồi nói chuyện với ông nhé, tôi đi ăn
cơm đây, thuận tiện xem lại kịch bản lần nữa.”
Thẩm Đường nín cười, đưa túi đồ ăn cho anh.
Lúc nhận lấy túi đồ ăn, Tưởng Thành Duật kín đáo siết bàn tay cô vào giây, dùng khẩu hình miệng nói: “Xin lỗi em.”
Xin lỗi vì không cẩn thận chạm mắt ông nội em sớm vậy.
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Thẩm Đường nhìn về phía ông nội, lão Thẩm chống quải trượng chỉ chỉ phòng
ngủ của mình, ra hiệu Thẩm Đường vào trong nói chuyện, có mấy lời không
tiện nói ở phòng khách, ông muốn tránh không để cho Tưởng Thành Duật
nghe thấy, dù sao người ta cũng là khách.
Thẩm Đương đỡ ông về phòng, khóa cửa lại.
Không khí trong phòng khá thoải mái, không còn còn gượng gạo, ngột ngạt như vừa rồi nữa.
Ông tựa vào mép giường, ghế dựa nhường cho cháu gái.
“Đường Đường, cậu thanh niên kia… thật sự là vệ sĩ của cháu?”
Thẩm Đường liên tục gật đầu, cô không rõ trong khoảng thời gian cô ra ngoài, Tưởng Thành Duật đã hàn huyên những chuyện gì với ông nội. Lúc này càng nói càng sai, tốt nhất cứ giữ vững tôn chỉ im lặng là vàng.
Ông nội hai tay cầm quải trượng, gõ gõ lên sàn nhà mấy lần, có vẻ cực kỳ
không tin cái danh phận vệ sĩ mà Tưởng Thành Duật bịa ra, nhưng lại
không nghĩ ra lý do nào để phản bác: “Cậu con trai tuấn tú lịch sự như
vậy sao lại đi là vệ sĩ chứ. Càng nhìn càng không giống người dầm mưa
dãi nắng, kiếm tiền bằng cơ bắp, cả ngày phải đứng kè kè bên cạnh thân
chủ.”
Vừa rồi ông nội không được tự nhiên bởi vì Tưởng Thành Duật cung cung kính kính đứng trước mặt, nhất quyết
không chịu ngồi xuống, với lý do đây là công việc của anh, đứng nhiều
thành quen, ngồi xuống lại cảm thấy bứt dứt.
Cuối cùng dưới yêu cầu vô cùng chân thành, và không khí ngượng ngập giữa cả hai cuối cùng anh mới chịu ngồi xuống.
Thẩm Đường: …
Hai tay Thẩm Đường khẽ vặn lại.
Tên này đúng là nói dối không biết ngượng.
Ông Thẩm cầm quải trượng vẽ vẽ mấy vòng trên sàn nhà, lẳng lặng ngồi một
lát cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Đường Đường, cậu vệ sĩ kia làm việc
với cháu bao lâu rồi?”
Thẩm Đường đảo
mắt, nhanh chóng tính toán, cân nhắc lại từ ngữ cẩn thận mới nói: “Cũng
được một thời gian rồi, nhưng cháu không nhớ chính xác! Hơn nữa cháu
cũng nhiều việc không có thời gian nhớ những chuyện nhỏ nhặt đó, dù sao
cũng chỉ là một anh chàng vệ sỹ được công ty thuê bảo vệ nghệ sĩ nhà
mình thôi mà.”
Cô ra vẻ không có gì quan trọng, không đáng nhắc đến.
Ông nội không khỏi quan tâm: “Cậu ấy suốt ngày phải theo con đến trời nam
đất bắc vậy thì làm gì còn thời gian tìm đối tượng thành gia lập thất.
Haizzz đáng tiếc một chàng trai tuấn tú như thế…”
“Ông nội---” Thẩm Đường bất đắc dĩ cười một tiếng. “Nói không chừng người ta căn bản còn chẳng có ý định kết hôn kìa. Tính chất công việc của anh ta là thế, hơn nữa đó là chuyện riêng của anh ta, người bình thường như
chúng ta sao rõ được.”
Lão Thẩm: “Nhìn thằng bé ấy có vẻ là người rất có trách nhiệm.”
Thẩm Đường phụ họa: “Dạ. Nghiệp vụ không tệ.”
Điều ông lão Thẩm quan tâm nhất chính là: “Như là… buổi tối cũng phải theo sát, đúng không?”
“... Tối hôm anh ấy thuê một nhà trọ ở phía sau nhà mình. Chút nữa cháu sẽ
bảo anh Thẩm để lại một phòng cho anh ấy, để anh ấy tiện bảo vệ cháu.”
Thẩm Đường nhanh chóng giải thích thêm: “Hôm qua cháu về vội quá, mà nhà nghỉ của anh Thẩm lại hết phòng.”
Lão Thẩm: “Không phải nhà nhóc Thẩm lúc nào cũng để dư một gian phòng trường hợp người thân quen đến đột xuất à?”
Thẩm Đường gật gật đầu: “Dạo này liên tiếp quay mấy bộ phim, bận đến váng
đầu chóng mặt! Cũng lâu rồi không về nhà nên cháu quên mất chuyện này.
Sáng nay ngủ dậy mới nhớ ra.”
Điệu bộ của cô cực kỳ tự nhiên, còn như không có gì nói thêm: “Tí nữa anh cơm phải nói với anh Thẩm một tiếng mới được.”
Trong lúc trò chuyện với ông, Thẩm Đường tình cờ lấy cây bút trên bàn của ông nội nghịch nghịch. Cuốn sổ da màu đen đặt cách đó không xa, bên cạnh là chiếc laptop, thuận theo dấu bookmark bằng ruy băng đỏ, có thể nhìn
thấy một mép giấy lộ ra nét chữ rõ ràng.
Cô nhanh chóng thu ánh mắt, làm như không nhìn thấy gì, tiếp tục xoay xoay cây bút.
Lão Thẩm vốn còn mấy nghi vấn muốn hỏi cháu gái, nhưng nhìn Thẩm Đường cầm
cây bút máy xoay xoay, ngay bên cạnh là cuốn sổ ghi chép và laptop đang
mở.
Tim ông đột nhiên nghẹn lại, lời đến cổ họng lại nuốt xuống.
“Đường Đường con về phòng đi, tranh thủ học thuộc lời thoại, ông qua nhà nhóc Thẩm xem hôm nay mấy đứa nó định nấu món gì.”
Bởi vì có tật cho nên giật mình, ông Thẩm vội vã thúc giục cháu gái về phòng.
Thẩm Đường buông bút máy, trở lại chỗ Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật đang ăn cơm chiên, ngẩng đầu nhìn cô, lại cẩn thận ngó ra
phía sau Thẩm Đường, mới mỉm cười hỏi: “Anh không làm hỏng chuyện chứ?”
“Không!” Thẩm Đường ngồi xếp bằng bên bàn trà, trên tấm thảm lông cừu mềm mại, nghiêng đầu đáp.
Anh nói: “Cơm hải sản chiên rất vừa, nêm nếm vừa đúng khẩu vị thường ngày của anh.”
“Em biết ông bà chủ, nên dặn họ làm dựa theo sở thích của anh.”
Tưởng Thành Duật nhìn cô, thoáng ngạc nhiên: “Em biết anh thích ăn cơm hải sản chiên?”
“Ừm!” Thẩm Đường không nhiều lời, chống cắm nháy mắt với anh.
Được ăn một tô cơm hải sản cực kỳ hợp khẩu vị, anh không còn truy hỏi nguyên nhân cô chạy đi chơi bỏ lại anh hơn 1 tiếng mới quay lại nữa.
“Sáng mai anh phải vào thành phố một chuyến, chiều sẽ về. Nghiêm Hạ Vũ và Phó Thành Lẫm đến Thâm Quyến cùng anh đi gặp đối tác làm ăn.” Anh đơn giản
thông báo trước cho cô.
Thẩm Đường biết
hai người Nghiêm Hạ Vũ và Phó Thành Lẫm, họ đều là bạn thân nối khố của
Tưởng Thành Duật, ba người sống trong cùng một khu nhà, cùng nhau lớn
lên, chơi đùa, cắp sách đến trường, cùng hùn vốn mở công ty, là những
người bạn thân chí cốt.
Cô lấy một con
tôm trong hộp đồ ăn của Tưởng Thành Duật bóc vỏ ăn, “Vậy ngày mai anh
phải đi vào thành phố đúng không? Thế chẳng phải anh nên xin lỗi em sao? Ăn bớt một ngày ở bên em!”
Tưởng Thành Duật: “Bù cho em hai ngày.”
Thế còn tạm.
Tưởng Thành Duật bóc vỏ con tôm cuối cùng đút cho cô. Lại nói đến bày trí
phòng này, có một đồ vật vô cùng bắt mắt, chính là cây dương cẩm cổ để ở góc nhà, cây dương cầm này chỉ cần người biết hàng nhìn qua sẽ nhận ra
là hàng nhập khẩu hơn nữa còn là mẫu giới hạn.
Xem ra cô ấy nói nhà có điều kiện không phải nói đùa.
“Hồi bé em thích chơi dương cầm sao?”
“Ừm. Nếu không phải một lòng muốn vào ngành giải trí, có khả năng em đã trở
thành nghệ sĩ dương cầm rồi. Lưu diễn khắp năm châu, biểu diễn trước
thính giả toàn thế giới! Nói thật chứ nếu không bị ngành giải trí đánh
cắp, tốt nghiệp đại học, em đã gia nhập làng đầu tư tài chính trở thành
một đội ngũ tinh anh chuyên phân tích và xử lý số liệu chứng khoán, biết đâu chừng trong lúc làm việc còn vô tình gặp được anh. Sau đó anh bị
trí tuệ và sắc đẹp của em chinh phục, bắt đầu một chuyện tình đẹp giữa
đô thị phồn hoa. Đáng tiếc, đáng tiếc đời là bể khổ, quay đầu cũng không có bờ, em lại chẳng thể thay đổi thời gian, trở về quá khứ chọn lại.”
Đôi mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết, khóe miệng nở nụ cười vừa
tinh nghịch lại dễ thương, lời nói ra nửa thật, nửa giả khiến đối
phương không đoán được chân tướng.
Tưởng Thành Duật ăn no, bắt đầu thu dọn bàn trà.
Thẩm Đường hỗ trợ anh dọn dẹp, ném hộp vào túi đem ra ngoài thùng rác.
Vừa rồi đề cập đến chuyện cô tốt nghiệp đại học, Tưởng Thành Duật không gấp gáp hỏi tiếp, qua một lúc lâu mới bất ngờ nói: “Rốt cuộc là em tốt
nghiệp trường nào?”
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn hỏi trường cấp 2 hay cấp 3?”
Tưởng Thành Duật không phản bác được, khẽ mỉm cười.
Anh cầm chai nước, dựa vào bệ cửa sổ, đứng nghỉ ngơi tiêu cơm.
Thẩm Đường rửa tay xong từ nhà vệ sinh đi ra: “Sao anh không hỏi em tốt
nghiệp trường nào?” Cô lấy khăn lông lau khô tay, ngẩng đầu nhìn anh,
tinh ranh hỏi: “Lúc đó em đã hỏi anh thi vào trường kinh tế tốt nhất có
khó không, anh còn không thèm trả lời, không quan tâm em nữa đúng
không?”
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu uống
nước, uống xong mới điềm tĩnh trả lời: “Lúc đó anh hỏi em, em trả lời là mình không đậu được trường đại học tốt mà.”
Anh không tiếp tục truy hỏi nữa, miễn cho cô gái ranh mãnh này ở trước mặt mình khoe khoang trình độ.
Thẩm Đường hoàn toàn không nhớ ra mình đã trả lời như thế, gương mặt vênh
váo, quyết định thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ông bạn trai: “Từ tiểu học đến hết cấp 2 em đều học trường quốc tế đắt đỏ nhất thành phố đấy, đến cấp 3 thì đi Anh du học, đại học…”
Cô nhìn anh nhếch mày: “Để em nghĩ ra đã rồi nói nhé.”
Nửa câu sau vừa thốt ra khỏi miệng, đã biết cô nàng này lại tiếp tục lừa mình.
Tưởng Thành Duật không biết nên tin câu nào, không tin câu nào nữa, cuối cùng chỉ đành hùa theo, ra vẻ vô cùng hứng thú muốn nghe.
“Chết thật, không nhớ ra.” Cô cười khanh khách: “Ôi cái não cá vàng của em.
Quên béng mất hồi xưa mình tốt nghiệp đại học nào ra rồi.”
“...”
Tưởng Thành Duật liền chắc chắn cô gái này từ đầu chí cuối không có câu nào nói thật, chỉ muốn trêu đùa anh!
Hoặc…
… cũng có thể cô không muốn nói ra đại học mình từng theo học.
Anh nghĩ vậy, cũng thiên về giả thiết thứ 2.
---
Ngày hôm sau, 4 giờ 45 phút, Tưởng Thành Duật bị lạnh cóng run rẩy tỉnh dậy, chỉ còn một góc chăn đắp qua đùi, còn lại toàn bộ bị Thẩm Đường quấy
lấy thành một cái kén nhỏ bên cạnh. Cô ngủ rất say. Trước giờ cô gái này đều có thói quen xấu đó, cho dù chăn có to thế nào, cô đều có thể quấn
hết lên người, chiếm lấy toàn bộ.
Anh mò mẫm tìm điều khiển điều hòa, tăng nhiệt độ.
Quy luật sinh hoạt của người dân ở đây vô cùng đều đặn, tối 9 giờ toàn bộ
các nhà đã tắt đèn, đóng cửa nghỉ ngơi. Đêm qua chưa đến 10 giờ Tưởng
Thành Duật đã ôm Thẩm Đường lên giường đi ngủ. Bị lạnh đến mức tỉnh dậy, anh cũng không vào giấc lại được, vì vậy vào nhà tắm, tắm nước nóng.
5 giờ 30 xe đến đón anh, anh cần vào thành phố gặp Nghiêm Hạ Vũ và Phó Thành Lẫm bàn công chuyện.
Không khí ở nông thôn tương đối trong lành, an tĩnh, Tưởng Thành Duật sợ
không dậy nổi nên đã cẩn thận đặt chuông 5 giờ. Đúng lúc này chuông báo
thức vang lên.
Thẩm Đường vô cùng mẫn cảm với âm thanh, chuông báo thức vang không ngừng, chẳng có ai tắt, cô cau mày, chui ra khỏi chăn.
Cửa sổ phòng tắm sáng ánh đèn, sau tấm thủy tỉnh mờ mờ phủ một tầng hơi nước dày.
Phòng thay quần áo vang lên tiếng sột soạt, chắc Tưởng Thành Duật đang thay quần áo chuẩn bị rời đi.
Thẩm Đường cầm điện thoại của anh lên định tắt chuông báo thức, trên màn
hình xuất hiện một tin nhắn chưa đọc của Điền Thanh Lộ: [Ngày mai cậu
tới không?]
Thời gian tin nhắn gửi tới là 10 giờ 30 phút tối qua.
Khi ấy hình như Tưởng Thành Duật sau một hồi náo loạn, lăn qua lăn lại cuối cùng cũng chịu nghiêm chỉnh ngủ.
Cô không biết Điền Thanh Lộ là ai, có thể là bạn bè, đối tác, cũng có thể là quan hệ khác của Tưởng Thành Duật.
Thẩm Đường tắt màn hình, đặt điện thoại vào chỗ cũ.
Cô đã ngủ đủ giấc, bị đánh thức cũng không khó chịu, quấn chăn ngồi tựa vào đầu giường chờ Tưởng Thành Duật.
Hôm nay Tưởng Thành Duật mặc mặc trang phục chỉnh tề, áo sơ mi sáng màu,
vest xám, anh cúi đầu đeo Cufflink (1) , thong thả từ phòng thay đồ bước ra.
Giọng Thẩm Đường vẫn còn mang thanh điệu lười biếng nũng nịu khi vừa tỉnh dậy: “Sao anh dậy sớm thế?”
Tưởng Thành Duật ngẩng đầu, Thẩm Đường quấn chăn kín người chỉ để lộ hai bàn chân trắng trẻo nho nhỏ ra ngoài.
Anh đi đến bên giường, tỏ về hờn dỗi, tố cáo; “Bị lạnh đến đông cứng nên
tỉnh dậy. Cũng không sớm lắm. Cách giờ anh dự định dậy vài phút.”
Tưởng Thành Duật đến gần mép giường, Thẩm Đường ngửa đầu, nháy mắt với anh:
“Đó là thói quen xấu từ khi còn bé của em. Cứ ngủ là quấn chăn. Lần sau
anh bị lạnh, cứ trực tiếp túm chăn kéo về phía mình là được.”
Tưởng Thành Duật cúi người, một tay chống bên hông cô, tình tứ cười: “Kéo chăn lại sẽ đánh thức em mất.”
Nói rồi muốn cúi xuống hôn Thẩm Đường.
“Không được nhúc nhích.” Thẩm Đường kéo cổ áo sơmi của anh, trên cổ là một vết bầm lớn, là kiệt tác tối qua của con mèo nhỏ nào đó.
“Thế nào?” Tưởng Thành Duật đoán được cô đang nhìn dấu hôn trên cổ, trêu chọc nói: “Là vết tích tối qua của em.”
Thẩm Đường không chịu yếu thế đáp: “Nói không chừng chẳng phải em đâu.”
“Ngoại trừ em còn có thể là ai chứ?”
Thẩm Đường cẩn thận cài lại cúc áo sơmi của anh, lập tức che khuất đi dấu hôn ái muội kia.
Tối hôm qua Tưởng Thành Duật bị ai đó hành lên xuống, suýt nghẹn chết. Hai
người đều không mang theo “Tool”, anh lại chẳng tiện ra ngoài mua. Một
anh chàng “Vệ sĩ” lại ra cửa hàng tạp hóa mua thứ đồ bảo hộ nhạy cảm đó, chẳng khác nào nói cho cả thôn biết mối quan hệ khó nói lên lời với
Thẩm Đường.
Trong thôn phần lớn các cửa
hàng đều là người ở đây mở, không ai không biết hai ông cháu Thẩm Đường, nên tối hôm qua người đàn ông nào đó đành cắn răng chịu đựng.
Điện thoại “Ong Ong” kêu lên. Lái xe đã đến đang chờ ở ngoài. Tưởng Thành
Duật cúi đầu, hôn lên má cô, nhỏ giọng nói: “Thôi em ngủ tiếp đi. Anh đi đây, đến tối lại về.”
Anh cầm điện thoại, tắt đèn ngủ rời đi.
Còn chưa đến 5 rưỡi sáng, mặt trời vẫn đang lim dim không muốn thức dậy,
không khí sáng sớm thanh sạch, trong lành mang theo mùi muối biển mằn
mặn.
Trên bờ biển khách du lịch đã kéo từng đoàn đi bộ ra bãi cát chuẩn bị đón bình minh.
Hai chiếc xe màu đen đã chờ sẵn trước cổng, vệ sĩ vừa nhìn thấy Tưởng Thành Duật bước ra lập tức chạy đến mở cửa xe.
Thư ký lúc này cũng theo tới, đưa tập tài liệu cho anh, nhanh chóng nói:
“Sếp Tưởng, 15 phút sau có cuộc họp trực tuyến với các cổ đông nước
ngoài!”
Tưởng Thành Duật gật đầu, đột nhiên có cảm giác lạ lùng phía sau, anh lập tức quay người.
Ông nội Thẩm Đường đang ngồi trước hàng rào, ngẩn người nhìn anh và hai chiếc xe sừng sững đỗ trước cổng nhà mình.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét, xưng hô vừa rồi của thư ký hoàn toàn lọt vào tai ông lão.
Tưởng Thành Duật ra hiệu thư ký và vệ sỹ lên xe trước, chạy nhanh đến chỗ ông, lễ phép chào hỏi: “Ông nội, ông dậy sớm vậy?”
Ông Thẩm không giả vờ nổi nữa, nói toạc ra: “Lớn tuổi không ngủ được.”
Ông chỉ chỉ bờ biển: “Chỉ cần thời tiết đẹp, ngày nào tôi cũng ngồi đây ngắm bình minh.”
Tưởng Thành Duật lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối đến tay chân luống
cuống, anh vắt óc nghĩ cách giải thích, anh thực sự không thể tiếp tục
nói dối một ông lão.
Lão Thẩm cực kỳ tri kỷ ném ra một cái thang: “Chỉ cần cậu không chê, về sau rảnh rỗi cứ đến đây chơi.”
“Cháu không đi, dự định ở lại đây chơi mấy ngày. Hôm nay cháu có buổi họp
trong thành phố.” Tưởng Thành Duật tràn đầy áy náy nói: “Ông, chờ đến
tối cháu về chúng ta tâm sự chút nhé.”
Ông lão mặc dù không rõ lý do Tưởng Thành Duật phải nói dối mình là vệ sĩ,
tuy nhiên đời mà ai cũng có nguyên nhân không nói rõ được: “Cậu mau lên
xe đi. Đừng để trễ nải công việc, không phải lát nữa còn phải họp sao?”
Tưởng Thành Duật hổ thẹn nói không lên lời, xấu hổ gật đầu.
Trước khi đi, anh còn dùng sức nắm chặt đôi bàn tay thô ráp của ông Thẩm.
Thẳng đến khi ô tô rẽ vào lối ngoặt, anh mới kéo cửa kính lên.
Cách hội nghị trực tuyến 5 phút, Tưởng Thành Duật tranh thủ nhắn cho Thẩm
Đường một tin: [Ông nội ngồi ở ngoài cổng. Anh không ngờ ông dậy sớm
vậy. Chiều về anh sẽ giải thích rõ với ông, nói anh thích em, muốn theo
đuổi, vì vậy đi theo em từ Bắc Kinh về đến tận đây. Chờ lần sau có thời
gian anh lại cùng em về thôn Hải Đường, đến lúc đó sẽ nói với ông rốt
cuộc mình cũng theo đuổi thành công em rồi.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT